Toàn bộ hội trường trở nên cực kỳ sôi động và cuồng nhiệt, ai cũng rơi vào bầu không khí gọi là điên cuồng. Các fan vẫy tay và lớn tiếng hát theo Tạ Kỳ cùng Tư Không Dịch, hận không thể hất tung toàn bộ khán đài.
Trong bầu không khí như vậy, không ai chú ý đến người bên cạnh mình, nên dù có bị người khác không cẩn thận vung tay đáng trúng người, họ cũng hoàn toàn không để ý, hoặc là nói không thèm quan tâm mà chỉ lo nhìn idol mà thôi.
Trần Bân nhìn xung quanh, mọi người ai cũng đều cuồng nhiệt, khóe miệng hắn lộ ra tia cười lạnh, “Tiếp tục cười đi, tiếp tục hát đi, tiếp tục điên cuồng đi! Lát nữa chúng mày sẽ nhìn thấy thần tượng của bọn mày bị thương không thể chữa được, vô cùng chật vật và thê thảm. Không biết đến lúc đó tụi bây còn cười được nữa hay không?”
Trần Bân ấn nút di động.
Sau đó, gã đàn ông mặc đồ đen ngồi ở giữa hàng ghế gần sân khấu nhất từ từ khom lưng xuống, gã không hề kích động mà chậm rãi lấy một khẩu súng ngắn màu đen lóe lên tia sáng lạnh từ dưới ghế ngồi ra. Gã nở nụ cười điên cuồng liếm liếm môi, gã có thể tưởng tượng được, chỉ trong chốc lát nữa thôi nơi này sẽ hỗn loạn như thế nào. Gã cũng có thể tưởng tượng được sau khi Tư Không Dịch bị thương, vẻ mặt sẽ vặn vẹo đến cỡ nào. Kế đó, đám fan này chắc chắn sẽ điên cuồng chạy loạn, tạo thành sự kiện giẫm đạp lên nhau, không biết ngày mai chuyện này có thể được lên top không nhỉ? Mà người ra tay là gã sẽ thừa dịp hỗn loạn rời đi, ung dung ngoài vòng pháp luật!
Đơn hàng này đến năm mươi vạn, đủ cho gã sống ung dung hai ba năm. Sau khi xài hết tiền lại nhận vài nhiệm vụ khác, cả đời này gã sẽ sống rất tốt, đúng không?
Tư Không Dịch đang hát bỗng cảm nhận được một tia ác ý trắng trợn, ngay sau đó Tiểu Văn bay đến bên tai cậu vo ve, bảo cậu phải cẩn thận đề phòng gã đàn ông mặc đồ đen ngồi giữa hàng ghế đầu tiên. Đại Hoàng và Đại Hoa đã chuẩn bị xong dưới sân khấu, chỉ cần tên kia hành động là chúng nó lập tức tấn công.
Chuyện này tuyệt đối không thể yên lặng cho qua như vậy được, ai biết sau này còn xảy ra chuyện gì khác không? Hơn nữa rốt cuộc Trần Bân liên lạc với bọn người điên khùng lấy việc giết người làm niềm vui bằng cách nào? Là nhờ trang Web kia hay là thứ gì khác? Cần phải được điều tra chuyện này rõ ràng, nhất định phải làm cảnh sát tham gia vào mới được.
Gần hết ca khúc, cảm xúc của mọi người vẫn chưa bình phục, đến lúc Tư Không Dịch hát câu cuối cùng, khóe mắt cậu liếc nhìn thấy gã đàn ông kia đang giơ súng nhắm vào cậu. Cậu đột nhiên lùi ra sau một bước dài, kéo rộng khoảng cách với Tạ Kỳ tránh cho việc hắn bị ngộ thương. Giây tiếp theo, hai tai cậu nghe được một tiếng bụp, sau đó một tia sáng lóe lên, cậu theo bản năng nghiêng người, viên đạn trực tiếp bắn trúng micro, phát ra tiếng vang chói tai! Tuy micro không bị hư nhưng để lại một vết thật sâu.
Tư Không Dịch nhìn micro thầm nghĩ, chất lượng thứ này không tồi nha.
Tiếng động này thật sự rất chói tai, thế nên tất cả mọi người trên dưới sân khấu đều sửng sốt, Đại Hoàng lập tức phẫn nộ sủa vang, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Gâu gâu gâu gâu gâu gâu –!!
Kỵ sĩ chó giống như một tia chớp màu vàng, thẳng tắp bổ nhào về phía gã đàn ông kia, một cú không trúng lại chuẩn bị nhào vào gã lần thứ hai. Mà Đại Hoa cũng meo meo hai tiếng, móng vuốt sắc bén đã cào vài nhát lên mặt gã áo đen.
Biến cố bất ngờ làm mấy fan nữ xung quanh gã áo đen hét lên lùi ra sau vài bước, những người xung quanh đó cũng xôn xao. Lúc này Tư Không Dịch xoay xoay micro nhìn, bề mặt bị đạn bắn sâu được cậu cầm trong tay che đi: “Xin mọi người đứng yên tại chỗ đừng cử động, vừa rồi hình như có người ném đá tôi đúng không? Tôi thấy tia sáng lóe lên, hay là ai đó muốn ném kim cương lôi kéo sự chú ý của tôi? Nhưng tôi muốn nói vài câu, dù mọi người có si mê tôi thế nào đi nữa thì cũng không nên làm hành động nguy hiểm như vậy, nên biết *trịch quả doanh xa thời cổ đại đã không còn lưu hành, đồ tốt dù ném loạn cũng có thể ném chết người! Mọi người xem, nhờ tôi có nhân phẩm tốt, vận may cũng tốt nên mới không sao, trái lại là người khác sẽ có chuyện đó.”
*Trịch quả mãn xa (掷果满车) hay trịch quả doanh xa (掷果盈车, ném trái cây đầy xe): Phan An là mỹ nam nổi tiếng, được sánh với ngọc, thiếu thời dạo chơi ở Lạc Dương, phụ nữ phát hiện kéo nhau vây quanh, ném trái cây đầy xe. Đương thời các nhà văn nổi tiếng nhưng xấu trai là Trương Tái (张载), Tả Tư (左思) cũng học theo Nhạc mà dạo chơi, lại bị người đời sỉ vả, ném đá đến nỗi không thể ngẩng đầu lên.
Lúc này Tạ Kỳ cũng đã kịp phản ứng, hắn nhanh chóng cười một tiếng: “Đúng vậy đúng vậy, người có nhân phẩm tốt như chúng ta sao có thể xảy ra chuyện được! Anh phải nhắc nhở các fan cuồng nhiệt ở đây, không được kích động quá mức nha, dù các em muốn tặng kim cương cho bọn anh thì cũng không nên ném, lỡ như trúng vào mắt thì sao? Còn thu hút lực chú ý của kỵ sĩ Đại Hoàng và công chúa Đại Hoa, vệ sĩ của bọn anh nữa. Nào nào! Nhanh chóng đưa người đi, lát nữa phải giáo dục tư tưởng một trận mới được. Bây giờ bọn anh phải hát cho hay, còn một bài hát cuối cùng đó, không hát xong sẽ thật có lỗi với giá vé cao như vậy mà!”
Tạ Kỳ nói thế mà mấy fan không rõ tình hình nhịn không được bật cười, dù là nhóm fan hàng trước trực tiếp thấy Đại Hoàng cắn người và Đại Hoa cào mặt người ta, nhưng bây giờ tình hình hỗn loạn đã được khống chế, vì thế họ cũng yên tâm. Chỉ có những người ngồi giữa ở hàng đầu và hàng thứ hai xung quanh gã áo đen là thấy rõ ràng rành mạch, đến giờ họ vẫn còn ngơ ngác. Ném kim cương? Đừng đùa chứ, cái thứ đen thui kia mà là kim cương hả?
