Các chủ ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chén nước thuốc chua đắng, sau đó chờ thêm nửa canh giờ mới giải huyệt cầm máu, rồi để máu từ miệng vết thương chảy ra đầy một cái chén.
Sức khỏe của Chiên Nhi vẫn còn quá yếu, so với việc trực tiếp hòa tan thuốc vào máu thì chẳng thà đợi cho Các chủ uống thuốc thay trước khi lấy máu sẽ nhẹ nhàng và an toàn hơn. Quái Y nói dù sao thuốc này cũng là thuốc bổ, uống thay cho bé con trước cũng không sao.
Sau lần truyền máu thứ ba cuối cùng Chiên Nhi cũng biết đói bụng rồi. Lúc nhóc con được Các chủ ôm vào lòng thì theo bản năng dụi dụi vào ngực hắn. Kết quả cái đầu nhỏ xíu mềm như đậu hủ chỉ đụng được vào lồng ngực rắn chắc của cha nó, hai mắt của bé con bấy giờ mới miễn cưỡng hé ra một chút, trông như sắp khóc tới nơi. Nó sinh non trước một tháng, mí mắt hãy còn sưng, nhưng đã có thể nhìn ra được lông mi rất dài, sau này chắc chắn sẽ là đứa bé xinh đẹp.
Các chủ nghĩ đến kể từ khi sinh ra tới giờ bé con vẫn chưa từng được thân cận với Tiểu Đàn thì trong lòng càng thêm thương xót và áy náy với nó.
Tiểu Đàn vẫn ngủ ở phòng cách vách. Hôm qua Quái Y có bắt mạch cho cậu, Mặc dù chứng mất ngôn ngữ của cậu đã được chữa khỏi nhưng tâm thần lại bị rối loạn thật sự nghiêm trọng. Cậu không chỉ mất trí nhớ gần nửa năm mà thần trí cũng không rõ ràng.
Tiết Lan Hạc đương nhiên muốn nhanh chóng bắt đầu chữa bệnh cho Tiểu Đàn, nhưng cơ thể của hắn lại không đủ sức cung cấp nhiều máu hơn được nữa. Hoa sen vô tướng vô chỉ cần dùng vài li bột phấn là đã có hiệu quả, nhưng sau khi bị người ta ăn xong hấp thu thì mỗi lần phải cần cả một chén máu của người làm vật dẫn, lúc đó dược tính mới phát huy hết tác dụng.
Hơn nữa tình trạng bệnh của Tiểu Đàn đã nặng thêm, nên liều lượng của tất cả các loại thuốc dùng cũng phải tăng lên, vì thế chỉ vài giọt máu cổ họng mà Lê Triều liều mạng đem về là không đủ.
Tiết Lan Hạc không phải chưa từng nghĩ đến chuyện thẳng thắn giải bày với huynh trưởng Đàm Phong của Tiểu Đàn, cầu xin hắn hiểu cho mà tự nguyện hiến thuốc dẫn. Nhưng hắn và Đàm Phong đã ở chung được một tháng, cũng kết luận được rằng với tính tình của người này nếu biết được chân tướng thì chắc chắn sẽ muốn cưỡng chế mang Tiểu Đàn đi.
Tiết Lan Hạc chưa bao giờ là chính nhân quân tử gì cả, xuất phát từ tâm tư của hắn thì tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện như vậy. Thế cho nên hắn mới ra hạ sách này, đó là nhờ Lê Triều đi lấy trộm máu trong cổ họng của Đàm Phong.
Nhưng bây giờ lại đâm vào ngõ cụt.
Hôm nay sau khi Các chủ xử lý xong chính vụ trong Các thì lập tức xuống núi quay lại biệt viện, suốt cả đường đi hắn đều nghĩ cách làm sao để lấy lại được lòng tin của Đàm Phong và lấy đủ số lượng thuốc dẫn.
