Tư Không Dịch phản ứng kịch liệt như thế làm mấy người bạn cùng phòng giật nảy mình, Hách Suất thấy cậu cầm điện thoại rồi đột nhiên biến thành như vậy, liền bật dậy đi qua nhìn di động của cậu. Sau khi hắn thấy rõ nội dung bên trong cũng nhịn không được nhỏ giọng mắng một câu: “Đúng là xui xẻo.”
Thế nhưng Tư Không Dịch lại thở dài nói: “… Mấy cậu biết không, hôm trước tôi còn nhìn thấy Tống Điềm Điềm ở khách sạn Hoàng Đình.”
Lúc này Mạnh Mạt cũng lấy di động xem tin tức Tống Điềm Điềm chơi ma túy tử vong, hắn nhìn cư dân mạng bình luận mắng chửi Tống Điềm Điềm trên tin tức và Weibo, an ủi Tư Không Dịch: “Là chính cô ta không biết tự trọng, cậu đừng vì việc này mà khổ sở. Nhưng cậu phải cẩn thận chuyện như vậy trong giới giải trí. Nếu có người muốn bắt nạt cậu hay là làm gì đó, nhớ phải nói cho bọn tôi biết, bọn tôi sẽ giúp cậu!”
Hách Suất kích động gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, tôi chính là phú nhị đại. Tuy rằng không thể bỏ tiền nâng đỡ cậu, nhưng vẫn có thể giúp đỡ, che chở cậu!”
Tư Không Dịch nghe vậy cảm thấy rất ấm lòng, cậu cười với bọn họ: “Yên tâm đi, tôi có thể đánh nhau, lại có mấy đứa Đại Hoàng bảo vệ. Người đại diện là anh Khổng và Đại Sơn rất tốt. Ngay cả Yến tổng cũng là người tốt. Không sao đâu.”
Hách Suất và Mạnh Mạt nghe Tư Không Dịch nhắc đến Yến đại tổng tài, khóe miệng giật giật, vẻ mặt vừa rồi còn lo lắng biến mất không thấy đâu.
“A, quên mất cậu còn có một chỗ dựa vững chắc.”
“Đúng vậy, có một người bạn là Yến tổng là gần như có thể tung hoành trong giới giải trí.”
“Không không, tôi nghĩ ở đâu cũng có thể tung hoành được cả.” Hách Suất cảm thán, người thường chỉ biết Yến tổng là một tổng tài cực cực giàu, nhưng mấy nhà thế gia biết rõ nội tình mới cảm nhận được chỗ đáng sợ của “Yến gia”. Mà Yến Khôn nhà họ Yến, từ nhỏ đã được toàn bộ người trong giới ở thủ đô lấy làm tấm gương, chính là đỉnh núi và là cơn ác mộng mà tất cả nhị đại, tam đại đều không thể vượt qua.
“Mấy cậu không biết rõ sự tích của vị kia. Nếu biết, mấy cậu mới hiểu được anh ta đáng sợ đến cỡ nào.”
Mạnh Mạt và Tư Không Dịch nghe thế đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ hứng thú, mà ngay cả Hình Lưu Vân từ đầu đều tương đối bình tĩnh, nhưng lúc nghe thấy hai chữ Yến tổng, trong mắt lại hiện lên một tia khó hiểu.
“Này này, nói nhanh lên, nói nhanh lên! Phàm nhân tôi đây khá hứng thú với Yến tổng đại thần này nha! Rốt cuộc anh ta là người thế nào? Thật sự mỗi ngày đều rất bận hả? Anh ta giàu đến cỡ nào vậy?” Mạnh Mạt lộ vẻ hoa si, sốt ruột nói: “Còn đẹp trai như vậy!”
Hách Suất liếc mắt xem thường: “Chuyện cụ thể tôi không biết nhiều lắm, nhưng có một chuyện rất nổi tiếng trong vòng lẩn quẩn này. Mấy cậu cũng không được nói cho người khác biết đó.” Hách Suất nhỏ giọng nói.
Hai mắt Tư Không Dịch và Mạnh Mạt đều phát sáng, gật gật đầu. Ngay cả Hình Lưu Vân cũng hơi cúi đầu nghiêng tai lắng nghe.
