Edit: Mộc Tử Đằng
Khi Bạc Diên thấy Kim Tịch, cô đang ngồi trên ghế nhựa bên ngoài cửa hàng tiện lợi Seven, hai tay nắm lại đặt trên gối, đôi mắt nai đen nhánh cứ nhìn trái nhìn phải.
Gió đêm lạnh lẽo khẽ thổi qua, cô không chịu được run rẩy đôi chút, chóp mũi hồng hồng, hộp quà tranh tô màu để cạnh đôi bốt của cô.
Bạc Diên tăng nhanh bước chân chạy đến bên người cô, rồi nhìn cô từ trên cao xuống: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Kim Tịch ngẩng đầu lộ ra đôi mắt ửng đỏ, cô nhìn anh, buồn rầu nói: “Cãi nhau ở nhà bên kia ạ.”
Bạc Diên ngồi xuống cạnh cô, khẽ phát ra một tiếng thở dài nhỏ, hai tay chống lên gối, nhìn kiểm tra hộp quà bên dưới: “Sao em không tặng nó.”
“Em không thèm.” Kim Tịch ôm hộp quà lên, trên mặt lộ vẻ tức tối, ồm ồm nói: “Em đổi ý rồi, em giữ lại luôn.”
Bạc Diên đoán chừng món quà này đã bị từ chối, bèn vỗ đầu cô như trừng phạt: “Tết đến rồi, không nên vì vài việc vặt mà buồn bực không vui.”
“Đây không phải là việc vặt.” Kim Tịch hắt hơi một cái, xoa xoa mũi: “Được rồi, không nói đến nữa.”
Bạc Diên dứt khoát cởi áo khoác len của mình ra rồi khoác lên vai Kim Tịch, dịu dàng nói: “Sao lại chật vật thế này.”
Áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể của anh, ấm áp vô cùng, anh mặc vào giúp cô, sau đó chuyên tâm cài hết nút áo lại đến tận cổ.
Thân hình Kim Tịch nhỏ nhắn, mặc áo của Bạc Diên trông mặt còn nhỏ hơn, cả người như rút lại trong áo anh.
Cô ngẩng đầu, nhìn anh chỉ mặc mỗi cái áo len cổ tròn đơn điệu thì hỏi: “Học trưởng, anh không lạnh hả?”
“Không lạnh.”
Bạc Diên nói xong chợt hắt hơi một cái.
“Xem như anh thừa nhận rồi.” Kim Tịch nói xong thì định cở áo khoác ra trả lại cho Bạc Diên.
Áo cũng đã cởi ra, còn bắt con gái người ta trả lại, mày cần tôn nghiêm đàn ông nữa không thế?
Bạc Diên dùng một tay nắm lấy cổ áo của Kim Tịch, trực tiếp xoay đầu cô qua đối diện với mình, hai người đối mặt nhau: “Ông đây không lạnh.”
Kim Tịch:….
Không lạnh thì không lạnh, anh hung dữ làm gì thế.
Cô tránh khỏi tay Bạc Diên, giống như con mèo nhỏ sửa sang lại tóc mình: “Đừng xách em.”
Ba chữ ‘đừng xách* em’ trái lại khiến Bạc Diên không hiểu nghĩa đúng, anh cười cười, vỗ vỗ gáy cô: “Đi thôi, đưa em về nhà.”
(Xách: từ này trong tiếng trung còn có nghĩa khác là LÀM, ý của Bạc gia là nghe câu đó còn nghĩ sang nghĩa khác =)) Bạc đen tối quá!).
“Lúc này mà về nhất định Thẩm Bình Xuyên sẽ ồn ào một trận, sáng sớm ngày mai em mới về.”
Bạc Diên nhíu mày hỏi: “Em định ngồi trong cửa hàng tiện lợi của người ta suốt đêm sao?”
Kim Tịch đứng lên: “Em chuẩn bị đi tìm khách sạn.”