Rất nhanh đội bảo vệ đã đến đưa gã áo đen kia đi, đồng thời còn mang đi một khẩu súng ngắn màu đen, đến lúc này nhóm fan ngồi ở giữa mới kịp phản ứng.
“Má nó! Vừa rồi là súng đúng không?! Là súng đúng không?! Có người có nhu cầu dùng súng ở concert?!”
“Đâu chỉ muốn dùng, rõ ràng tên áo đen kia muốn bắn chết Tư Không Dịch! Má nó, có phải đầu óc gã hỏng rồi không? Dám ra tay với Tiểu Dịch của chúng ta?!”
“Fuck fuck fuck! Tư Không Dịch ăn phải gan hùm mật gấu rồi hả?! Vừa rồi hắn suýt bị bắn trúng đó! Thế mà hắn còn dám đứng trên sân khấu thản nhiên nói đó là kim cương?!”
“Chuyện này rất không bình thường! Cậu nói xem, lát nữa chúng ta có thể bị bịt miệng không?”
“Chắc là không đến mức?”
“Khẳng định sẽ không, tui đăng Weibo rồi. Hơn nữa vừa nãy tui còn vô tình chụp được cảnh tên áo đen kia giơ súng bắn.”
Hàng ghế đầu lập tức xôn xao, thế nhưng Tư Không Dịch và Tạ Kỳ quả thật không thể nói thẳng mọi chuyện, hai người giao lưu một chút, sau đó Tạ Kỳ hát ca khúc cuối cùng trong concert, dưới tình huống đa số fan mê âm nhạc đều cảm thấy mỹ mãn và vài fan vẫn còn muốn bát quái, buổi biểu diễn kết thúc vào lúc mười giờ tối.
Tuy mọi người đều biết có chút chuyện ngoài ý muốn xảy ra khi đang hát bài thứ chín, còn có người bị bảo vệ dẫn đi, Tư Không Dịch còn bị vật gì như hòn đá nhỏ ném, nhưng quần chúng lại không biết tỉ mỉ mọi chuyện, thế nên buổi biểu diễn không xuất hiện vấn đề gì lớn. Nhưng chờ đến lúc kết thúc, quần chúng hưng phấn chuẩn bị phát Weibo bày tỏ cảm tưởng, bỗng nhiên thấy được đề tài đứng top vào giữa đêm khuya.
#Chắc chắn hôm nay tui xem concert không đúng cách rồi!
#Có phải Tư Không Dịch và Tạ Kỳ bị bắn khi đang hát ca khúc thứ chín trong concert không?!
#Tui nghĩ tui đã chứng kiến một vụ mưu sát, nhưng idol bị mưu sát lại bình tĩnh nói nhân phẩm ảnh tốt?
#Rốt cuộc là thứ gì ném trúng micro? Là kim cương hay là viên đạn?
Cho đến lúc này, nhóm fan ngồi phía sau vẫn còn ngơ ngác nhìn video mờ mờ nhưng vẫn có thể thấy bóng dáng một người đang bắn súng. Ngay sau đó, nhóm fan phẫn nộ gào rít.
“Má nó, khốn nạn!!”
“Thằng nào không có mắt muốn giết Tiểu Dịch của tao?!”
Thế là, chưa đến năm ngày mà Tư Không Dịch lại lên top lần nữa.
Lúc này, Tư Không Dịch, Tạ Kỳ và Trần Hi đang ngồi trong phòng nghỉ lướt di động xem tin tức, gương mặt tức giận lại có chút rối rắm.
“Cậu có thể chất tự lên top hả? Bây giờ tôi thấy top search là phiền.” Tạ Kỳ không còn gì để nói: “Lúc đó cậu cố ý lùi ra sau một bước đúng không? Cậu cảm giác được nguy hiểm nên không muốn tôi bị liên lụy à?”
Tư Không Dịch ngẩng đầu nhìn Tạ Kỳ, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc gật đầu nói: “Lúc ấy tôi có trực giác sẽ có nguy hiểm nên mới làm vậy. Sự thật chứng minh tôi đã đúng, viên đạn không bắn trúng được tôi.”