“Mấy cậu thấy bề ngoài Yến tổng rất nhã nhặn đúng không? Nhìn thế nào cũng thấy tao nhã, cao quý đúng không?”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
“Ha hả, đó là khi tâm trạng của anh ta tốt, lười phản ứng với cậu. Thật ra vị kia chính là một đại ma vương. Tâm tư, thủ đoạn rất đáng sợ. Có một lần tôi tận mắt chứng kiến, có một phú nhị đại, trong nhà rất có bối cảnh, giáp mặt khiêu khích Yến tổng, lúc ấy Yến tổng tháo mắt kính xuống nhìn hắn cười cười. Mấy cậu đoán thử kết quả xem?”
Gương mặt Mạnh Mạt hưng phấn đỏ hồng: “Nhị đại kia chết?”
Hách Suất trực tiếp liếc mắt xem thường: “Làm sao có thể. Nhưng không khác lắm, sống không bằng chết. Ngày đó, tất cả lịch sử đen tối của hắn đều bị moi ra, sau đó trực tiếp bị tóm vào nhà đá ăn cơm tù. Cho dù người nhà của hắn tìm quan hệ thế nào cũng vô dụng không nói, mà ngay cả cha của hắn năm đó có thể thăng chức, kém một bước là lên cấp quốc gia, thế mà trực tiếp bị chặt đứt con đường thăng quan tiến chức. Chỉ với thủ đoạn này đã làm rất nhiều người đứng đầu mấy nhà thế gia hạng hai sợ choáng váng. Năm đó ba tôi lặp đi lặp lại, tôi bị nghe đến cả trăm lần, dù thế nào cũng không được trêu chọc Yến tổng.”
Lúc này hai mắt Mạnh Mạt đã thành hình trái tim. Mà ngay cả Tư Không Dịch cũng có chút ngoài ý muốn, người kia thế mà lợi hại như vậy.
“Còn có một lời đồn đáng sợ hơn nhưng không có chứng cứ rõ ràng, mấy cậu nghe không?”
Mạnh Mạt và Tư Không Dịch đồng thời gật đầu. Hách Suất chậc chậc hai tiếng: “Nghe nói lúc Yến tổng hai mươi tuổi đã từng dẫn theo cấp dưới thần bí của anh ta tiêu diệt hai tổ chức tội phạm đa quốc gia. Vì thế còn được quốc gia lén lút khen ngợi!”
Khóe miệng Tư Không Dịch giật giật: “Chuyện này thì hơi quá. Tổ chức tội phạm chính là có súng ống hạng nặng, cấp dưới thần bí của Yến tổng có ba đầu sáu tay hay sao? Có thể trâu bò như vậy sao?”
Hách Suất nhún nhún vai: “Cho nên mới nói là lời đồn. Nhưng Yến tổng vẫn rất lợi hại. Nghe nói anh ta chỉ cần liếc mắt nhìn cậu một cái thôi là đã biết cậu đang nghĩ cái gì trong lòng.”
Tư Không Dịch lập tức nhớ đến chuyện buồn bực bị liếc nhìn tối qua, lắc đầu cảm thán: “Haiz, hận nhất mấy người trời sinh thiên tài như vậy.” Nói xong cậu nhìn về phía Hình Lưu Vân.
Lúc này Hình Lưu Vân cũng đang nhìn Tư Không Dịch, bắt gặp ánh mắt của cậu, hắn mỉm cười nói: “Tôi không cách nào so với Yến tổng, hắn thật sự quá lợi hại. Dù chỉ đối diện với hắn đã cảm thấy cả người phát run.”
Hách Suất nghe Hình Lưu Vân nói thế, thở dài một tiếng: ” Lưu Vân, cậu đừng nói vậy, tôi thấy mấy người học tâm lý như cậu đều là thiên tài cộng thêm chút biến thái a, ngay cả hỏi cũng không cần đã có thể dùng ánh mắt nhìn ra hoặc đoán ra, quả thật lợi hại như Yến tổng. Nhắc đến chuyện này mới nhớ, tôi nghe nói đời thứ ba Hình gia có một yêu nghiệt, lợi hại không chịu nổi. Đáng tiếc người ta là chữ Hình lưỡi đao sắc bén, không phải là chữ Hình lỗ tai. Bằng không tôi cảm thấy Lưu Vân thật giống vị kia.”
