Thứ này xuất hiện trước chỗ Thẩm Hàm nên hắn phản ứng nhanh hơn ba người khác, đại đạo vừa ra Thẩm Hàm định chém vào đầu nó.
Nhưng mà, thứ này thật sự quá lớn, hắn nhanh chóng đi về phía trước, Thẩm Hàm trơ mắt nhìn tay cầm đại đao giơ lên sắp bay vọt vào miệng rộng, nghìn cân treo sợi tóc, Thẩm Hàm căn bản không biết sao lại thế này cũng bị lực túm mạnh mẽ đằng sau đưa về.
Thay Thẩm Hàm đứng trước là Kiều Quý Dương, dị năng lôi điện của Kiều Quý Dương trong nháy mắt bùng nổ.
Một tiếng đùng vang lên, vào giờ phút này nghe vào tai lại thập phần dễ nghe, tia lửa điện rơi xuống chuẩn xác đánh vào trên đầu thứ đồ trước mặt kia, nháy mắt đồ vật kia thành một đống than đen.
Thứ này đã chết, bốn người đối diện, Tần Văn Chiếu hỏi: “Mấy người thấy rõ sao?”
“Hẳn là chuột biến dị, lực công kích cường đại, có lực công kích gấp 3 tang thi, hơn nữa vì biến dị cho nên thân thể phình to.”
Thẩm Hàm nói xong, bỗng nhiên cả kinh, quay đầu nhìn về phía Kiều Quý Dương, Kiều Quý Dương nguyên bản cũng muốn biến thành tang thi nhưng không có, nhó bạo phát dị năng mà dị năng giả sao có thể trong 1 tháng 1m8? Mặt khác dị năng của nhóc cũng lợi hại đến dọa người, dị năng giả bình thường, hiện tại lợi hại nhất cũng mới cấp 3 đi, Kiều Quý Dương như thế nào tới cấp 4?
Kiều Quý Dương nhìn Thẩm Hàm, vẻ mặt vô tội, Tần Văn Chiếu cùng Lam Gia Mỹ chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng, chuột thế mà cũng biến thành tang thi lại còn so tang thi bình thường lợi hại hơn nhiều.
Vừa mới vào cấp 3 Tần Văn Chiếu cùng dị năng cấp 2 Lam Gia Mỹ giờ phút này không biết nói cái gì, mạt thế thật quá phá hoại, người tầng chót dưới cả động vật.
“Thật không nghĩ tới sẽ như vậy, tôi và Tiểu Mỹ đi kêu bọn Lâm Tư Tư ra trước rời nơi này đi.” Tần Văn Chiếu nói liền cùng Lam Gia Mỹ cùng qua quầy thu ngân.
Thẩm Hàm tiếp tục nhìn chằm chằm Kiều Quý Dương nhưng hắn còn không kịp hỏi cái gì, đột nhiên bốn con chuột biến dị đột nhiên nhảy ra, lúc này dị năng Kiều Quý Dương đã tới cấp 4, cho nên nhóc cũng không kinh hoảng, nhưng giây tiếp theo nhóc liền luống cuống, bởi vì toàn bộ mặt đất đều bắt đầu đong đưa, thanh âm ầm ầm ầm như động đất.
Khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, mặc dù chỉ là thiếu niên, bản năng sinh tồn cũng nói cho nhóc, hiện tại thật sự nguy hiểm.
Bốn phương tám hướng, chuột biến dị thật lớn chạy ra, đại bộ phận chuột biến dị đều nhằm phía Thẩm Hàm cùng Kiều Quý Dương, mặt khác một bộ phận nhỏ đi chỗ Tần Văn Chiếu cùng Lam Gia Mỹ.
Tình hình bắt đầu trở nên khủng bố, Kiều Quý Dương cũng không có thời gian tự hỏi, thậm chí nhóc không thể quay lại giúp Thẩm Hàm, chuột biến dị trước mắt giết thế nào cũng không hết.
Chuột biến dị mở miệng ra sẽ vô cùng lớn, với lại hàm răng nó rất cứng có lực cắn phá mạnh, Kiều Quý Dương tận mắt nhìn thấy một con chuột biến dị cắn nát một tảng đá.
