Edit: ĐẬU
Hôm nay Tống Tuyết Xuyên định dẫn Tống Xuân Vũ đi ra sau núi nhìn một chút. Đều nói dựa vào núi mà kiếm ăn, trong núi chắc chắn sẽ có nhiều sản vật và thảo dược. Không phải trong tiểu thuyết đều viết nhân vật chính sau khi xuyên qua đều dựa vào núi mà kiếm được một thùng tiền đó sao? Nếu như hắn cũng có thể hái thảo dược mà kiếm tiền vậy thì có tiền vốn để làm ăn rồi.
Sau khi cùng Tống Xuân Vũ ăn sáng xong, Tống Tuyết Xuyên đi vào phòng tạp vật tìm một cái gùi đeo lên lưng, lại lấy thêm một sợi dây để một lát tiện thể chặt chút củi bó lại mang về.
Củi mà bọn họ đốt mấy ngày nay đều do tiểu thúc mang sang đưa, rất nhanh đã không còn củi mà dùng, lần này vào núi thuận tiện chặt thêm một bó.
Hai người đi dọc theo con đường ngoài thôn đi đến chân núi.
"Xuân Vũ, trên núi có bảo bối gì đáng tiền không?" Tống Tuyết Xuyên vừa đi vừa cùng Tống Xuân Vũ nói chuyện phiếm.
"Bảo bối đáng tiền thì đều nằm tận trong núi sâu ý, chúng ta chỉ có thể đi vòng vòng mé bên ngoài thôi. Bất quá hiện tại rau dại đúng lúc vừa lớn, chúng ta có thể đi đào rau dại ăn." Tống Xuân Vũ cao hứng nói. Nhóc đã lâu rồi chưa được lên núi, từ khi cha và a ma qua đời thân thể của ca ca lại không tốt, bây giờ mới có thể đi lên núi chơi một chuyến.
"Vậy trên núi có thảo dược không?" Tống Tuyết Xuyên lại hỏi.
"Có a, trước kia ca hay theo a cha đi hái thuốc, đáng tiếc bây giờ ngươi cái gì cũng không nhớ nổi." Tống Xuân Vũ có chút tiếc nuối nói.
"Không có biện pháp nào, ta chỉ cần suy nghĩ thì đầu liền đau không chịu được." Tống Tuyết Xuyên xíu nữa là quên mất, bây giờ nghe Tống Xuân Vũ nói liền giả vờ ôm đầu.
Tống Xuân Vũ lo lắng hỏi: "Ca, ngươi đừng suy nghĩ nữa."
"Ừ." Tống Tuyết Xuyên lừa được Tống Xuân Vũ liền thở phào một hơi, nhìn đệ đệ với ánh mắt dịu dàng, xuyên đến cổ đại này lại gặp được một người đệ đệ như vậy quả thật là may mắn! Bằng không hắn cũng không thể thích ứng cuộc sống tốt như bây giờ.
Hai bên đường cây cối xanh um tươi tốt, đi theo đường mòn vào núi hai người đi khoảng một khắc mới đến chân núi.
Ngọn núi phía sau Tống gia thôn gọi là núi Lạc Hà. Bởi vì trên núi có rất nhiều cây phong, vào mùa thu màu đỏ của cây phong diệp giống như ánh nắng chiều cuối chân trời vậy, cho nên mới đặt cho núi cái tên này.
Núi Lạc Hà khoảng 600 thước, khi mùa thu đến phong diệp khắp núi rực rỡ vô cùng, phong cảnh hết sức đẹp đẽ, nếu như ở hiện đại thì cũng thuộc dạng thắng cảnh cấp 4A. (*1 thước TQ = 33 cm hay là 0,33m)
Cây cối trên núi Lạc Hà chủng loại rất phong phú, ngoài cây phong Tống Tuyết Xuyên còn thấy được cây bạch quả, cây tuyết tùng, cây táo với một số cây khác mà hắn thấy ở kiếp trước, những loại không biết thì rất nhiều, cây lớn cây nhỏ xanh đậm xanh nhạt có đủ, trên cây tiếng chim hót líu lo làm cho cả người Tống Tuyết Xuyên thoải mái không thôi.
Nhưng mà Tống Tuyết Xuyên không thấy loại cây nào có thể ăn, không phải đã nói trong núi có nhiều đồ ăn với thảo dược sao hả? Ngược lại bên kia Tống Xuân Vũ đã đào được không ít rau dại.