Bạc Diên cầm hộp quà, dẫn Kim Tịch vào một khách sạn, trước sảnh khách sạn, Kim Tịch lục lọi trong cặp sách hồi lâu, ly nước ấm, khăn giấy, đến son môi cũng mở ra xem, nhưng không tìm thấy chứng minh thư.
Cô lúng túng nhìn Bạc Diên: “Có loại khách sạn mà…không cần chứng minh thư không?”
Bạc Diên lấy hết mấy thứ linh tinh của cô cho vào cặp, rồi tiện tay đeo lên vai, bất đắc dĩ nói: “Có.”
Kim Tịch đi theo Bạc Diên đến trước cửa nhà anh, sau đó dừng chân lại.
“Khách sạn” không cần chứng minh thư hóa ra là nhà của anh ư.
Bạc Diên móc chìa khóa ra, thấy Kim Tịch đứng trước cửa thang máy không nhúc nhích, anh quay đầu nhìn cô: “Sao vậy?”
Kim Tịch lui về sau một bước, nửa bàn chân nằm trong thang máy, tay nắm cửa, chột dạ hỏi: “Sao học trưởng dẫn em về nhà vậy?”
Chìa khóa xoay tròn trên đầu ngón tay anh rồi bay một vòng lên cao—-
“Ở nhà của anh hay đến khách sạn nhỏ không cần chứng minh thư, tùy em chọn.”
Kim Tịch chần chừ không đáp, lại nghe Bạc Diên nói tiếp: “Nghe nói trong mấy khách sạn không cần chứng minh thư đó, ga trải giường để lâu không đổi, vách tường cũng không có cách âm, à…Nếu có người nửa đêm đến gõ cửa em tuyệt đối không được mở đó.”
Anh còn chưa dứt lời, cô nhóc đã nhảy cẩn lên bên cạnh anh, ôm lấy cánh tay anh, hoảng sợ nói: “Em ở nhà học trưởng.”
Bạc Diên mở cửa, mời Kim Tịch vào.
Đèn trong phòng được mở mức cao nhất, Kim Tịch quan sát bốn phía, hoàn cảnh nơi này không có gì xa lạ, căn nhà ba phòng với phòng khách lớn, anh ở một mình có vẻ hơi trống rỗng.
Đồ vật bày biện và đồ dùng trong nhà đều theo phong cách đơn giản, phòng óc được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp.
Kim Tịch nhìn hai tấm hình kỷ niệm trên tường, gật đầu với họ, thấp giọng nói: “Chú dì, xin quấy rầy ạ.”
Bạc Diên nghe vậy thì quay đầu nhìn cô, cô nhóc này còn rất chân thành.
Anh nhếch môi, tiện tay đặt chìa khóa lên tủ, sau đó bật lò sưởi lên.
Căn nhà nhanh chóng trở nên ấm áp và dễ chịu.
Kim Tịch ôm cặp nhỏ, cẩn thận ngồi lên sô pha, Bạc Diên đi vào bếp, không biết đang làm gì trong đó.
Kim Tịch cầm điều khiển từ xa mở tivi lên, chọn một kênh phát sóng phim <
>.
Lúc Bạc Diên đi ra, trong tay cầm theo hai ly thủy tinh, trong ly đựng sữa bò trắng tinh.
Kim Tịch nhận lấy ly sữa bò, nhiệt độ vừa phải, thầm nghĩ có lẽ anh mới vừa hâm nóng qua.
Bạc Diên thấy cô cúi đầu từ tốn nhấp một ngụm, trên khóe môi vươn lại một vòng sữa trắng, anh chợt bật cười.
“Người bạn nhỏ Kim Tịch à, sữa bò uống có ngon không?”
“Vâng ngon ạ.”
Bạc Diên cụng vào ly cô, hai cái ly chạm vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy, sau đó anh uống cạn ly sữa trong tay.
Kim Tịch ôm ly sữa ấm áp, nhìn Bạc Diên nói: “Học trưởng rất thích uống sữa bò đó, thế nên anh mới cao như này.”