*Giải thích chỗ này một chút, họ Hình của Hình gia là lưỡi đao sắc bén, còn Hình của Hình Lưu Vân là Hình lỗ tai nó thế này.
Chữ Hình trong Hình gia là chữ này 刑, gồm bộ Khai (开) nghĩa là mở, và bộ Đao (刀/刂), “khai đao” cho hình ảnh là một lưỡi đao sắc bén, hay Hình lợi đao (刑利刀).
Còn chữ Hình trong tên Hình Lưu Vân là chữ này 邢, đây là họ của một triều đại ở Trung Quốc, cũng có nghĩa là vùng đất nào đó, nó gồm bộ Khai (开) và bộ Ấp(邑/阝), bộ Ấp trong chữ 邢 nhìn giống cái lỗ tai.
Hình Lưu Vân cười khẽ: “Đùa cái gì vậy. Tôi không nhận nổi hai chữ “yêu nghiệt” kia đâu.”
Tư Không Dịch cũng cười theo: “Thật ra tôi nghĩ làm người thường cũng rất tốt. Tuy hào môn thế gia rất có tiền, nhưng cũng gần như không có được tự do. Đôi lúc còn phải gánh vác thịnh suy của cả gia tộc, phải làm việc mà bản thân không muốn, cũng không dễ dàng gì. Vậy nên, Lưu Vân vẫn là họ Hình này tốt hơn.”
Hình Lưu Vân nhìn dáng vẻ tươi cười của Tư Không Dịch, ý cười trong mắt ngày càng sâu: “Tiểu Dịch nói rất đúng.”
“Nam thần, cậu lại bắt đầu trêu hoa ghẹo nguyệt! Không biết cậu đã trêu chọc bao nhiêu nữ sinh rồi? Bây giờ ngay cả nam sinh cũng muốn chọc ghẹo hả, cậu muốn toàn bộ đại học Bắc Kinh đều biến thành hậu cung của cậu luôn phải không!” Mạnh Mạt nhìn dáng vẻ của Hình Lưu Vân, bắt đầu công khai lên án Tư Không Dịch: “Cậu không thu Yến tổng thành fan đó chứ?”
Tư Không Dịch nghe thế suýt bị nghẹn: “Sao có thể hả. Anh ta nhiều nhất chỉ thích thú nuôi của tôi thôi, đối với tôi quả thật chỉ hận không thể oán giận đó chứ.”
Hách Suất không ngừng cười ha hả: “Cậu thỏa mãn đi, có thể oán giận là đã để mắt đến cậu rồi, chẳng lẽ cậu còn mong chờ Yến tổng tươi cười hay nấu cơm cho cậu ăn? Ha ha ha ha, có lẽ cả đời này cũng không có khả năng ha ha ha. Nghĩ đến đây tôi liền thấy cân bằng, dù Yến tổng có lại hại thế nào đi nữa, nhưng với tính tình lạnh lùng cao ngạo, cơ bản sẽ FA cả đời ha ha ha!”
Mạnh Mạt nghe vậy cũng cười theo, mà Hình Lưu Vân nhìn Tư Không Dịch đột nhiên vùi đầu ăn cơm, ý cười trong mắt nhạt đi, mì trong đĩa cũng bị hắn dùng dao cắt thật ngắn.
Sau khi cơm nước xong, Tư Không Dịch lướt Weibo Tống Điềm Điềm, Mạnh Mạt và Hách Suất không rõ tại sao cậu làm vậy, cho đến khi Hình Lưu Vân mở miệng: “Tiểu Dịch, có phải cậu nghĩ cái chết của Tống Điềm Điềm rất kỳ quái?”
