Tình trường không như ý nhưng khi làm việc thì không có tư cách để thương tâm.
Trong thời gian trước vẫn luôn làm báo cáo, trước một ngày ta lại thất tình, hôm sau liền phải thức đêm tăng ca.
Các đồng nghiệp đều lục tục đi về, chỉ còn duy nhất chỗ ta còn sáng đèn.
Thực lòng ta cảm thấy khá tốt, ta có thể bận rộn làm việc, không cần phải nhớ đến Tạ Lan.
Bận trong chốc lát, tiếng pháo hoa ngoài cửa sổ vang lên, ánh sáng rơi rụng đầy trời.
Ta ngạc nhiên cầm lấy di động, bấy giờ mới giật mình nhận ra nay đã là giao thừa.
Cha mẹ đã ly hôn từ khi ta còn nhỏ, mỗi người dần xây dựng gia đình mới của riêng mình. Còn ta về sống chung với bà nội. Từ sau khi bà qua đời, ngày giao thừa ta và Tạ Lan vẫn luôn trải qua giao thừa với nhau.
Chỉ là năm mới bắt đầu, ta đã hiểu rằng nam nay chỉ có một mình.
Tùy ý mở danh sách bạn bè ra lướt, ánh mắt ta ngừng lại.
Cái người 800 năm không đăng tin nay lại đăng một cái ảnh, là ảnh chụp hắn và Phùng Tĩnh Nghi.
Ảnh chụp pháo hoa đầy trời sau lưng hai người, tay nắm tay, lãng mạn cực kỳ.
Ta cũng chỉ có thể cảm khái đúng là một đôi uyên ương, bức này này cũng có thể trực tiếp được lấy ra làm poster phim.
Hắn chỉ viết duy nhất một câu: "Rốt cuộc tìm được người cùng nhau ăn tết."
Lòng ta như bị khoét một lỗ lớn, gió lạnh theo tứ chi tiết vào trong xương tủy.
Rồi ta lại nhớ tới thời điểm mẹ Tạ Lan mất, khi đó, Tạ Lan vẫn là một thiếu niên. Hắn ngồi ở trước mộ, cậy mạnh cắn răng không chịu rơi nước mắt dù môi đã bị cắn nát, vết máu loang lổ.
Ta khóc ròng ôm lấy hắn nói: "Tạ Lan, ngươi khóc đi, khóc rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi!"
Thật lâu sau Tạ Lan mới run rẩy ôm chặt ta, ta có thể cảm nhận được cơ thể hắn đang run lên từng hồi, nhưng tuyệt nhiên không phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Không biết qua bao lâu, hắn đem mặt vùi vào hõm vai ta, gắt gao nắm lầy quần áo phía sau ta, bả vai thấm ướt một khoảng, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng nức nở vừa hung ác lại đáng thương.
Giọng hắn nghẹn ngào, như có như không nói:
"Lục Ninh, ta không còn mẹ, ta không còn gia đình nữa."
Rõ ràng từ nhỏ ta cũng không có mẹ, không có gia đình, nhưng ở thời điểm đó lại cảm thấy đau lòng thay hắn.
Ta ôm chặt hắn, nghẹn ngào: "Không sao đâu Tạ Lan, về sau ta sẽ ở cạnh ngươi, vĩnh viễn cùng ngươi ở bên nhau, tuyệt đối không rời đi!"
Mặc gió lạnh gào thét, chúng ta đứng trước mộ ôm nhau, đem đối phương trở thành người cứu rỗi mình.
Trên thực tế, mười năm sau vẫn là ta và Tạ Lan cùng nhau vượt qua.
Cha hắn mất sớm, mẹ cũng không còn.
Cha mẹ ta vỗn dĩ chưa từng xuất hiện.
Có đôi lúc ta vẫn luôn ảo tưởng rằng chúng ta sẽ sống nương tựa nhau cả đời.
Chỉ là hiện tại, Tạ Lan cuối cùng cũng tìm được bạn đồng hành, giống như hắn vẫn luôn hướng về phía trước, chỉ có ta bị lời hứa chôn chặt ở đây, không thoát thân dược, chỉ có thể ngày càng lún sâu.
Bên ngoài cửa sổ vô cùng náo nhiệt, đôi tình nhân tay đan tay vào nhau cùng xem pháo hoa.
Trẻ nhỏ làm nũng với cha mẹ, cha mẹ hắn chỉ có thể bất đắc dĩ mà bế hắn lên.
Nhà nhà sáng đèn, tựa như chỉ có mình ta không có nhà để về.
Ta bỗng chốc cảm thấy vô cùng khó chịu, hốc mắt chua xót, giọt nước mắt lăn dài.
Vào lúc ta đang khóc, phía sau vang lên giọng nói buồn bã:
"... Lục Ninh?"
Ta quay đầu lại, là Đoạn tổng – tổng tài công ty ta.
Ta không biết vì sao tổng tài sẽ xuất hiện ở đây vào đêm giao thừa, nhất thời bị dọa sợ đến câm nín.
Không khí có chút ngưng đọng.