“Vì thế em cũng uống nhiều vào.”
Kim Tịch đặt ly xuống, nhích lại gần Bạc Diên, khuôn mặt nhỏ nhắn xem xét trước ngực anh, lỗ mũi chun chun lại, giống như một chú chó nhỏ ngửi người anh: “Em phát hiện ra trên người học trưởng có mùi…”
Bạc Diên sợ hãi lui về sau.
Kim Tịch ngẩng đầu lên, cười nói: “Trên người học trưởng có mùi thơm của sữa, rất dễ ngửi.”
Mùi thơm của sữa?
Đang cười nhạo anh đó sao, trên người anh trừ mùi vị đàn ông ra, tại sao còn có những mùi khác nữa?
Bạc Diên hơi ngượng ngùng, cầm ly sữa nhét vào tay cô, thúc giục: “Uống nhanh lên, uống xong còn đi ngủ.”
Con gái và con trai thật chả giống nhau, Kim Tịch uống sữa không như anh, anh uống một ngụm đã giải quyết hơn nửa ly, còn cô uống một ngụm, dường như dừng lại nghỉ ngơi một lúc mới từ tốn uống thêm ngụm nữa, sau đó tiếp tục nghỉ ngơi.
Bạc Diên ngồi bên cạnh cô, trông chừng cô uống sữa, hai mươi phút nhanh chóng trôi qua.
Thật vất vả mời đợi được cô uống xong, anh cầm ly trong tay cô, thuận tay lấy khăn giấy lau miệng cho cô.
Rốt cuộc cùng hiểu vì sao Thẩm Bình Xuyên giống mẹ già rồi, từ nhỏ đã nuôi dưỡng một cô con gái chậm chạp thế này, cho dù là đàn ông thô ráp cũng bị mài dũa thành người kiên nhẫn nhẹ nhàng.
Bạc Diên đứng bên vòi nước rửa ly, Kim Tịch đứng tựa vào cạnh cửa, hỏi anh: “Học trưởng, tối nay em ngủ ở đâu ạ?”
Bạc Diên thờ ơ nói: “Ngủ trên giường của anh.”
Kim Tịch vội lui về sau, nói năng cũng trở nên lắp bắp không rành mạch: “Vậy…vậy em ngủ trên giường còn học trưởng ngủ ở đâu?”
Bạc Diên thấy dáng vẻ đó của cô thầm cảm thấy thú vị, anh lau tay đi ra, xách cô vào phòng, đóng cửa lại: “Nhà anh chỉ có một cái giường, em nói xem học trưởng nên ngủ ở đâu?”
Trong phòng vẫn còn nguyên dạng từ khi anh rời đi, ngọn đèn vàng trên tường phát ra tia sáng ấm áp rọi xuống xung quanh, ở giữa đặt một chiếc giường lớn màu xanh đậm, drap giường xốc xếch, chăn mở ngổn ngang, trên đầu giường để chui sạc điện thoại và một cái đồng hồ bảo thức nhỏ.
Bạc Diên đi tới, lấy điện thoại ra sạc, rồi xoay người trải lại chăn ga trên giường: “Cũng cuối năm rồi, chờ đến sáng mới thay bộ mới.”
Kim Tịch tựa vào tường, không nhúc nhích.
Căn bản vấn đề không nằm ở chỗ cái chăn được chứ!
Cô hoảng sợ nhìn Bạc Diên: “Học trưởng, không còn phòng khác sao?”
“Có, nhưng đã lâu không ai ở, nếu bây giờ bảo anh đi dọn dẹp cho em e rằng mất hết mấy tiếng.”
“Vậy…”
Cô ở lại trong nhà người ta, tóm lại nên nghe theo ý của chủ nhà, không được đòi hỏi quá nhiều.
“Vậy..em ngủ ở đây.”
Bạc Diên khẽ mím môi, cúi người sờ ván giường, rất cứng.
