Lưu ý tập 2: Lâu mới làm bộ cổ trang niên thượng nên mình muốn dùng xưng hô "Ta - Em", "Em - Ngài/ Người"
Nhắc trước để mấy bạn đừng chửi mình huhu, tại đam mê lâu lẳm rồi mà bộ Hưu Thư là niên hạ.
-
Trong chốn giang hồ có một môn phái tên là Thiên Cơ Các, tuy không giỏi võ nghệ nhưng lại tinh thông tình báo, không phân trắng đen.
Các chủ của Thiên Cơ Các là một người đàn ông dung mạo tuấn mỹ nhưng tính tình trời sinh phong lưu, cũng chẳng phải là chính nhân quân tử gì.
Mỗi lúc rảnh rỗi hắn thường thích xem múa kịch, dạo gần đây còn mời hẳn luôn một gánh hát về nhà.
Lần đầu tiên xem kịch, hắn đã bị một đứa nhỏ trong gánh hát thu hút sự chú ý, đứa nhỏ này biết chơi nhu thuật, múa chén, đi trên dây, nói chung môn nào cũng đều xuất sắc cả.
Các chủ cảm thấy vô cùng có hứng thú bèn gọi người dẫn bé con này đến trước mặt mình, sau khi tẩy trang sạch sẽ mới có thể thấy rõ đây là một thiếu niên có khuôn mặt trẻ con thanh tú, tên là Tiểu Đàn, mười tám tuổi, nhưng thân hình rất nhỏ nhắn xinh xinh, còn thấp hơn các chủ những một cái đầu.
Hắn thưởng cho cậu một miếng điểm tâm, Tiểu Đàn vui vẻ nói cảm ơn Các chủ, sau đó còn biểu diễn một màn lộn nhào tại chỗ.
Các chủ mỉm cười, cảm thấy hết sức thú vị.
Thế là hắn dụ luôn Tiểu Đàn lên giường mình.
Cởi đồ rồi mới phát hiện Tiểu Đàn vậy mà lại là người song tính, chẳng trách cơ thể mềm mại hơn đàn ông bình thường rất nhiều.
Ban đầu Các chủ đối xử với Tiểu Đàn tốt lắm, dù gì thiếu niên này có tính cách khá đáng yêu, ở trên giường cũng rất có hương vị. Ngày thường Tiểu Đàn đặc biệt dễ tính, mỗi lần Tiết Lan Hạc thưởng cho cậu đồ ăn rồi kêu cậu biểu diễn lộn nhào cho hắn xem thì cậu sẽ vô cùng vui sướng làm theo, hai cái má phúng phính nhét đầy bánh trái, cả người uyển chuyển nhẹ nhàng hệt như thỏ rừng.
Nhưng thời gian dài thì cũng có phần phiền chán, hơn nữa gần đây Các chủ có hứng thú với con sáo biết treo ngược nói chuyện hơn.
Thật ra hắn là người rất chuyên tâm, trong một khoảng thời gian nào đó chỉ có thể yêu thích một sủng vật thôi.
Thế nên Tiểu Đàn phải dọn từ phòng Các chủ ra một viện nhỏ khác.
Từ đây thức ăn cũng kém đi rất nhiều. Toàn là màn thầu rau xanh, thỉnh thoảng lắm mới có một quả trứng gà, đáng ra nhiêu đó cũng đủ no rồi, nhưng mấy hôm nay ngày nào Tiểu Đàn cũng đều thấy đói bụng vô cùng, nhất là vào ban đêm, cậu nằm trên giường sờ sờ cái bụng đang réo inh ỏi của mình, rồi lại chợt nhớ đến điểm tâm mà Các chủ thường thưởng cho mình ăn, sau đấy hối hận vì hồi chiều mình ăn dồn dập hết cả màn thầu rồi, không chịu chừa lại nửa cái thôi cũng được.
Có một buổi tối cậu thật sự đói đến chịu không nói, định là nhân lúc đêm khuya tĩnh lặng mà lặng lẽ nảy ra ý định đi tìm đồ ăn.
Nhưng còn chưa có tìm được nhà bếp là đã bị người ta túm được mất tiêu.
Đêm đó Các chủ có uống một chút rượu, dưới ánh trăng trông thấy sủng vật nhỏ quá dễ thương nên lại đưa luôn cậu về phòng của mình.
Sủng vật nhỏ nuốt nước miếng nói: "Các chủ em đói quá, có thể cho em một cái màn thầu lót dạ trước được không ạ?"
Nhưng tên đàn ông này chỉ lo hôn môi cậu rồi trượt dần đến xương quai xanh: "Chờ chút nữa, ta sẽ thưởng cho em bữa khuya ngay thôi."
Nhưng đến khi lên giường cởi quần áo ra rồi, Các chủ lại phát hiện sủng vật nhỏ này mập lên, có một cái bụng nhỏ múp míp nảy nở trên vòng eo thon thả mềm dẻo kia.
Phút chốc sắc mặt của hắn trở nên khó coi vô cùng.
Hắn cảm thấy con thỏ con này gần đây thật sự lười biếng mà, thế nên mới còn muốn ăn màn thầu.
Thế rồi làm thì vẫn làm xong xuôi, nhưng lại chẳng hề cho bữa khuya nào cả.
Tiểu Đàn bị người ta ném ra khỏi sân, Các chủ hạ lệnh từ nay về sau mỗi ngày chỉ cho cậu ăn một bữa cơm, chờ đến khi nào dáng người cậu khôi phục lại như ban đầu thì mới cho tiếp bữa chiều.
Tiểu Đàn ấm ức cực kỳ, cũng đói bụng cực kỳ.
Vì để có thể được ăn cơm chiều mà mỗi ngày cậu đành phải cố sức luyện võ. Nhưng lần nào cong eo xuống thì bụng cậu cũng đau hết, có lần thân dưới còn chảy máu nữa cơ, dọa cho cậu hết cả hồn. Hồi trước cậu từng được học chẩn mạch nên cũng tự xem luôn cho mình.
Kết quả là bị hù đến mức giật mình tận hai lần – Hình như là hỉ mạch.
Cậu xoa xoa bụng nhỏ của mình, nghĩ thầm: "Thảo nào cứ đói mãi, ra hiện tại là hai người ăn cơm lận."
Cậu tính đi tìm Các chủ, trong lòng còn có hơi vui sướng – bây giờ đã có cơm ăn rồi.
Các chủ có vui không nhỉ?
Xíu nữa mình nên ăn màn thầu hay là ăn mì đây?
Thêm một xíu đồ ăn nhẹ nữa có được không?
Nhưng khi bước đến trước cửa sân Các chủ, cậu lại vừa vặn nghe được Các chủ đang nói đùa với bạn mình: "Thỏ biết nhào lộn thì thiếu gì đâu, cơ mà con sáo vừa biết chổng ngược vừa biết nói này chẳng phải thú vị hơn con thỏ kia nhiều sao?"
"Vậy sao ngươi không trả hắn về đi?"
"Tiền cũng đã bỏ rồi, làm gì có chuyện trả không vô ích chứ."
Tiểu Đàn sững sờ, nửa bước chân vừa đưa ra chẳng thể nào nhích lên nổi nữa.
Cậu yên lặng trở về viện của mình, cả cơm trưa cũng bỏ lỡ.
Không có mì, không có màn thầu, cũng không có điểm tâm, hôm nay cậu không có cơm để ăn rồi.
Tiểu Đàn ngồi trên bậc cửa nhìn trời, nhìn từng cánh chim bay ngang qua, trong lòng chợt cảm thấy vô cùng hâm mộ.
Tiểu Đàn bắt đầu đặt bẫy bắt chim để ăn. Cậu âm thầm lắp một cái bẫy rập đơn giản, thi thoảng cũng có thể bắt được vài con chim sẻ, sau đó tự mình lặng lẽ nhóm lửa lên nướng, dù không có muối nhưng cậu vẫn ăn như thể ấy là cao lương mỹ vị vậy. Người ta đều bảo lúc mang thai sẽ kén ăn lắm, còn Tiểu Đàn thì đang lau miệng rồi ngồi xổm trên mặt đất mà lưu luyến đùa nghịch mấy mẩu xương trên đó, cậu cảm thấy nhóc con nho nhỏ trong bụng mình chắc chắn là một bé sâu ham ăn.
Nếu không thì tại sao cậu vẫn cứ... Đói quá.
Không phải ngày nào cũng có thể bắt được chim, có đôi khi nửa đêm Tiểu Đàn bị đói đến tỉnh ngủ, chỉ có thể bò dậy đến cạnh giếng múc nước uống, uống đến mức bụng phình phình, uống đến mức nằm xuống đều có thể nghe được tiếng nước luôn. Cậu co người ôm lấy bụng mình mà nghĩ: "Sâu nhỏ tham ăn này có khi nào bị chết đuối luôn không?"
Đến khi cảm giác đói được cải thiện đôi chút thì đến giữa khuya cả người đều cảm thấy lạnh cóng. Dạo này ngoại trừ bụng thì chỗ nào của cậu cũng gầy quá thể, đến ván giường còn cấn lên xương khiến cậu đau nhức.
Mất đi sủng ái thì sủng vật liền biến thành hạ nhân, bây giờ ban ngày cậu phải làm việc để sống, gần đây là giúp đỡ giặt giũ quần áo, cũng may chỗ này gần giếng nên cũng tiện cho cậu múc nước uống.
Giữa trưa hôm nay, lúc Tiểu Đàn vừa làm xong việc đang đi bộ trở về thì nghe được người khác bàn tán chuyện - con sáo của Các chủ mất tích rồi.
Cậu vội vàng quay về sân thì thấy trong cái bẫy rập vốn trống trơn có một con chim lông đen bị kẹp chết.
Lúc lén chôn con chim đó Tiểu Đàn còn cảm thấy có hơi tiếc, bỏ mất bữa trưa rồi, đến món chim nướng cũng chẳng có, hôm nay cậu và sâu nhỏ ham ăn này lại phải đói bụng.
Nhưng chuyện này vẫn bị phát hiện.
Tiểu Đàn bị áp giải đến sân luyện võ, bị bắt quỳ xuống trước mặt Các chủ, còn có chiếc mũ tre bắt chim đã hỏng bị ném xuống bên cạnh.
Các chủ hỏi: "Tiểu Đàn, ngươi có biết tội chưa?"
Tiểu Đàn bị người ta bẻ quặp tay khẽ tránh đi một chút rồi trả lời: "Em chỉ muốn bắt chim sẻ ăn thôi, là tự nó chạy ra khỏi lồng sắt nên mới –"
Các chủ ngồi trên cao ngắt lời cậu: "Tiểu Đàn, tuy ta cắt giảm đồ ăn của ngươi nhưng cũng đã hỏi qua bầu gánh của ngươi rồi, trước đây lúc phải bán nghệ cũng không ăn nhiều hơn, bây giờ sao lại thế này?"
"Ngươi đây là đang oán hận ta, muốn cố tình trả thù ư?"
"Ngươi nói xem ta nên phạt ngươi thế nào đây?"
Tiểu Đàn nói: "Các chủ, xin người để ta rời khỏi đây đi..."
Các chủ cười lạnh: "Được, chốn này của ta không chứa nổi ngươi nữa."
Nói rồi hắn giơ tay chỉ về phía cây cầu xà ngang nơi để cho các đệ tử tập luyện khinh công.
"Nếu ngươi đã ăn sáo của ta thì ngươi học lại điệu bộ của nó đi, đến đó chổng ngược xuống rồi hót vài câu cát tường cho ta nghe xem."
"Ta cảm thấy vui vẻ thì sẽ thả ngươi đi."
Tiểu Đàn cúi đầu, cõi lòng như đang tan vỡ từng chút một.
Trước kia nhào lộn là chuyện cậu vui vẻ tình nguyện làm, cậu cứ ngỡ Các chủ lúc ấy đang thưởng thức mình. Đến bây giờ mới biết được bản thân cậu trong mắt hắn chả là cái gì cả.
Cậu lẳng lặng đi qua chỗ đó, ngẩng đầu nhìn lên xà ngang cao hơn mình rất nhiều, sau đó xoay người nhảy lên. Cậu đã đói đến mức chẳng còn sức, phải cố thử hai lần mới thành công.
Treo ngược nên nước mắt vừa hay không chảy xuôi được.
Tiểu Đàn chỉ mới vừa nghĩ: "Hồi trước con chim kia hay nói cái gì ấy nhỉ?" thì chân đã mềm nhũn ngã đập đầu xuống đất, cơn đau dữ dội và cả choáng váng khiến cậu nằm sấp trên mặt đất nôn mửa.
Trước mắt Tiểu Đàn tối sầm, thế nên cậu không nhìn thấy được thứ mình phun ra không phải là chất rắn, mà là nước trong suốt màu đỏ nhạt.
Có điều chất lỏng chảy ra từ dưới cậu lại có màu sắc tươi đẹp hơn nhiều.
- Hết chương 1 -