Tạ Kỳ cắn răng: “Sau này cậu tuyệt đối không được mạo hiểm như vậy! Cho dù phải kéo tôi làm nệm lưng! Cậu như vậy làm tôi rất không vui.”
Tư Không Dịch cũng hiểu Tạ Kỳ lo lắng cho cậu, còn tự động xem cậu là bạn thân bạn tốt bạn tri kỷ, thế nên cậu cười gật đầu: “Cậu yên tâm đi, nếu có chuyện gì tôi nhất định sẽ gọi cậu giúp đỡ. À mà, giải tên kia đến cục cảnh sát chưa?”
Tạ Kỳ đang muốn nói chuyện, cửa phòng nghỉ bỗng bị người mở ra, Yến Khôn mặc áo khoác nỉ chân dài bước tới, phía sau hắn là đội trưởng Triệu mà Tư Không Dịch tương đối quen thuộc.
“Chào, đại minh tinh, tôi đến lấy lời khai đây. Suy xét đến việc bây giờ cậu mà ra ngoài sẽ bị người ta vây chặt nên tôi đến đây luôn.”
Tư Không Dịch gật gật đầu, bên này Yến Khôn đã lấy một cái cặp lồng tinh xảo từ trong tay Ngô Hình, mở ra bên trong là ba cuộn thịt gà thoạt nhìn rất ngon miệng, còn có ba bát hoành thánh hải sản nóng hôi hổi. Mùi thơm quen thuộc vừa bay vào mũi là Tư Không Dịch biết đây chính là Yến Khôn tự tay làm.
Cậu lập tức nở nụ cười như đóa hoa đêm với hắn, suýt làm người ta mù mắt luôn.
Yến Khôn vốn đang đầy bụng tức giận tính toán dạy bảo cái tên không biết sống chết này một phen, nhưng nhìn thấy nụ cười này, trong nháy mắt hắn hoàn toàn không nói nên lời, chỉ có thể đen mặt nhét gà cuộn vào tay cậu. Sau đó hắn khoanh tay, bày vẻ mặt mất hứng không muốn nói chuyện ngồi xuống bên cạnh.
Hai người giao lưu quả thật chói muốn mù mắt mọi người trong phòng, tuy ai cũng biết Yến tổng – tổng tài siêu giàu – đang theo đuổi Tư Không Dịch, nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy Yến tổng đối với ai cũng ôn hòa xa cách thế mà đích thân đưa cơm cho Tư Không Dịch, còn tính tình thế kia, Tạ Kỳ và Trần Hi đều nghĩ chuyện này còn đáng ngạc nhiên hơn cả vụ bắn súng nữa.
Đội trưởng Triệu tự cho là bản thân có kiến thức rộng rãi, nhìn thấy cảnh này cũng yên lặng thầm nghĩ, nhất định phải nhanh chóng hỏi xong rồi chạy lấy người, tránh cho việc bị ghi hận.
Thế nhưng Tư Không Dịch lại rất ung dung, cậu chia gà cuốn và hoàng thành ra rồi cắn một miếng gà, sau đó bày vẻ mặt cực kỳ cảm động. Giống như không được ăn cơm tám đời rồi. Nhìn dáng vẻ đó Tạ Kỳ cũng nhịn không được cắn một miếng to, sau đó hắn lộ ra vẻ khiếp sợ!
“Má nó! Đời này tôi chưa từng ăn gà cuộn nào ngon thế này!”
Yến tổng hừ lạnh một tiếng, thức ăn đặc truyền của ông đây, tất cả nguyên liệu đều không bị ô nhiễm, được chuẩn bị tỉ mỉ, rất đắt đỏ và tươi mới, ngay cả nước tương cũng là đặc chế, sao có thể giống gà cuốn ở quầy thức ăn nhanh bình thường mà so sánh? Giá thành của nó cũng đủ mua một trăm cuộn gà ở quầy thức ăn nhanh rồi, nói chi đây còn là hắn đích thân làm.