Anh có thói quen ngủ giường cứng, nên dưới giường không lót thêm đệm, hôm nay cô nhóc này phải ngủ ở đây, sợ là cô sẽ ngủ không quen.
Anh xoay người lấy tấm thảm lông thật dày từ ngăn tủ ra, trải bằng phẳng trên giường: “Được rồi, đi ngủ sớm đi.”
Kim Tịch gật đầu, đặt cặp sách của mình lên tủ đầu giường, rồi ngẩng đầu nhìn Bạc Diên.
Anh mặc cái áo len cổ tròn đơn điệu, lộ ra cái cổ thon dài, yết hầu nổi lên ở cổ, đường cong ở cằm rất đẹp, góc cạnh rõ ràng, cái môi mỏng hơi cong lên.
Kim Tịch nhanh chân đi đến giường, vội rúc vào trong chăn, chiếm lấy vị trí bên trái.
Dù sao cũng đã từng ngủ chung với nhau, từng có lần một hẳn sẽ có lần hai.
“Anh…anh đi ra ngoài trước đi.” Cô dùng chăn che mặt, sau đó lôi cặp sách vào trong chăn theo.
Bạc Diên thấy dáng vẻ luống cuống tay chân của cô ở trong chăn, đầu lưỡi chống răng, bật cười: “Không được.”
Không được?
Thân hình Kim Tịch cứng đờ, cô cảm thấy phần giường bên cạnh lún xuống rõ ràng, anh anh anh anh anh nằm xuống!
Cô vội nhích sang phía khác, đợi một lúc lâu mà người đàn ông này chậm chạp không có động tác gì, cô kéo ra một góc chăn, nhìn anh.
Anh nhàn nhã chống bên mép giường, quan sát cô từ trên cao, khóe miệng cong lên một nụ cười mỉm: “Muốn ngủ với học trưởng của em không dễ thế đâu.”
Kim Tịch ngẩn người.
Bạc Diên duỗi tay dài ra vỗ vỗ khuôn mặt trứng ngỗng nhỏ nhắn của cô, ánh mắt nhìn xuống, rơi vào trên bộ ngực nhỏ của cô, nhướng mày cười ra tiếng, rồi không nói gì nữa, xoay người đi ra khỏi phòng, nhân tiện đóng cửa lại giúp cô.
“Ngủ ngon.”
Kim Tịch kinh ngạc cúi đầu nhìn ngực mình.
Đây là….chê cô nhỏ?!
Kim Tịch đưa tay lên xoa xoa đám bông vải mềm mại của mình, mặc dù không phải cái loại siêu to khổng lồ nhưng dầu gì cũng có hình hài!
Bạc Diên anh có…có tư cách gì mà chê bai!
Kim Tịch tắt đèn, thở phì phò chui vào chăn, tâm tình khẩn trương bị quét đi sạch sẽ.
Một đêm bình yên, cô ngủ cực kỳ ngon.
….
Sáng hôm sau, Kim Tịch bị tiếng pháo hoa ngoài cửa sổ làm tỉnh ngủ.
Ngày 30, bên ngoài rất náo nhiệt, không khí ngày tết rất tốt lành.
Kim Tịch mở mắt nhìn xung quanh, căn phòng gọn gàng có hơi xa lạ.
Đây là nhà Bạc Diên.
Cô xoa xoa mắt, nhanh chóng mặc quần áo vào, rón ra rón rén đi ra cửa.
Rèm cửa sổ phòng khách được kéo kín, chỉ có vài tia nắng ban mai chiếu vào qua khe hở, căn phòng trông u ám yên tĩnh đến lạ.
Bạc Diên mặc áo len màu xám nhạt và quần bông ở nhà, anh nằm trên ghế sa lon dài, một tay gác sau gáy, một tay tùy ý rớt xuống, trên người đắp một chiếc thảm mỏng.
Ghế sa lon không chứa đủ thân hình cao lớn của anh, do chân anh đưa ra khỏi ghế nên lộ ra một đoạn chân dài trắng nõn.
