Chỉ thấy một cô nương xinh đẹp bay lên, y phục màu trắng tung bay theo gió, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại mang nét quyến rũ chết người. Gió thổi làm tà áo nàng phất phơ, như thể nàng là một thiên thần giáng thế.
U Bạch Cơ tiến đến, cất giọng thanh thoát nhưng đầy quyền uy:
"Thần thiếp có lễ, các vị đại ca, đây là cuộc chiến nội bộ U Thông Cung. Nếu các vị giúp đỡ cùng chúng ta diệt sát mấy tên này, thần thiếp sẽ bồi người đó một đêm."
Hoàng Thiên nhếch mép cười khẩy, ánh mắt đầy khinh miệt:
"Thóc đâu mà đãi gà già. Chim đâu mà đãi bà già tứ phương."
U Bạch Cơ nghe thấy lời này, mặt biến sắc, đôi mắt nàng bốc lửa:
"Ngươi nói ta là gà già?" Nàng gầm lên, tung người về phía Hoàng Thiên, Hóa Thần sơ kỳ bạo phát, tạo nên áp lực khủng khiếp khiến không khí rung động.
Hoàng Thiên không chần chừ, hắn bay lên, vung Hoàng Thiên Họa Kích, lập tức thi triển chiêu "Bát Môn Kim Tỏa." Vô số kích mang từ dưới biển bay lên, bao trùm U Bạch Cơ, tạo nên một cảnh tượng hùng vĩ.
Trong lúc đó, U Bạch Xà cũng ra tay, Y Lâm Thần Hy và bốn người đồng loạt tấn công. Càn Nguyên Phủ thấy Đạo Chủ đã ra tay, lập tức mười tám tên Nguyên Anh cũng tiến công.
Mạnh Trường Sinh giao chiến với U Bạch Xà, từng chiêu thức tung ra như sóng gió cuộn trào. Lạc Long Thành đại chiến Lục Ngạc, cuộc chiến của hai cường giả khiến bầu trời nứt vỡ, đất đá tung bay. Lục Đại Đô Đốc chỉ huy thuyền chiến và binh sĩ tấn công, giết địch. Binh sĩ Càn Nguyên Phủ đều là Trúc Cơ trở lên, tuy ít nhưng phối hợp ăn ý, không rơi vào thế hạ phong.
Hoàng Thiên bây giờ như một tôn lôi thần, nơi nào hắn đi qua thì nơi đó như địa ngục. Thần hồn hắn mạnh mẽ, có thể bỏ qua công kích linh hồn của Hóa Thần cảnh, nhưng U Bạch Cơ dù sao cũng là Hóa Thần, pháp lực và nhục thân mạnh vô đối. Hắn càng đánh càng hăng, muốn mượn U Bạch Cơ để rèn luyện nhục thân. U Bạch Cơ lúc này đã có ý thối lui, nàng thấy tên này mạnh không hợp thói thường, pháp lực khủng bố không thấy dấu hiệu suy giảm, mà Luân Hồi pháp tắc thì như ma quỷ, đánh đến đâu là muốn khóc đến đấy.
Trong lúc đánh nhau, U Bạch Cơ lại không thể không nghĩ đến cảnh cùng tên này... điên phong đảo phượng...
không biết hắn có dùng Luân Hồi pháp tắc không... "hắc hắc."
Hoàng Thiên nhìn thấy bà điên này, mặt lại ửng đỏ, hơi thở gấp gáp. Hắn nhíu mày nghĩ: "Bà mẹ nó, tự nhiên lại nhìn ta chằm chằm, lại còn liếm môi, đồ thần kinh, làm ta sợ hết hồn."
Hoàng Thiên tung ra mười tám thanh lôi kích đánh về phía U Bạch Cơ. Nàng nghe hắn chửi lại càng hưng phấn, phấn khích hơn, chỉ thấy nàng hóa ra chân thân, mt con độc giao dài khoảng một trăm thước. Hoàng Thiên hét lớn: "'Chư quân, ai muốn làm long ky. sĩ?"
Chư quân cười vang trời: "Haha!
Hắn vung kích ra chiêu "Vạn Dặm Hà Đồ," một cây đại kích vừa thô vừa to lại vừa đen đánh xuống, sóng biển phun trào, nước dâng cao mười trượng, xung quanh các binh sĩ ngã trái ngã phải, cá tôm chết nổi lên trắng biển.
Lúc này, U Bạch Cơ chiến lực tăng mạnh, một chiêu "Thần Long Bãi Vĩ" đánh trúng Hoàng Thiên, khiến hắn bay ra và rơi xuống biển. Chỉ thấy một cái đuôi rồng đánh tới, "Kiến Long Tại Điền," giáp của Hoàng Thiên vỡ ra một mảng lớn.
Hắn tức giận gầm lên: "Hoàng Thiên Nộ!" Nộ khí nổi lên, lôi xuống lăng lệ. Từng sợi lôi điện to như cánh tay đánh xuống U Bạch Cơ, nàng kêu lên: "Đau đau, nhẹ tay thôi!" Hoàng Thiên triệt để bó tay, đánh nhau sinh tử mà nàng còn rên ư ư, thật là kích thích.
U Bạch Cơ không chịu thua, thân hình khổng lồ của nàng lướt trên mặt nước, cuốn theo những đợt sóng dữ dội.
Nàng thi triển chiêu "Ngũ Độc Huyễn Ảnh," tạo ra hàng loạt bóng ảnh độc giao, mỗi bóng ảnh đều mang theo độc khí ngút trời. Hoàng Thiên bị vây trong độc khí, hắn cảm nhận được áp lực nặng nề, nhưng không hề nao núng. "Chết đi!" U Bạch Cơ gầm lên, lao đến với tốc độ kinh hồn.
Hoàng Thiên không lùi bước, hắn thi triển chiêu "Thiên Địa Băng Liên," từ trên không trung, một đóa sen băng khổng lồ hiện ra, tỏa ra hàn khí cắt da cắt thịt. Đóa sen băng chạm vào độc giao, lập tức phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, mặt biến dậy sóng, băng và độc khí hòa quyện tạo nên cảnh tượng vô cùng hãi hùng.
Trận chiến lên đến đỉnh điểm, Hoàng Thiên và U Bạch Cơ giao chiến trực diện, từng chiêu thức mang theo sức mạnh khủng khiếp va chạm, tạo nên những đợt chấn động làm rung chuyển cả mặt biển.
Trong khoảnh khắc quyết định, Hoàng Thiên thu lại toàn bộ lôi điện, tập trung hết sức mạnh vào chiêu cuối cùng.
"Lôi Thần Giáng Thế!" Một luồng lôi điện khổng lồ từ trên trời giáng xuống, chiếu sáng cả vùng trời biển, uy lực kinh thiên động địa.
U Bạch Cơ không kịp tránh né, bị luồng lôi điện đánh trúng, nàng thét lên đau đớn, thân hình khổng lồ bị chấn động mạnh, rơi xuống biển, tạo nên cơn sóng thần khổng lồ.