Thân thể Kiều Quý Dương là thân thể người trưởng thành, nhóc có thể tiến hành công kích nhanh chóng một bên nhóc thấy mấy con chuột cùng công kích Thẩm Hàm, tuy Thẩm Hàm múa may đại đao nhanh nhưng dưới quần công, hắn tựa hồ rơi xuống.
Không khống chế được phẫn nộ, Kiều Quý Dương hét lớn một tiếng “A”, bộc phát ra một trận kỹ năng quần công mạnh mẽ, lôi điện từ giữa không trung bổ vào hơn phân nửa chuột biến dị chung quanh, rồi sau đó nhóc đi nhanh đến trước mặt Thẩm Hàm, kéo anh ra sau lưng mình, “Thẩm ca, em bảo hộ anh.”
Thẩm Hàm giờ phút này cũng không thể không thừa nhận mình đánh thập phần cố hết sức, mấu chốt tốc độ chuột biến dị quá nhanh, cơ bản có thể cùng tốc độ Thẩm Hàm công kích giằng co, nói cách khác hắn cần thiết phải dùng hết toàn lực mới có thể làm mình không bị chuột biến dị cắn chết.
Nhưng thể lực Thẩm Hàm là hữu hạn, thể lực chuột biến dị lại vô hạn, vì thế vài phút sau Thẩm Hàm đánh đến có chút miễn cưỡng, đặc biệt những con chuột biến dị này cứ một lúc lại có thêm vài con.
Lúc Kiều Quý Dương giữ chặt, Thẩm Hàm còn muốn nói cái gì lại nhìn Kiều Quý Dương bùng nổ dị năng lôi điện, quả thực đã tới trình độ nghịch thiên rồi.
Lôi điện nhanh chóng rơi xuống như pháo hoa dù nhìn ban ngày vẫn đẹp
đến kỳ cục.
Để cho Thẩm Hàm khiếp sợ nhất dưới khống chế của Kiều Quý Dương, lôi điện thế mà liên tục phóng thích, căn bản không cần dừng lại liền phát động, lôi điện liên tục rơi xuống bốn phương tám hướng, tựa hồ một khu vực đều bị lôi điện vây quanh chỉ trừ trung tâm nơi Thẩm Hàm cùng Kiều Quý Dương đứng.
Đẹp là thế lại mang theo bạo lực cùng tàn nhẫn.
Lúc chuột biến dị kêu thảm thiết, Thẩm Hàm tận mắt nhìn thấy tròng mắt Kiều Quý Dương dần dần biến thành màu đỏ, phẫn nộ bên trong càng ngày càng nùng liệt.
Thẩm Hàm cả kinh, suy đoán ngay từ đầu lại lần nữa hiện lên.
Chuột biến dị xung quang bọn họ đã không còn nhưng Kiều Quý Dương còn tiếp tục phóng thích dị năng, lôi điện rơi xuống trước sau không giảm.
Trong đầu Kiều Quý Dương luôn hiện hình ảnh Thẩm Hàm sắp bị mấy con chuột biến dị cắn, tựa hồ giây tiếp theo Thẩm Hàm liền sẽ bị cắn chết, sẽ biến mất, nhóc liền mãi mãi không thấy Thẩm ca.
Không được, nhóc muốn Thẩm ca thật tốt, tuyệt đối không thể chết được, nhóc muốn giết tất cả người thương tổn Thẩm ca, nhóc phải bảo vệ Thẩm ca, những con chuột biến dị đó phải làm chúng nó đều chết, toàn bộ tìm chết đi!
Dần dần trong đầu Kiều Quý Dương chỉ còn lại một chữ “Chết”.
Kiều Quý Dương cũng không biết nhóc căng thẳng mất khống chế mà Thẩm Hàm lại thập phần rõ ràng, sau vài giây do dự, Thẩm Hàm hét lớn một tiếng: “Quý Dương, trở về!”
Kiều Quý Dương không phản ứng, Thẩm Hàm suy nghĩ một chút rồi sau đó đứng chính diện với Kiều Quý Dương, hung hăng ném một cái tát lên mặt Kiều Quý Dương, đồng thời rống to: “Tỉnh lại, Quý Dương!”