Kim Tịch đi tới cạnh Bạc Diên, ngồi xổm xuống trước mặt anh, cẩn thận đánh giá sắc đẹp khi ngủ của anh.
Ngũ quan của anh rất sắc sảo, lúc không cười có hơi lạnh lùng, còn dữ nữa, người khác rất khó đến gần, nhất là đôi mắt phượng hẹp dài này, vừa sắc bén vừa lạnh lẽo.
Chẳng qua bình thường anh thích cười, lúc thức cười cong cả mày, nhu hòa hơn rất nhiều, trong đôi mắt ấy sẽ thêm vài phần đa tình cùng khiêu khích.
Kim Tịch dùng ngón tay nhẹ nhàng vui đùa lông mi dài của anh, tại sao con trai lại có hàng lông mi xinh đẹp thế này.
Chợt trong lúc này, bàn tay của người đàn ông duỗi đến, chuẩn xác bắt được cổ tay Kim Tịch.
Kim Tịch bất ngờ không kịp phòng bị, vội vàng lui về sau, nhưng lực độ trên tay anh quá lớn, cô giãy mãi cũng không nhúc nhích được.
Bạc Diên chậm rãi mở đôi mắt hẹp dài ra, con ngươi đen nhánh hiện ra vài phần hoang dã, giống như một con hồ ly mê hoặc lòng người.
Anh kéo Kim Tịch lại gần mình, giọng điệu khiêu khích nói: “Chơi vui không?”
Kim Tịch cố sức lui về sau, nhưng cô làm gì lại sức lực to khỏe của người này chứ, cô hoàn toàn không có cách nào thoát ra: “Em không có làm gì hết nha, chỉ là…sờ lông mi anh chút thôi.”
Bạc Diên cười nhạt, buông lỏng cổ tay cô: “Ai đồng ý cho em tùy tiện sờ loạn?”
“Em không hề sờ loạn nhé.” Kim Tịch vô tội nói: “Vừa rồi chỗ không nên sờ thì em đâu có sờ.”
Chỉ là lông mi trên mắt thôi, không nên hẹp hòi thế chứ.
Anh thấy có chút ý tứ nên vén thảm lên, cong chân ngồi trên sa lon, hỏi ngược lại Kim Tịch: “Chỗ nào không nên sờ hả?”
“Ồ.” Ánh mắt Kim Tịch nhìn xuống, nhìn vào đũng quần anh.
Bạc Diên bình tĩnh kéo tấm thảm qua che thân dưới của mình lại, anh nói: “Biết không thể sờ loạn vậy cũng không được nhìn loạn.”
Nhìn loạn ra được anh chịu trách nhiệm luôn sao.
Kim Tịch gật đầu như gà mổ thóc, sau đó nói chuyện nghiêm túc với anh: “Em có lời muốn nói với học trưởng.”
“Ừ?”
“Học trưởng ơi, anh…sau này không nên tùy tiện dẫn con gái về nhà.”
Bạc Diên nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt cô đầy chân thành và lo lắng: “Học trưởng đẹp trai như vậy, nhất định phải chú ý an toàn đấy.”
Sao lại dạy dỗ ngược lại anh thế?
Bạc Diên tức giận kéo cô lên ghế sa lon: “Tại sao?”
“Em không phải người xấu, còn người khác thì không biết được, tóm lại, một mình ở nhà phải chú ý an toàn.”
Sao lời này cứ nghe là lạ ý nhỉ.
Bạc Diên đè gáy cô, chậm rãi nhích lại gần, nghiêm túc hơn nữa nói: “Lời này hẳn anh nên nói với em mới đúng, em tuyệt đối, tuyệt đối không thể về nhà với bất kỳ nam sinh nào khác ngoại trừ anh.”
“Tại sao phải trừ học trưởng ra?”
Bạc Diên buông tay, lười biếng tựa vào chỗ tựa sa lon, nâng cằm liếc nhìn cô: “Bởi vì học trưởng yêu em đó.”
