Tiếu Diện Vô Tri

Chương 1: Bồi thường



Tận cùng của thế giới, có một người đang đau khổ:

"Tổ tông của tôi ơi! Làm thế nào cô mới chịu đi? Tôi quỵ lạy cô, tôi van xin cô mau đi đi cho tôi nhờ a!" 

Và có một người nào đó đang vui sướng, nhạt tếch buông hai chữ:

"Không đi."

"Hu hu! Tôi đã tạo nghiệt gì thế này, sao lại gặp người như cô chứ...tại sao...ông trời...tại sao chứ! Hả!!" Thiếu niên khuỵu chân ôm mặt khóc lóc tự hỏi nhân sinh.

"Suỵt. Ăn nói cẩn thận cho tôi." Thiếu nữ vắt người trên cây đung đưa dừng lại, trừng mắt quát.

Thiếu niên ngẩng đầu nhăn nhó khổ sở:"Một câu thôi! Cô nói đi, sao cô còn chưa chịu đi?!!!"

Thiếu nữ lắc dây leo tiếp tục đung đưa người thản nhiên:"Ở đây thoải mái, vui vẻ như vậy sao tôi phải đi chứ?"

Thiếu niên liếc nhìn sang đám người đang khóc khổ:"....." Họ nghe được lời cô nói, hẳn sẽ không tức chết lần hai chứ?

"A...hay vậy đi. Tôi bồi thường cho cô một buổi nghỉ ngơi, sau đó cô sẽ đi chứ?" 

"Anh có năng lực thực hiện à?" Thiếu nữ bâng quơ.

Một câu của thiếu nữ nhất thời kéo đến mây đen sấm sét tận lực đả kích tâm linh của thiếu niên, cậu giật giật khóe mồi cố bình tĩnh nói:"Dù sao tôi cũng làm Thần mấy trăm năm rồi, chút chuyện đó có là gì."

Thiếu nữ mở to cười ha hả, thả người xuống tiến lại gần thiếu niên, nhẹ nhàng hỏi:"Thật sao?"

"Đương nhiên rồi." Thiếu niên lùi lại một bước, dùng vẻ mặt bình tĩnh che giấu sự kinh hãi rét lạnh dọc sống lưng.

Hu hu~ thật đáng sợ!

Thiếu nữ vỗ cánh tay thiếu niên, mắt sáng rực nói:"Còn đợi gì nữa! Mau bồi thường cho tôi đi!"

"Đại tỷ! Tôi chân yếu tay mềm, cô đừng hở tí động tay động chân chứ! T^T." Xoa xoa cánh tay bị đập đau, thiếu niên hét vào mặt thiếu nữ.

Thiếu nữ bất mãn nhíu mày:"Nhanh a!" Phải biết rằng đã lâu rồi cô chưa có thời gian nghỉ ngơi, vạn năm hiếm có một người ngu ngốc như cậu ta, sao cô có thể bỏ lỡ! 

"Rồi rồi. Hỡi thời không của vũ trụ, mở!" 

"Khóa!"

Nhìn bóng lưng cũng toát ra mùi vị hưng phấn của thiếu nữ biến mất giữa vòng thời không, thiếu niên không biết bản thân đã gây ra đại họa.



Mở mắt nhìn xung quanh, thiếu nữ nhớ lại đoạn thoại yêu cầu trước lúc xuyên không.

"Aii~ nếu có một nơi thoải mái hơn cả nơi này, tôi không phải lo, suốt ngày rãnh rỗi không vướng bận...thì có thể tôi sẽ suy nghĩ lại. Chậc chậc, tiếc rằng không có."

"A...hay vậy đi. Tôi bồi thường cho cô một buổi nghỉ ngơi, sau đó cô sẽ đi chứ?" 

Ha ha ~

Quả nhiên là người ngu ngốc vạn năm có một! Bằng không sao dễ dàng bị cô lừa vậy chứ.

Sayonara ~

Ta, hiện tại, là một người tự do. ~(^▽^)/~

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv