Hoàng Thiên nhìn thấy U Khởi hoảng loạn bỏ chạy, trong lòng hắn bừng lên ngọn lửa quyết tâm giết bằng được đối phương. Bằng một cái vung tay mạnh mẽ, mười tám thanh tiểu họa kích hiện lên, xoay quanh hắn tựa như những vòng hào quang sáng rực của Phật tổ Như Lai.
Lưỡi kích phát ra ánh sáng sắc lạnh, đan xen lôi điện, trông như những tia chớp đan kết từ trời cao, đe dọa tiêu diệt mọi thứ mà nó lướt qua.
Bỗng nhiên, một tiếng nổ lớn xé nát thiên khung. Sấm sét xé toạc không gian, uy lực gấp mười lần trước đó. Từ trên cao, những tia lôi điện dày đặc như đang gầm thét, chực chờ thiêu rụi mọi sinh linh. Mười tám thanh họa kích được Hoàng Thiên điều khiển bay đi, tỏa ra theo tám hướng, như tạo nên một bức màn trời khổng lồ bao trùm lấy U Khởi.
Ngàn dặm thiên địa giờ đây bị bao phủ trong một màn sét bạc, tựa như thiên lỗi hạ phàm, áp lực khiến không gian xung quanh rung chuyển.
U Khởi thấy không thể thoát ra được, gầm lên giận dữ. Hắn há miệng, phun ra Long Châu, vật báu bảo mệnh ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp của Long tộc. Từ Long Châu, một biển độc thủy hùng mạnh cuồn cuộn xuất hiện, tràn ra khắp bốn phương tám hướng, bao phủ toàn bộ khu vực. Những giọt nước đen sền sệt bốc lên mùi tanh nồng, làm bào mòn cả không khí và mặt biển. Khi độc thủy chạm vào họa kích, lập tức sinh ra những tiếng rít bén nhọn, kích mang dần bị ăn mòn, ánh sáng lôi điện yếu dần.
Thừa cơ hội đó, U Khởi vận dụng thủy độn, biến thành một làn sóng nước, như rắn lướt nhanh khỏi trận địa bao vây. Tuy nhiên, hắn vừa thoát ra khỏi biển độc, chưa kịp lấy hơi thì từ trên cao, một thanh kích khổng lồ tựa lôi thần giáng thế, đập mạnh xuống. Thanh kích xé tan không gian với sức mạnh vô song, khiến bầu trời như nứt ra, hạ xuống như một ngọn Thiên Sơn nặng vạn cân.
U Khởi hốt hoảng, nhưng không kịp tránh. Hắn đành phải gầm lên giận dữ, dùng long trảo khổng lồ đón lấy đòn công kích trong tuyệt vọng. Tiếng kim loại va chạm vang lên chói tai, long trảo gãy nát từng mảnh, khiến U Khởi bật ngửa ra sau. Máu đỏ tươi phun ra từ vết thương, nhưng trong cơn cuồng nộ, hắn lại thi triển thần thông “ Long Đằng Cửu Thiên” lao thẳng về phía Hoàng Thiên với một kích toàn lực.
་་
Hoàng Thiên cũng đã kiệt quệ, nhưng ý chí không hề bị lấn át. Hắn nhẩm tụng trong đầu, "Thiên linh linh, địa linh linh, bảo y à, bảo y, mạng ta nhờ cả ngươi." Câu niệm chú vừa dứt, hắn cắn răng, đón nhận cú đánh long trảo dữ dội từ U Khởi. Cả người hắn chấn động, lồng ngực rách toạc, máu tươi bắn ra, lộ rõ cả xương sườn trắng hếu. Cơn đau dữ dội đến mức trời đất trước mặt hắn mờ nhạt, nhưng Hoàng Thiên vẫn không lùi bước.
Lưỡi họa kích của hắn lao xuống, đâm thẳng vào lưng U Khởi. Tiếng “rắc” vang lên lạnh lùng, âm thanh của xương cốt Giao Long bị vỡ nát. U Khởi gào thét trong đau đớn, mắt đỏ ngầu như máu, cơn giận dữ thổi bùng lên như ngọn lửa vô tận. Hắn há miệng lớn, răng nanh nhọn hoắt như muốn xé nát mọi thứ, lao về phía Hoàng Thiên với cơn khát máu không thể kiềm chế.
Trước mặt là cái chết cận kề, nhưng Hoàng Thiên chỉ nhếch môi cười lạnh. Hắn dùng toàn bộ sức lực còn sót lại, thi triển lôi độn thuật – thân hình hắn nhanh như chớp lao đi vun vút. Bất ngờ, hắn độn thẳng vào miệng rộng mở của U Khởi. U Khởi thấy vậy, nụ cười tà ác hiện lên trên mặt. Hắn tưởng rằng Hoàng Thiên đã nỏ mạnh hết đà, muốn đồng quy vu tận. Không chần chừ, U Khởi nghiến mạnh răng, định kết liễu đối phương ngay tức khắc.
Nhưng chính lúc đó, từ trong miệng của hắn, một tiếng “oanh” vang dội. Lỗi điện bùng nổ dữ dội, phá vỡ toàn bộ cơ thể U Khởi từ bên trong. Đầu hắn nổ tung như một quả cầu lửa, máu và vụn xương bắn ra khắp nơi. U Khởi chỉ kịp để lại một tiếng gầm rú cuối cùng trước khi nguyên thần của hắn, một đốm sáng yếu ớt, vụt chạy trốn khỏi cơ thể tàn tạ. Nguyên thần của hắn thoát đi như một tia sáng yếu ớt, biến mất trong chân trời xa thẳm, không để lại dấu vết.
Hoàng Thiên đã kiệt sức hoàn toàn. Cơ thể hắn mềm oặt, không còn chút sức sống, rơi thẳng xuống biển sâu lạnh lẽo. Nước biển xanh thẳm nuốt chửng lấy hắn, đưa hắn chìm dần vào bóng tối vô tận. Thế nhưng, giữa lúc đó, từ trên cao, một bóng dáng khổng lồ lướt xuống. Đôi cánh rộng lớn che khuất cả bầu trời. Đó là Kim Bằng, đôi mắt sắc bén quét qua mặt nước.
Kim Bằng vỗ cánh mạnh mẽ, lao xuống như một mũi tên, nhanh chóng cắp lấy Hoàng Thiên giữa cơn sóng dữ. Kim Bằng khổng lồ bay vút lên bầu trời, mang theo thân thể bất động của Hoàng Thiên, biến mất trong đám mây cuồn cuộn nơi chân trời xa xăm.