Kim Tịch:…
Em cảm ơn tình yêu của anh.
**
Điện thoại của Kim Tịch hết pin vào tối qua, nên để sạc ở tủ đầu giường, quên mở máy lên, mới vừa mở máy đã có mấy chục cuộc gọi nhỡ hiển thị, từ 7h sáng đến hiện tại là 8h40, cứ cách vài phút sẽ có một cuộc gọi đến.
Tên người gọi: Thẩm Bình Xuyên.
Điện thoại trên tay Kim Tịch tuột xuống, cô sợ hãi đến nỗi hồn lìa khỏi xác, sắc mặt ảm đạm, môi mấp máy: “Xong rồi.”
Bạc Diên nhặt điện thoại cô lên, ngó nhìn: “Em thật sự xong rồi.”
Thẩm Bình Xuyên không phải người không gọi được thì dừng, mà anh ta mẹ nó là cái máy gọi liên hoàn oanh tạc như muốn đoạt mệnh.
Kim Tịch nào ngờ anh ta tới nhà họ Kim đón người sớm thế, thường ngày người này ngủ đến mặt trời chiếu tới mông mới tỉnh, nên cô còn định sáng sớm trở về nhà để giấu giếm nữa mà.
Sáng sớm Thẩm Bình Xuyên đã đến nhà lớn họ Kim, phát hiện cô đã rời đi từ tối hôm qua, bây giờ điện thoại cũng không gọi được.
Từ mấy chục cuộc gọi nhỡ có thể nhìn ra được, bây giờ Thẩm Bình Xuyên nổi điên thế nào!
“Học, học trưởng, em nên làm gì đây.” Sắc mặt Kim Tịch xám xịt, nhìn Bạc Diên đầy bất lực.
Bạc Diên rót cho mình một ly nước, đi tới cạnh bàn ăn kéo ghế ra ngồi xuống: “Muốn nghe đề nghị của anh sao?”
Kim Tịch gật đầu liên tục.
Bạc Diên nói: “Dọn đến nhà anh ở luôn, đời này Thẩm Bình Xuyên cũng không tìm được em.”
Kim Tịch:….
Cô đang cần anh giúp mà!
Ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại như lời nguyền vang lên, tên người gọi đến là—-
Thẩm Bình Xuyên.
Bàn tay cầm điện thoại của Kim Tịch cũng run rẩy, luống cuống không dám nhận, cô nhìn Bạc Diên, cầu xin giúp đỡ.
Cuối cùng Bạc Diên vẫn cầm lấy điện thoại, nhấn nút nghe.
Thẩm Bình Xuyên đè nén giọng nói vô cùng trầm thấp—-
“Kim Tịch, đang ở đâu.”
Không phải là trận chất vấn đầy tức giận điên cuồng, cũng không phải tức tối mắng to, thậm chí cách gọi cũng thay đổi, không phải là em gái thối mà là Kim Tịch.
Bây giờ Thẩm Bình Xuyên tựa như một cơn bão táp nổi lên giữa vùng trời bình yên, nếu như nói tức giận mắng to là cấp sáu, vậy thì Thẩm Bình Xuyên hiện tại tuyệt đối là cấp mười.
Bạc Diên nhàn nhạt nói: “Thẩm Bình Xuyên, là tôi.”
Đầu bên kia điện thoại, Thẩm Bình Xuyên ngẩn người: “Bạc Diên?”
Bạc Diên liếc nhìn Kim Tịch đang run lẩy bẩy, nói: “Đừng lo, tối qua Kim Tịch ngủ ở nhà tôi.”
Sau khi dứt lời cũng không chờ Thẩm Bình Xuyên phản ứng lại đã cúp máy ngay.
Kim Tịch không hiểu hỏi: “Anh cúp máy làm gì thế?”
Bạc Diên vuốt ngực, thành thật đáp: “Ông đây cũng sợ chứ bộ.”