Tư Không Dịch đang lướt Weibo dừng lại, sau đó nhìn Hình Lưu Vân, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Cho nên tôi mới nói, ghét nhất mấy thiên tài trời sinh. Ngay cả câu hỏi cơ bản nhất khi nói chuyện với nhau cũng không cần, có thể đoán được người khác đang nghĩ cái gì.”
Hình Lưu Vân cười khẽ: “Như vậy không tốt sao? Như vậy giữa chúng ta sẽ không có bất cứ hiểu lầm gì. Có thể vĩnh viễn là bạn tốt.”
Tư Không Dịch theo bản năng cảm thấy những lời này có chút không đúng, nhưng trong lúc nhất thời không tìm được câu nào để phản bác, chỉ có thể chuyển đề tài: “Không phải tôi đã nói vừa gặp Tống Điềm Điềm ở Hoàng Đình hôm thứ bảy hay sao? Kỳ thật lúc ấy tôi ngồi trên bàn đu dây trong góc, Tống Điềm Điềm và người đại diện không nhìn thấy tôi, nhưng tôi nghe được cô ấy và người kia nói chuyện, lúc ấy người đại diện bảo cô ấy đi hầu rượu Phong thiếu, nói Phong thiếu đã điểm danh Tống Điềm Điềm. Lúc đầu cô ấy không đồng ý, nhưng… Có lẽ cuối cùng cô ấy vẫn đi, vì tuy rằng cô ấy luôn khóc, nhưng từ đầu đến cuối đều không kiên định nói không đi.”
Mấy người còn lại không ngờ còn có chuyện như thế, Mạnh Mạt có tâm tư sống động nhất, hắn bật dậy đến gần: “Cho nên cậu nghi ngờ cái chết của Tống Điềm Điềm có vấn đề?”
Hách Suất vỗ mạnh lên đùi một cái: “Không phải nghi ngờ, là chắc chắn có vấn đề. Phong thiếu, Phong thiếu! Nếu tôi đoán không sai, Phong thiếu này chính là nhị thiếu gia đời thứ ba của nhà họ Phong, Phong Vận Chi! Đừng thấy tên của hắn rất nhã nhặn lịch sự, thực tế hắn là một tên cầm thú! Trong vòng lẩn quẩn hắn nổi danh nhân phẩm thấp kém, còn chơi đùa bệnh hoạn… A, nhất định có vấn đề.”
Hách Suất càng nói, vẻ mặt Tư Không Dịch càng trầm xuống. Nếu như trước kia chỉ hơi hoài nghi, vậy hiện tại cậu có thể khẳng định cái chết của Tống Điềm Điềm có vấn đế.
“… Cảnh sát có can thiệp vào chuyện này không?”
Hình Lưu Vân bên cạnh nhẹ nhàng mở sách ra, giọng nói hờ hững: “Dù có can thiệp cũng không thể tra được chân tướng. Một minh tinh nho nhỏ mà thôi, so với Phong gia chỉ như trứng chọi đá.”
Tư Không Dịch vụt quay đầu lại nhìn Hình Lưu Vân, lúc này vẻ mặt hắn rất lãnh đạm, thoạt nhìn như cao cao tại thượng, không hề có chút tình cảm. Ngay lúc đó, Hình Lưu Vân cũng chú ý đến ánh mắt của cậu, hắn hơi nhếch khóe miệng: “Tiểu Dịch, cậu không thể can thiệp vào chuyện này. Tự mình cẩn thận một chút. Sau đó chuyên tâm đóng phim đi. Tôi nhớ Dong binh chi vương đã hơ khô thẻ tre phải không? Khi nào thì khởi chiếu? Đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi xem, tăng doanh thu và tỉ suất người xem cho cậu.”
Thế là đề tài chuyển đến Dong binh chi vương, Hách Suất và Mạnh Mạt vui vẻ hớn hở tỏ vẻ sẽ triệu tập bạn bè người thân cùng đi xem, giúp Tư Không Dịch tăng doanh thu và tỉ suất. Tư Không Dịch cũng cười, nhưng là, tối đó khi Yến Khôn quay về biệt thự, cậu vẫn còn đang suy nghĩ về vẻ lạnh lùng trong chớp mắt đó của Hình Lưu Vân.
Tại sao vậy chứ?
Cậu cứ cảm thấy tâm trạng không thoải mái.
Ngay lúc Tư Không Dịch ngồi trên sô pha chống cằm tự hỏi, cửa biệt thự được mở ra. Yến Khôn nhìn phòng khách tối đen như mực, còn tưởng cậu chưa về, vì thế khi hắn nhìn thấy cậu thanh niên nhỏ ngồi trên sô pha dường như đang suy ngẫm vấn đề gì đó rất khó khăn trong cuộc sống, hắn nhịn không được cau mày.
Yến tổng cũng không bật đèn, chỉ là thong thả đi đến ngồi cạnh Tư Không Dịch, tùy tiện khui một lon nước. “Cậu bị lộ thân phận rồi hả?”
Tư Không Dịch a một tiếng, vẻ mặt nghi hoặc: “Cái gì?”
“Cậu lộ account kia?”
“Không có! Sao anh lại rủa tôi hả? Đó là một chuyện cực kỳ đáng sợ biết không?”
“Vậy cái mặt đang nghiền ngẫm nhân sinh này là sao? Vẻ mặt này không thích hợp với cậu.” Yến tổng nhét đồ uống vào trong tay Tư Không Dịch.
“Không có gì. Tôi chỉ đang nghĩ… Tính cách và cái nhìn của con người là thiên biến vạn hóa, không thể đều giống nhau đúng không.”
Yến Khôn nghe đến câu này, quay đầu chăm chú nhìn Tư Không Dịch, sau đó dùng giọng nói khẳng định lên tiếng: “Cậu thấy cái nhìn của ai khác với cậu? Bạn cùng phòng?”
Tư Không Dịch a một tiếng: “Vậy nên tôi mới ghét mấy người như anh.”
“Anh biết không, Tống Điềm Điềm chết rồi, vì hút ma túy quá liều.”
Yến tổng cau mày: “Ai? Mỗi phút của tôi đến mấy trăm vạn, chưa bao giờ nhớ mấy cái tên dư thừa.”
Khóe miệng Tư Không Dịch giật giật, sau đó kể lại chuyện của Tống Điềm Điềm cho Yến Khôn nghe, cả những câu cậu nghe được ở Hoàng Đình hôm đó. Sau đó cậu chăm chú nhìn hắn: “Anh thấy tôi nên làm gì bây giờ?”
Yến tổng nghe câu này, dường như có chút ngoài ý muốn, sau đó hắn xì cười một tiếng: “Cái gì gọi là tôi thấy cậu nên làm gì? Chẳng phải cậu đã sớm rục rịch muốn vạch trần chân tướng chuyện này, sau đó hung hăng đánh mặt thằng họ Phong ngu xuẩn kia hay sao?”
Tư Không Dịch nghe thế, cảm thấy tâm trạng kiềm nén vừa rồi thả lỏng hơn rất nhiều: “Anh không nghĩ tôi xen vào việc của người khác, hoặc là sẽ không can thiệp được sao?”
Yến tổng nghe thế cau mày: “Cậu uống lộn thuốc hả? Chẳng lẽ không phải từ đầu tới đuôi cậu đều xen vào việc của người khác? Hơn nữa dù có can thiệp được hay không, cậu cũng sẽ không dừng tay, không đúng sao? Cậu muốn dùng mấy lời này để ôm đùi tôi à? Một tuần tôi nấu cơm cho cậu bốn ngày, cậu cũng có số điện thoại của cục trưởng Triệu. Chẳng lẽ cậu còn muốn tôi giúp cậu canh chừng lúc cậu làm chết tên ngốc kia? Cho dù cậu quỳ dưới đất ôm đùi cầu xin tôi cũng vô dụng. Tôi bận.”
Tư Không Dịch nghe vậy hai mắt càng phát sáng, đến cuối cùng cậu như một chậu hoa ủ rũ được tưới nước, lập tức hăng hái bừng bừng. Thậm chí cậu còn ôm cổ Yến Khôn cao hứng lắc lư: “Quả nhiên chỉ có anh Yến hiểu rõ tôi nhất! Chúng ta thật sự rất hiểu nhau nha!”