Đoạn tổng nhìn ta ánh mắt phức tạp, thử hỏi: "... Ngươi có gì oan khuất sao?"
Ta không muốn nói ra việc thất tình, chuyện này cũng quá mất mặt.
Vì thế ta nghẹn ngào cầm bản báo cáo đã bị sửa lại 180 lần, nhìn hắn nước mắt lưng tròng: "Đoạn tổng, báo cáo này ta sửa suốt một tháng, thực sự không biết nên sửa như thế nào nữa."
"Là vì chút chuyện này?" Đoạn tổng nhẹ nhàng thở ra, cầm lấy báo cáo trong tay ta, "Được rồi, đặc cách cho phép ngươi nghỉ ngơi, dọn đồ đi, ta đưa ngươi về."
Nói xong hắn không đợi ta đáp lại đã xoay người đi ra ngoài.
Thật lòng mà nói thì ta rất muốn ở đây, về nhà với ta bây giờ mới là tịch mịch đến đáng sợ.
Nhưng ông chủ đã lên tiếng, ta không thể không cho ông chủ mặt mũi, đành phải thở dài mà nhận mệnh.
Ngồi trên xe Đoạn tổng, ta sợ không khí quá xấu hổ liền tìm chuyện để nói:
"Đoạn tổng, vì sao ngươi chưa về nhà? Ngươi cũng muốn tăng ca sao?"
"Cha mẹ ta ở nước ngoài chưa về, đúng lúc ta rảnh rỗi nên đến xử lý công việc."
Hắn đánh tay lái, ta trộm xem hắn, trong lòng thầm khen sườn mặt này của hắn quá đẹp.
Diện mạo Đoạn tổng rất ưu tú, góc cạnh rõ ràng, nghe nói cha hắn là con lai nên ngũ quan đặc biệt sắc sảo.
Trong công ty, người đối với hắn có cảm tình bất kể là nam hay nữ đều có thể xếp ba vòng quanh tòa nhà.
Ta chợt nhớ tới thời gian trước, chủ tịch vẫn luôn hào hứng du lịch vòng quanh thế giới, cũng có lần vô tình nghe nói chủ tịch đã đi đến Bắc Cực.
Nhưng ta không hề nghĩ tới việc ngài vậy mà đem đại nhi tử ném ở nhà.
Ta thu lại ánh mắt, bỗng nhớ tới Đoạn tổng không hỏi địa chỉ nhà ta ở đâu, liền hỏi:
"Đoạn tổng, chúng ta đang đi đâu?"
Đoạn tổng tùy ý nói: "Vừa lúc ngươi cũng không có chỗ nào để về, đêm nay chúng ta chắp vá cùng nhau trải qua giao thừa đi."
Nói xong hắn dừng xe lại, chỉ vào trung tâm thương mại bên cạnh nói với ta: "Có đi không?"
Ta có chút ngạc nhiên, trong đầu lại hiện lên bức ảnh Tạ Lan đăng trên vòng bạn bè, lời từ chối đến bên miệng lại nuốt ngược vào trong.
Một lát sau, ta xuống xe.
Không phải ta không có tính cảnh giác, nhưng tác phong của Đoạn tổng vẫn luôn rất tốt, trước nay chưa từng có tin đồn tình cảm của hắn, ngay cả bạn gái cũng chưa thấy hắn kết giao qua.
Lại nói hắn trưởng thành như vậy không sợ có vấn đề gì sao.
Nhưng nay là đêm giao thừa, trung tâm thương mại không mở cửa, hắn đưa ta tới đây làm gì?
Đoạn tổng người cao chân dài, dẫn đường di ở phía trước, ta chỉ có thể chạy chậm đuổi theo hắn.
Đi một lát, hắn dừng lại ở cửa hàng đèn đuốc sáng trưng trong khu trò chơi điện tử.
Đây là cửa hàng lớn nhất trong khu, diện tích rất rộng, bên trong đầy đủ các trò chơi, trước kia ta cùng Tạ Lan đã tới đây.
Nhưng mà....
Ta không nhịn được liền nói: "Đoạn tổng, giao thừa người ta không mở cửa, ngươi xem, nhân viên đều đã nghỉ rồi."
Đoạn tổng nhếch miệng cười: "Không sao, trung tâm thương mại này là của nhà ta. Ta đã gọi báo bọn họ mở máy, đi vào chơi là được."
Ta sợ ngây người.
Ta biết nhà Đoạn tổng giàu có, công ty chúng ta nộp thuế cho thành phố như người giàu tiêu vài đồng.
Nghe nói Đoạn gia còn sở hữu khách sạn 5 sao, cả nước mở không biết bao nhiêu cái.
Nhưng ta không ngờ, nhà hắn còn có cả trung tâm thương mại!
Đoạn tổng đi về phía máy đổi xèng, nhìn ta hỏi: "Ngươi muốn chơi bao nhiêu?"
Trước kia ta tới đây đều mua 100 tệ, mua nhiều hơn liền đau lòng.
Nhưng hôm nay là đang ăn trực!!!
Ta nhìn về phía máy, ngay lập tức lớn gan lớn mật hô: "Ta muốn 1000 tệ!"