Kiều Quý Dương chỉ cảm thấy trên mặt như bị cái gì cào một chút, tiếp theo trong đầu vang từng tiếng “Quý Dương, Quý Dương”.
Dần dần Kiều Quý Dương rõ ràng, đây là Thẩm Hàm đang kêu nhóc, đúng rồi, Thẩm ca còn tốt, thật may mắn.
Lôi điện dần dần yếu xuống, thẳng đến toàn bộ biến mất, Kiều Quý Dương cũng mềm xuống, thẳng đến cả người xụi lơ trong ngực Thẩm Hàm.
Thẩm Hàm cẩn thận ôm Kiều Quý Dương, cả người Kiều Quý Dương tựa hồ lâm vào mê mang, Thẩm Hàm lay thế nào cũng không thấy đáp trả.
Thoáng do dự một chút, Thẩm Hàm lấy đao cứa một vết trên ngón tay Kiều Quý Dương.
Lần bị thương trước, trước lúc khôi phục máu có chút màu tím trong suốt, như vậy hiện tại thì sao?
Vết cắt bắt đầu ứa máu, nhìn thấy màu máu, trong lòng Thẩm Hàm khẽ động, bởi vì máu Kiều Quý Dương đã biến thành màu lam.
Từ màu tím đến màu lam, cuối cùng sẽ biến thành màu xanh thẫm sao?
Nói thật Thẩm Hàm rất thích Kiều Quý Dương luôn dính mình nhưng hiện tại nhóc có khả năng thật sự tang thi hóa, chỉ là tốc độ phi thường chậm, như vậy hắn nên làm như thế nào?
Còn không biến thành tang thi, Kiều Quý Dương đã lợi hại như vậy, như vậy nếu nhóc tiếp tục tiến hóa thì sao?
Yên lặng nuốt một ngụm nước miếng, Thẩm Hàm ôm Kiều Quý Dương đặt trong xe quay đầu lại, hắn muốn đi giúp Tần Văn Chiếu cùng Lam Gia Mỹ một chút, bên người bọn họ có mấy con chuột biến dị còn không hoàn toàn giải quyết đâu.
Thẩm Hàm đi chưa được mấy bước liền có một con tang thi chuột từ công kích Tần Văn Chiếu đổi thành công kích Thẩm Hàm, thể lực đã thấy đáy của Thẩm Hàm không thể không nhanh ứng chiến.
Qua vài giây sau, lại có mấy tang thi chuột chạy tới.
Bên kia Tần Văn Chiếu cùng Lam Gia Mỹ thiếu mấy tang thi chuột, thoáng cái có thể ra, nhanh chóng giải quyết tang thi chuột, bọn họ vừa nhấc mắt, phụ cận lại tới hơn mười tang thi.
Đối phó tang thi chuột xong Tần Văn Chiếu cùng Lam Gia Mỹ lại xem tang thi bình thường, một chút cũng không khẩn trương.
Ở quầy thu ngân, Thẩm Như Quy cùng Lâm Tư Tư khẩn trương nhìn bên ngoài qua cửa sổ, ở góc độ của bọn họ, vừa lúc nhìn không tới tang thi.
Tần Văn Chiếu cùng Lam Gia Mỹ đối diện, nguyên bản Tần Văn Chiếu muốn giữ Lâm Tư Tư nhưng mấy tháng qua, hắn ta phát hiện, cho dù hắn ta bị thương cũng sẽ không tang thi hóa, mặt khác, hắn ta cơ bản đều công kích xa, căn bản sẽ không bị thương, như vậy Lâm Tư Tư liền có vẻ dư thừa.
Đến nỗi Thẩm Như Quy, Tần Văn Chiếu từ lúc bắt đầu liền không nghĩ mang theo ông, cho nên giờ phút này, hắn ta nhìn Thẩm Hàm đang triền đấu với tang thi chuột, quyết định trực tiếp ở nơi này giải quyết.