Nhưng khi hắn vừa trở về biệt viện thì tức thì nhận ra có gì không đúng: Đệ tử canh gác ngoài cửa viện không thấy đâu nữa.
Hắn vội vàng đẩy cửa phòng ngủ của Tiểu Đàn ra thì lại thấy một người không ngờ tới đang ôm Chiên Nhi ngồi bên mép giường Tiểu Đàn, còn Lê Triều thì đang gục đầu hôn mê trên cái ghế kế bên.
"... Đàm huynh."
Đàm Phong quay đầu lại nhìn Tiết Lan Hạc.
"Tiết Các chủ, Tiết Lan Hạc. Khá khen cho một ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo."
"Ngươi khinh nhục hành hạ đệ đệ như thế, lại còn muốn che trời giấu bể ư?"
"... Đàm Phong, ta thừa nhận đúng thật là ta đã từng phụ bạc Tiểu Đàn, nhưng nửa năm qua ta thật sự đã sớm thanh tâm ăn năn, là cùng em ấy tình đầu ý hợp, chờ khi nào bệnh em ấy tốt hơn sẽ thành thân..."
"Nó là Tiểu Liễu, ta đã tìm nó rất nhiều năm rồi."
Đàm Phong nhìn người đang ngủ trên giường, bất ngờ lên tiếng.
"Nó vừa mới tỉnh dậy, nó nhận ra ta."
"Nó xin ta hãy dẫn nó đi."
"..."
"Không thể nào, em ấy là bạn lữ chưa qua cửa của ta."
"Đến cùng nó là người của Tiết Lan Hạc ngươi hay chỉ là "Con chim" mà Tiết Các chủ nuôi?!"
Các chủ nghe vậy sắc mặt chợt tái nhợt như giấy nến.
Đàm Phong đột nhiên đặt đứa nhỏ trên tay xuống, sau đó đứng dậy bước từng bước đến gần.
"Tiết Lan Hạc, cả năm đệ tử và một lão chủ quản trong biệt viện của người đều đã bị ta khống chế. Ta biết võ công mình kém xa so với ngươi, nhưng bây giờ ngươi..."
Đàm Phong nhìn miệng vết thương trên vai trái của hắn rồi bật ra tiếng cười nhạo.
"Hôm nay dù ta có giết chết ngươi và cả sáu người này luôn thì sao nhỉ? Chỉ cần một mồi lửa lớn nữa... Thì ai mà biết được?"
"Cho dù ngươi có đánh bại được ta, muốn lấy máu họng của ta đi chăng nữa, nếu ta không cho thì ngươi tính thế nào?"
"Cưỡng ép lấy à?"
Đàm Phong cười lạnh, nhưng không ngờ hắn rút từ trong tay áo ra một con dao găm, nhanh chóng tránh đi chỗ trí mạng rồi rạch xuống một bên cổ để cho máu chảy ròng ròng.
"Sau khi Tiểu Liễu tỉnh dậy mà biết được ngươi là đã hại chết người thân trước đây của nó, sau đó còn sát hại huynh trưởng... Thì liệu đời này kiếp này của người có nắm chắc được bao nhiêu phần có thể được nó tha thứ đây?"
"Tiết Lan Hạc, ta, muốn, mang, nó, đi."
...
Vào ngày mà Đàm Phong mang Tiểu Đàn rời đi, Các chủ ôm đứa nhỏ đứng đó nhìn theo bóng xe ngựa chạy xa. Khi tiếng vó ngựa dần dần không còn nữa, Chiên Nhi trong lòng ngực hắn bỗng khóc ré lên, nó cố vươn tay về phía trước muốn chộp lấy thứ gì đó. Sau đó Các chủ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó đặt lại vào trong chăn quấn.
Lúc quay đầu lại thì tiểu viện đã lạnh lẽo như lửa mùa thu.
Tiết Lan Hạc chưa bao giờ hận bản thân mình như giây phút này.