Trần Hi thấy biểu hiện của Tạ Kỳ như vậy bèn yên lặng cắn một cái, sau đó ánh mắt hắn trở nên quỷ dị. Ôi chao, đúng là quá ngon.
Đội trưởng Triệu chỉ ngửi mùi là đã biết ngon rồi, đáng tiếc, hắn không có phần… Hắn chỉ có thể nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng đặt câu hỏi.
“Khụ, vậy mấy cậu cứ ăn đi, tôi hỏi đây.”
Tư Không Dịch gật gật đầu, miệng phồng lên như con pet nào đó đang ăn cơm: “Được.”
Đội trưởng Triệu ngồi thẳng người: “Micro của cậu đâu? Hôm nay cậu bị bắn đúng không?”
Tư Không Dịch nghĩ nghĩ rồi nói: “Phải là bị súng bắn, Đại Sơn nhặt được viên đạn trên mặt đất. Đại Sơn còn nói lực sát thương của viên đạn này tương đối lớn như đạn bạc, tôi không hiểu lắm, tôi sẽ giao vật chứng cho các anh mang đi.”
“Vậy cậu còn nhớ rõ tình huống lúc đó không?”
“Nhớ rõ.” Cậu gật đầu, uống một hớp canh rồi nói: “Lúc ấy rất nguy hiểm, may mà từ đó đến giờ trực giác của tôi rất chính xác. Lúc ấy tim tôi đập nhanh như có chuyện gì không hay sắp xảy ra, dường như tôi còn nghe thấy tiếng Đại Hoàng sủa lớn, thế nên tôi không biểu diễn như lúc tập luyện với Tạ Kỳ mà lùi ra sau một bước. Sau khi đứng vững, tôi bỗng cảm nhận được nguy hiểm đang đến liền nghiêng người, vừa lúc ấy micro trong tay bị đạn bắn trúng. Lúc đó tay tôi tê đi, không biết chuyện gì xảy ra, nhưng tôi nghĩ đang lúc biểu diễn nên không nói thẳng chuyện này mà qua loa cho qua. Concert đông người như vậy, lỡ như hỗn loạn xảy ra sự cố giẫm đạp lên nhau sẽ không tốt.”
Đội trưởng Triệu nghĩ đến độ hot của Tư Không Dịch, tình huống như vậy có khả năng sẽ xảy ra, hắn lập tức đổ mồ hôi lạnh toàn thân. Nếu lúc ấy Tư Không Dịch có phản ứng quá lớn mà gào to chuyện bị bắn thì toàn bộ hiện trường sẽ rất hỗn loạn, hậu quả sẽ… Quả thật không dám tưởng tượng.
Đội trưởng Triệu hận không thể nắm chặt tay Tư Không Dịch: “Cậu lập công lớn rồi đó! Tôi nhất định phải xin cấp trên khen thưởng cho cậu, công dân tốt giúp người!” Một khi xảy ra sự cố giẫm đạp sẽ có mấy chục, mấy trăm người bị thương.
Tư Không Dịch cười cười: “Đương nhiên tôi biết nặng nhẹ. Nhưng có lẽ chuyện này đã bị fan tuôn ra rồi, thật khéo, có người chụp được cảnh gã đang bắn súng. Tôi không có biện pháp ngăn cản.”
Đội trưởng Triệu lắc đầu: “Không sao không sao, này cũng không phải chuyện gì lớn! Cậu yên tâm đi, chúng tôi đã giải tên kia về cục cảnh sát, nhất định sẽ nghiêm túc thẩm vấn, làm hắn phải khai ra hết tổ tông tám đời của hắn. Nhờ có Đại Hoàng và Đại Hoa nhà cậu, hiện tại hắn đã hoàn toàn thay đổi, còn bị gãy hai cánh tay.”
Tư Không Dịch: “…” Chuyện này, cậu tạm xem như là lời khen vậy.
Đội trưởng Triệu hỏi đến đây cũng tạm đủ, hắn đứng lên định rời đi, nhưng bỗng nhiên hắn dừng bước quay đầu nhìn Tư Không Dịch: “Tôi lại hỏi câu cuối cùng.”
Tư Không Dịch cắn gà cuộn gật đầu: “Hửm?”
“Cậu có hoài nghi ai không? Xem tình hình hôm nay, hẳn là tên đó có âm mưu từ trước, gần đây cậu có chọc phải người nào không?”
Nói đến đây, đội trưởng Triệu bỗng thấy thanh niên đang ăn gà cuộn nhìn có vẻ hiền lành vô hại nở nụ cười, nụ cười chói lóa như ánh mặt trời nhưng không hiểu sao hắn lại thấy nó mang theo vài phần nguy hiểm.
“Ồ, có nha.”
Hai mắt đội trưởng Triệu trở nên sắc bén: “Ai?”
“Trần Bân. Hai ngày trước tôi và hắn cùng casting một vai trong bộ phim đại chế tác. Đáng tiếc tài nghệ hắn không bằng người, người khác thất bại thấy tôi đều đi đường vòng, chỉ có hắn là chủ động tiếp cận hỏi tôi có tham gia buổi concert của Tạ Kỳ hôm nay không, còn hỏi tôi muốn mua vé hàng đầu. Lúc đó tôi thấy không thân quen với hắn nên từ chối, bây giờ ngẫm lại, có lẽ là hắn muốn xác nhận lịch trình của tôi. Nếu tôi bị thương, hắn là người có khả năng thay thế tôi nhất.”
Gương mặt đội trưởng Triệu lập tức trầm xuống, dựa theo kinh nghiệm phá án của hắn, lời nói của Tư Không Dịch có tám chín phần là đúng, hắn nhịn không được nghiến răng mắng: “Giới giải trí chết tiệt.”
Tư Không Dịch cười nói: “Đội trưởng Triệu đừng nóng giận, dù sao tôi cũng quen rồi. À, tôi cũng là đương sự trong vụ án này, khi điều tra xong anh nói kết quả cho tôi biết được không? Chỉ cần xác định đúng hắn ta là được rồi.”
Đội trưởng Triệu nhướng mày: “Còn phải đợi cuộc điều tra kết thúc.”
Cậu gật đầu nói: “Tôi chờ được.”
Nhưng bạo liêu gì đó thì không cần phải chờ. Chỉ cần cậu đăng vài thứ lên mạng là đủ để quần chúng suy đoán, dù sao kết quả đã chắc chắn.
Vì thế, ngày hôm sau, chuyện Tư Không Dịch gặp nạn trong concert của Tạ Kỳ vẫn rất hot, cư dân mạng tám xem rốt cuộc là ai điên rồ như vậy. Vài fan của Tư Không Dịch còn gửi các trang bị phòng hộ cho cậu qua bưu điện. Tư Không Dịch lướt thấy một bình luận của fan trung thành ở nước ngoài, người này tên là @Batman và Tôn đại thánh đến đây, hắn bày tỏ đã gửi khẩu súng đặc chế mới nhất cho cậu qua đường bưu điện.
Tư Không Dịch chỉ có thể lau mặt, cực kỳ đau “trứng” mà gõ trả lời: @Batman và Tôn đại thánh đến đây, tôi nhận lòng tốt của bạn, nhưng mà… Có lã quà của bạn không đến được tay tôi đâu.
Một đám fan trong nước đập bàn cười như điên bình luận bên dưới.
Thế nhưng nhóm fan nhanh chóng cười không nổi nữa, vì @Tiểu đội bát quái lại bạo liêu.
@Tiểu đội bát quái V: Xét thấy Tư Không bát quái có cùng sở thích với tôi, nhân cách cũng tốt, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, tôi cảm thấy nên nói ra một chuyện, nếu không thì rất có lỗi với sự yêu mến của mọi người. @Diễn viên Trần Bân V, người làm, trời đang nhìn, anh nghĩ hành vi của anh thần không biết quỷ không hay sao?# video # video # video #
Bài Weibo vừa đăng, cư dân mạng lập tức chấn động, chắc chắn đại bát quái lại tới!