Lam Gia Mỹ cũng rõ ý Tần Văn Chiếu, cô liếc mắt một nhìn Lâm Tư Tư thấy ánh mắt cô tha thiết nhìn chằm chằm, Lam Gia Mỹ nghĩ thầm, quả nhiên là vô dụng, thôi, vẫn là Tần Văn Chiếu cùng tồn tại quan trọng, không mang theo liền không mang theo.
Lam Gia Mỹ giơ tay tạo một cơn lốc, đưa mười mấy tang thi tới quầy thu ngân, vừa lúc bên kia Thẩm Hàm nhìn không tới.
Lúc sau, Tần Văn Chiếu dùng dị năng động trên vách tường, vừa lúc có thể làm tang thi đi vào.
Tiếp theo hai người đợi hai phút sau, liền làm bộ đi giúp Thẩm Hàm, rốt cuộc mười mấy tang thi ăn hai người, tốc độ thực mau, đặc biệt rất nhiều tang thi thực thích cắn cổ người đầu tiên.
Thẩm Hàm xác thật không có chú ý tới bên kia nhưng hai người này nhìn qua có điểm nôn nóng mà đi tới, hắn lập tức hiểu được, nếu muốn cứu Thẩm Như Quy cùng Lâm Tư Tư, như vậy giờ phút này hẳn là nhanh chóng mang hai người bọn họ trốn tới trong xe mà không phải biểu hiện gấp gáp nhưng tốc độ không thể so với bình thường.
Trước mặt tổng cộng còn có ba con tang thi chuột, Thẩm Hàm hao hết toàn lực nhảy lên, đại đao sắc bén vô cùng đột nhiên gọt bỏ, nháy mắt đầu ba con tang thi chuột đều rớt xuống.
Đầu tang thi chuột rớt nhưng nó vẫn
giãy giụa bò về phía trước mà Thẩm Hàm mặc kệ chúng nó, chạy như điên về phía quầy thu ngân.
Quả nhiên, bên trong quầy thu ngân có mười mấy tang thi vây quanh Lâm Tư Tư cùng Thẩm Như Quy, trong tay Thẩm Như Quy là một cây côn sắt, ông che chở Lâm Tư Tư gần như hôn mê cùng mười mấy tang thi giằng co.
Trong lòng Thẩm Hàm đau xót, bởi vì Thẩm Như Quy lúc này cả người đều bị thương, Lâm Tư Tư cũng thế, cả người toàn máu nhìn qua thấy ghê người, nhìn ra được cô cũng tận lực.
Trong thân thể bộc phát ra phẫn nộ dị thường, Thẩm Hàm trong vài giây tiêu diệt sạch sẽ, chỉ là lúc tang thi tiêu diệt, Thẩm Như Quy cũng ngã xuống.
Lâm Tư Tư cũng ngã xuống, cô trợn tròn mắt, nhìn Thẩm Hàm nói: “Thực xin lỗi, tôi…… Không bảo hộ bác ấy được……”
Nói xong Lâm Tư Tư hôn mê mà thân thể Thẩm Như Quy trong vài phút cứng đờ, tròng mắt trở nên trắng, máu từ màu đỏ tươi dần dần biến thành màu xanh thẫm.
Thẩm Như Quy dùng tia ý thức cuối cùng nói: “Tiểu Hàm…… Mau giết ba…… Mau……”
Đôi mắt khô khốc, Thẩm Hàm cảm thấy mệt mỏi, mạt thế này, thật làm người mỏi mệt.
Cả người Thẩm Như Quy đều bị tang thi cắn, nhiều vết thương, làm ông tang thi hóa rất nhanh, qua vài phút, Thẩm Như Quy lại mở miệng, cũng là âm gầm nhẹ “Ô ô” của tang thi.
Giơ tay, một đao của Thẩm Hàm dừng trên đầu Thẩm Như Quy.
Thẩm Như Quy tang thi hóa ngã xuống, Thẩm Hàm quay đầu lại, nhìn Tần Văn Chiếu cùng Lam Gia Mỹ ở cửa, khóe mắt Thẩm Hàm lạnh lẽo, làm nhân tâm kinh, ánh mắt hắn hung ác nham hiểm làm hai người bọn họ hoảng sợ.
“Tần Văn Chiếu, Lam Gia Mỹ, từ giờ trở đi, chúng ta đường ai nấy đi!”