Đoạn tổng không nói nhiều, lập tức ấn nút 1000.
Vô số xèng rơi xuống, khay đang cầm quá nhỏ, chỉ có thể đổi một cái lớn hơn, cũng đầy đến có ngọn.
Ta không ngờ rằng có nhiều như vậy, xấu hổ đến không có chỗ chui.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trùng Sinh Để Gặp Người
2. Ảo Ảnh Chợt Lóe
3. Trêu Chọc - Sơn Quỷ
4. Thà Đừng Quen Nhau
=====================================
Con ngươi màu trà của Đoạn tổng hiện lên ý cười: "No bụng đói con mắt!"
Ta không đáp lại hắn, hưng phấn ôm đống xèng bắt đầu chơi.
Hai chúng ta chơi đua xe, bắn súng, bóng rổ,... cuối cùng ngừng ở trò đẩy tháp xu.
Ở đây tháp xu cao cao hình thành, ván sắt phía sau không ngừng đẩy về trước, ta mỗi lần đều chơi nhưng chưa bao giờ đẩy rớt.
Lần này có tiền, ta không ngừng nhét xu vào trong nhưng đã ném vài trăm tệ mà tháp vẫn đứng yên.
Đoạn tổng không nhìn được nữa bèn đẩy ta ra, vén tay áo nói: "Ngươi nhìn ta!"
Thời điểm hắn nói chuyện rất kiên cường, nhưng chơi thật lâu mà tháp vẫn không chút sứt mẻ.
Ta trộm liếc hắn một cái, Đoạn tổng nhận ra ta nhìn hắn, lông mày nhăn tít lại, ác thanh ác khí nói:
"Này cái c** m* đồ vật!"
Ta kinh ngạc, bình thường hắn xem ta báo cáo cũng có biểu tình như vậy.
Ta thật cẩn thận nói: "Hay là đẩy một chút?"
Thật lòng mà nói mỗi lần ta đều nghĩ như vậy nhưng không dám làm, nhưng hiện tại, hắn là ông chủ vậy thì đẩy máy chắc không có vấn đề gì đi?
Đoạn tổng liếc ta một cái, hai tay ôm máy đẩy xu, dùng sức nhấc lên.
Đường cong cơ bắp cánh tay rắn chắc, máy đẩy xu ở trong tay hắn có vẻ rất nhẹ, tháp xu rốt cuộc không chịu nổi mà rầm một tiếng đổ ầm ầm xuống.
Ta khiếp sợ nhìn vô số xu từ trong máy rơi ra tràn hết cả ra đất.
Máy móc vang lên tiếng điện tử vui sướng.
Ước mơ cuối cùng cũng thành thật! Rõ ràng chỉ là mấy đồng xèng nhưng ta lại kích động đến không tưởng, ngồi xổm xuống đất nhặt xu lên.
"Thế nào, ta lợi hại không?" Đoạn tổng đắc ý nhướn mày, bình thường hắn luôn là bộ dáng tự phụ cấm dục, nay mặt mày lại có vài phần giống thiếu niên, vui tươi sinh động.
Ta gật như gà mổ thóc, vuốt mông ngựa: "Quá lợi hại, Đoạn tổng thật trâu bò!"
Vừa nói ta vừa duỗi tay nhặt đồng xu cuối cùng trên đất, nhưng mà tốc độ của Đoạn tổng càng nhanh hơn, ta liền chạm vào khớp xương rõ ràng trên tay hắn.
Bàn tay hơi lạnh giống ngọc mà ta lại như bị phỏng mà rụt tay về.
Xung quanh an tĩnh, chỉ còn tiếng máy vui sướng đang vang lên.
Ta ngốc một chút rồi đứng dậy.
Đoạn tổng dừng lại một lát, cũng như không có việc gì mà đứng lên, đem xèng trên tay ném vào khay:
"Cho ngươi."
Nói xong hắn nhét tay vào túi, đi qua một bên.
Không biết có phải ta sinh ra ảo giác hay không mà lại cảm giác như tai hắn giống như có chút hồng hồng.
...........................
Hai chúng ta chơi đến hơn 5 giờ, thời điểm đi ra, phía chân trời đã nổi lên bụng cá trắng.
Đoạn tổng kiên trì muốn đưa ta về nhà, nhìn ta lên lầu rồi mới rời đi.
Lúc ta đi lên lầu còn có cảm giác như đang nằm mơ, ta vậy mà cùng tổng tài cả đêm chơi điện tử!
Ta không biết vì sao một ông chủ lớn như hắn sẽ cùng một công nhân viên chức nhỏ bé như ta chơi lâu đến vậy, tuy rằng ta cũng là một cái trưởng bộ phận nhưng so với hắn thì vẫn còn kém rất xa.
Có lẽ đây là một cách để lấy lòng dân, hoặc là do hắn một mình cũng tịch mịch nên muốn tìm người ở bên cạnh.
Nhưng vì lý do gì cũng đều không sao cả, ta rất cảm kích hắn.
Nếu không có hắn, ta không biết đêm nay sẽ trải qua như thế nào.