Nam Vực. Trên đỉnh núi âm u tĩnh mịch của dãy Hoàng Liên, một vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ tung mình lên cao, tu vi bùng phát, khiến trời đất rung chuyển. Tiếng quát lớn của hắn vang vọng khắp tứ phương:
"Người không phận sự miễn vào, nếu không sẽ chết!" Lâm Thanh thiên sư rút ra pháp bảo, sẵn sàng chiến đấu.
Mạnh Trường Sinh khẽ nhíu mày, hai tay đặt sau lưng, giọng trầm tĩnh: "Ta là Mạnh Trường Sinh, muốn gặp
Hoàng Thiên!"
"Ta có việc muốn thương lượng," hắn nói dõng dạc, không chút e ngại.
Lâm Thanh liếc nhìn Mạnh Trường Sinh, rồi gật đầu: "Theo ta đi." Họ cùng bay về hướng Càn Nguyên Sơn.
Càn Nguyên Quan
Trong đại điện uy nghiêm, Hoàng Thiên ngồi trên ghế chủ vị, ánh mắt chăm chú nhìn Mạnh Trường Sinh đang ngồi đối diện. Hai người đối diện nhau, sự căng thẳng như đan xen trong không khí.
Hoàng Thiên tò mò lên tiếng: "Ngươi tìm ta có việc gì?"
Mạnh Trường Sinh bình thản đáp: "Ta muốn nói riêng với ngài! Có thể chứ?" Hoàng Thiên gật đầu, vung tay, mười tám tiểu kích bay ra, rơi xuống quanh căn phòng, tạo thành trận pháp bao vây hai người.
Mạnh Trường Sinh nhìn Hoàng Thiên một hồi lâu, như để xác định. Hắn hít thở sâu rồi nói: "Địa Phủ."
Hoàng Thiên giật mình, đầu óc chấn động, sát khí tuôn trào. Một cây đại kích không biết từ đâu xuất hiện từ sau lưng hắn. Thấy phản ứng của Hoàng Thiên, Mạnh Trường Sinh chắc chắn người trước mặt là ân công năm xưa.
Mạnh Trường Sinh vội vàng quỳ xuống, nói:
"Đa tạ ân công, năm xưa ngài cứu ta, nếu không ta đã không biết đi về đâu, cũng không biết trầm luân vạn thế bao lâu nữa."
Hoàng Thiên ngạc nhiên, hỏi: "Đây là lần đầu tiên ta gặp ngươi, ta cũng không nhớ khi nào cứu ngươi?"
"Có lẽ ngươi đã nhận nhầm người."
Mạnh Trường Sinh vẫn quỳ, hắn hồi tưởng lại quá khứ, nước mắt tuôn trào: "Ta không biết đã trải qua bao nhiêu vạn năm, chỉ là một âm hồn lang thang trên Hoàng Tuyền lộ. Hôm đó, ta đi đến đình Mạnh bà, không thể quên người ta yêu, không muốn uống canh Mạnh bà."
"Chấp nhận trầm luân vạn thế, lang thang trên Hoàng Tuyền lộ, muốn luân hồi chuyển thế phải đợi ít nhất mười van năm."
"Hôm đó, quỷ tốt đưa ngài đến, ta chỉ thấy ngài từ xa, nhớ mơ hồ khuôn mặt. Ngài vào đình nói chuyện với Mạnh bà, ta nghe thấy ngài được chọn để chuyển thế."
Hoàng Thiên chuẩn bị ra tay, nhưng Mạnh Trường Sinh vội vàng giải thích, nước mắt rơi: "Ngài đừng hiểu lầm, ta từng là tu tiên thế gia, tu vi Thiên Tiên kỳ đỉnh phong, nhưng không thuộc đại lục này. Thế giới này có nhiều đại lục, tiểu thiên thế giới, chúng ta chỉ là một tiểu thiên thế giới."
"Sau khi ngài rời đi, Mạnh bà tìm đến ta, cho ta thử canh. Mạnh bà nói: "mong rằng hắn sẽ có một cuộc đời mới tốt đẹp hơn." Đó là lời Mạnh bà nói với ngài, không phải ta. Bây giờ gặp ngài, ta càng xác định, ngài không bình thường. Mạnh bà nhường đường, Phán Quan nhượng bộ, không phải điều thường."
Mạnh Trường Sinh thở dài, như trút đi muộn phiền: "Nếu không có ngài, ta vẫn là âm hồn lang thang."
"Ân công, nếu ngài không chê, ta nguyện theo ngài, nhận ngài là chủ công!" Mạnh Trường Sinh đôi mắt ngấn lệ.
Hoàng Thiên đứng lên, đỡ hắn dậy, trịnh trọng nói: "Chúng ta có cùng một bí mật, sau này là huynh đệ."
Mạnh Trường Sinh khăng khăng: "Ta đã lập lời thể, nguyện phụ tá ân công."
Mạnh Trường Sinh chợt nhớ đến chuyện gì đó, nói: "Chủ công, quỷ tốt cũng trốn ra địa phủ chuyển thế. Hắn từng là Thiên Tiên đỉnh phong. Công đức kim quang của hắn bị gọt đi một mảng lớn, hắn yếu ớt nói sẽ báo thù, rồi chuyển thế theo chủ công. Có lẽ vì chủ công lấy hết công đức kim liên."
"Hắn nói sẽ lên tiên giới đợi ngài, chờ để giết ngài. Ta đến báo để chủ công đề phòng. Công đức kim liên này rất quý, hoặc có bí mật nào đó chúng ta chưa biết." Mạnh Trường Sinh nhíu mày suy nghĩ.