Yến Khôn nhìn Tư Không Dịch đột nhiên động kinh, vẻ mặt ghét bỏ, nhưng không đẩy người ra, ngược lại để cậu treo trên người hắn, trào phúng nói: “Dù cậu có làm nũng như vậy tôi cũng sẽ không ra tay giúp cậu đâu. Muốn làm gì thì tự làm, còn nữa, tháng mười này Dong binh chi vương sẽ khởi chiếu, Khổng Triệu hẳn là đang chọn kịch bản mới cho cậu. Có rảnh thì đến công ty nhìn xem, còn phải học hành đàng hoàng.”
“Cuối cùng, lấy cái móng vuốt của cậu ra. Bộ đồ cao cấp của tôi trị giá năm nghìn.”
Tư Không Dịch chậc một tiếng, sau đó nghe tên đại gia này bổ sung thêm một câu: “Đô la.”
Tư Không Dịch: “…” Muốn bán bộ đồ này đi mua chân gà nướng quá.
Thế là sau khi trò chuyện với Yến đại tổng tài xong, Tư Không Dịch phấn chấn tinh thần phân công nhiệm vụ cho thành viên tiểu đội nhà cậu.
Hiện tại Phong lan và các chi của nó đang theo dõi Từ gia, Tiểu Bạch thường xuyên đi xem Mạnh Thanh Thu. Lúc này có thể nhận nhiệm vụ chỉ còn lại cây xương rồng bà, Tư Không Dịch quyết định để nó đến cắm chốt trong khu nhà cao cấp của tên Phong nhị thiếu kia, còn Đại Hoa thì đi theo sát hắn ta, nơi đó hẳn là có thể quay được không ít tin tức. Tiểu Văn thì đi theo dõi động tĩnh của người đại diện họ Lý của Tống Điềm Điềm, nhất định hắn sẽ có phản ứng gì đó.
Cuối cùng, Đại Hoàng không có chuyện gì thì đi theo cậu. Đây là quy định của bốn nhóc – Dù công việc quan trọng thế nào cũng phải lưu lại một đứa ở bên cạnh tiểu chủ nhân.
“Haiz… Tao phát hiện vẫn không đủ nhân viên… Tao có nên lại đến chợ chim hoa cá cảnh một chuyến không? Muốn đàn em thực vật hay côn trùng gì đó có thể che dấu hành tung ở mọi nơi…” Tư Không Dịch phân công xong mới phát hiện thành viên không đủ, cực kỳ oán giận, ngẫm lại có nhiều bát quái xung quanh cậu như vậy mà bản thân lại không cách nào nghe lén, quả thật ngay cả cơm tối cũng ăn không vô.
Yến Khôn: “Đến ăn cơm.”
Tư Không Dịch và ba nhóc ham ăn đồng thời đứng lên, chầm chậm chạy về phía nhà ăn. “Có gì ngon không?”
Yến Khôn: “Câm miệng ăn đi. Cậu không có tư cách kén cá chọn canh.”
Tư Không Dịch nhìn ba món mặn, một món canh, tâm trạng rất tốt. Cậu ngẩng đầu nhìn vẻ mặt cao ngạo không có tình người của Yến Khôn, bỗng nhiên nhớ tới câu nói Yến tổng sẽ FA cả đời, cậu yên lặng lắc đầu, người này chỉ thoạt nhìn rất lạnh lùng mà thôi, thực tế hắn rất ấm áp nha.
“Nhìn cái gì? Tôi rất đẹp trai?” Yến tổng mở miệng.
Tư Không Dịch nghiêm túc gật đầu: “Đẹp đến xé trời.”
Yến Khôn nhướng mày, mặt lạnh phát chỉ thị cho đại mật nhà hắn.
[Bảo hai thằng ngốc Tống Tranh và Lý Thanh đừng lộn xộn ra tay, sau khi Phong nhị bị làm chết rồi mới hành động.]
[Đã biết. Boss.]
“Cậu cảm động đến rơi nước mắt thì lo dọn dẹp phòng đi.”
________________________
Anh không giúp nhưng quậy xong thì anh dọn cho.