Hoàng Thiên trầm tư: "Có thể là công đức kim liên."
"À," Mạnh Trường Sinh chợt giật mình nói: "Lúc đi, hắn lườm ta, ta nghĩ hắn biết sự tồn tại của ta. Hắn mang theo tu vi, chúng ta có một kẻ thù mạnh trong tương lai."
"Ta theo tiêu ký trên người ngài mà chuyển thế, trước khi ta rơi vào hoàng tuyền, ta cũng là thiên tiên đỉnh phong, nhưng sau khi chuyển thế, tu vi đã hoàn toàn biến mất. Phàm là có chức vị, mới có thể có tu vi." Mạnh Trường Sinh nghiêm túc nhìn Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cau mày, đáp: "Hiện tại, việc cần nhất là thống nhất các Vực, chuẩn bị cho cuộc trả thù của đại địch.
Về phần Quỷ tốt, chúng ta chỉ còn cách gia tăng tu vi và từ từ ứng biến."
Hoàng Thiên thở dài, nói: "Tu tiên vốn dĩ là một con đường nguy hiểm, không ngờ lại rước thêm kẻ thù."
Hắn chợt nhớ đến Bắc Vực và hỏi: "Vậy bây giờ ngươi sẽ xử lý Bắc Vực thế nào?"
Mạnh Trường Sinh nở một nụ cười tự tin, đáp: "Thuộc hạ đã hội ý với các huynh đệ, tất cả đều đồng lòng theo chủ công!"
Hoàng Thiên gật đầu, rồi nói tiếp: "Sau này, giữa ta và ngươi không cần gọi là chủ công, cứ gọi ta là đại ca hoặc
Tiêu Dao cũng được."
"Trường Sinh, chúng ta có chung kẻ địch, vì vậy phải nhanh chóng kết thúc loạn thế này để chuẩn bị cho tương lai. Ta nghĩ khi chúng ta phi thăng, kẻ thù sẽ tìm đến chúng ta." Hoàng Thiên nhìn Mạnh Trường Sinh và nói: "Có cơ hội, ngươi hãy kể cho ta về thế giới của ngươi và cách tu luyện. Ta muốn trở nên mạnh mẽ, không biết kẻ thù là ai và ở đâu, ta không muốn chết một cách mơ hồ."
"Tạ đại ca." Trường Sinh cúi đầu đáp.
Hoàng Thiên thu lại kết giới, nói với Trường Sinh: "Ngươi trở về Bắc Vực, dẫn theo Lâm Thanh Thiên Vương về đó trấn thủ. À, ta nhớ Bắc Vực có một thế lực tên là Liên Minh Bích Du Cung, không biết tình hình của bọn chúng thế nào?"
"Bích Du Cung đã bị Đại Nam tiêu diệt ba năm trước. Hiện tại, Bắc Vực do Trần Phong và Trụ Bính phụ trách."
Mạnh Trường Sinh đáp.
Hoàng Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta sẽ điều Hỏa Vũ Thiên sư lên trấn thủ biên cảnh, tọa trấn trung quân để phòng ngừa hoàng thất."
"Sau khi ngươi sắp xếp xong Bắc Vực, lập tức trở về Càn Nguyên Quan. Chúng ta sẽ cùng tính toán cho tương lai.
Ta có một nơi giúp huynh đệ ta tăng tu vi nhanh chóng.".
"Kim Bằng, đến đây!" Hoàng Thiên thông qua thần hồn gọi Kim Bằng.
Chẳng bao lâu sau, một con Đại Bằng cao lớn, uy vũ bay đến. Hoàng Thiên nhìn nó và nói: "Ngươi đến phía tây trấn thủ, thay chỗ cho Phong Ma Thiên Vương. Để hắn nhanh chóng đến Hải Vực hỗ trợ Lục Đại Đô Đốc, công chiếm Hải Vực."
Trước đó, Hoàng Thiên đã bí mật lệnh Lục Đô Đốc dẫn thủy quân vượt biển, tiến vào Hải Vực tiêu diệt thủy quân của Đại Nam. Đồng thời, phái tứ đại tướng quân Hoàng Vũ, Hồng Hoang đến trấn thủ biên cảnh, thay thế Lục Đô ĐốC.
Kim Bằng nghe xong, khẽ kêu một tiếng rồi vút bay đi.
Trường Sinh nhìn thấy mọi việc, nhận ra thực lực của đại ca mạnh mẽ đến mức nào. Không chỉ mưu đồ chiếm Tây Vực, mà còn đồng thời tấn công ba Vực. Nếu Huyền Đô, Địa Tạng chiếm được Tây Vực, và Lục Đại Đô Đốc chiếm được Hải Vực, thì đại ca sẽ trở thành thế lực mạnh nhất, nắm giữ bốn Vực chi địa.
Thật không thể tin nối! Nếu ta không theo đại ca, sớm muộn gì cũng phải chiến đấu, sẽ bị Tứ Đại Thiên Vương vây đánh.
Thật sự quá kích thích, không lâu nữa sẽ có cuộc chiến tranh hùng giữa Càn Nguyên và Đại Nam!
"Bùng!" Trường Sinh đang mơ màng trong suy nghĩ, thì bị một cú đá từ Hoàng Thiên đá văng ra. Sau đó, nghe tiếng chửi mắng vang lên.
"Đừng đứng ngây ra đó nữa, mau chóng sắp xếp Bắc Vực, rồi nâng cao tu vi lên Nguyên Anh đỉnh phong. Uổng công ngươi kiếp trước là thiên tiên đỉnh phong."
Trường Sinh ngã nhào, nhưng ngay lập tức đứng lên, cười ha ha...