Tống Tuyết Xuyên tìm nửa ngày mới phát hiện, hắn căn bản không biết một loại thực vật nào ở trên núi hết. Thật ra không thể trách Tống Tuyết Xuyên được, quê quán hắn ở vùng đồng bằng giữa trung tâm của tỉnh An Huy, căn bản không hề có một ngọn núi nào hết. Trừ lúc du lịch đi qua mấy ngọn núi, lúc đó mệt gần chết thì ai rãnh mà chú ý trong núi có động thực vật gì. Trong tiểu thuyết bảo tùy tiện tìm một chút là có bảo bối đều là gạt người, đều là hắn suy nghĩ quá nhiều.
Tống gia thôn cũng không giàu có gì, dựa vào núi mà kiếm ăn, các thôn dân không biết một ngày lên núi mấy lần, những thứ đáng tiền thì đã bị người ta đào đi gần hết rồi, nơi nào có tiện nghi cho hắn tới nhặt.
Sâu trong núi ít nhiều có thể kiếm được chút thảo dược đáng tiền, nhưng núi sâu thì nguy hiểm càng nhiều, nghe nói bên trong còn có sói, chỉ có thợ săn kinh nghiệm phong phú mới dám đi vào. Hơn nữa dù đó là thảo dược thì Tống Tuyết Xuyên cũng không nhận biết được, hắn bây giờ mới hối hận vạn phần lúc trước không nghe theo lời người nhà đi học y. Có một tay nghề quan trọng như thế chắc chắn sẽ không bị đói. Có thể thấy bất luận là thời đại nào không có kỹ thật giỏi thì không mần ăn được cái gì hết.
Người trong thôn chỉ dám đốn củi với thu nhặt sản vật với ở mé ngoài núi, như một ít gà rừng, thỏ rừng thì đã bị bắt ra ngoài từ lâu lắc lâu lơ rồi.
Bất quá Tống Tuyết Xuyên vẫn rất cẩn thận phân biệt thực vật trên núi, ngộ nhỡ lại phát hiện thảo dược thì làm sao, đáng tiếc đến cuối cùng cũng không thu hoạch được gì hết.
Tống Tuyết Xuyên quyết định lần sau sẽ qua nhà học tập tiểu thúc sao cách phân biệt sản vật trong núi, dẫu sao sau này hắn vẫn sẽ sinh sống ở Tống gia thôn, cách nhận biết đồ ăn trong núi là kỹ năng cơ bản của người miền núi.
(Truyện chỉ đăng tại wattpad của ĐườngĐườngTeam) . truyện đam mỹ
Cuối cùng dựa vào Tống Xuân Vũ thì Tống Tuyết Xuyên mới học được cách phân biệt rau dại, bây giờ hắn mới biết hóa ra những rau dại có thể ăn được thông thường bị hắn xem là cỏ dại mà đối đãi. Hai người đào chút rau dại bỏ vào trong gùi, lại chặt thêm một ít củi mới chuẩn bị về thôn. Dù sao trên núi cũng nhiều nguy hiểm, trở về thôn muộn quá sẽ không an toàn.
Lúc lên núi Tống Tuyết Xuyên hy vọng bao nhiêu thì lúc xuống núi thất vọng mấy nhiêu, gánh củi trên người nặng tựa ngàn cân, đè đến nổi hắn đi đường cũng xiêu vẹo, cảm giác eo của mình sắp gãy đến nơi.
Hồi còn nhỏ ngoại trừ lúc ngày mùa mới xuống ruộng thì sau khi Tống Tuyết Xuyên lên cao trung chưa từng phải còng lưng làm ruộng nữa. Bây giờ một bó củi thôi cũng muốn cái mạng già của hắn. Sau này hắn vẫn phải đem thân thể tập luyện cho tốt, còn phải sống ở nơi này dài dài, với cái thân thể như gà còi này thì làm sao mà có thể đảm đương việc nhà đây hả? Hơn nữa là do hắn đem cuộc sống ở cổ đại nghĩ quá đơn giản, vốn tưởng rằng người trong thôn không biết tận dụng tài nguyên trong núi, hiện tại xem đi... chỉ có mình hắn là kẻ ngốc.
Vốn Tống Tuyết Xuyên định vào núi để kiếm thùng tiền đầu tiên, bây giờ đành phải làm tính toán khác. Bất quá sau này cũng phải lên núi nhiều hơn, nói không chừng ngày đó vận khí tốt liền phát hiện bảo bối nhân sâm, hà thủ ô các loại thì sao, vậy không phải một bước liền phát tài à, ha ha! Được rồi, cứ cho kẻ đáng thương này thỏa tâm nguyện làm giàu của hắn đi.
Sau khi Tống Tuyết Xuyên đến cổ đại mới phát hiện cổ nhân không hề ngốc, chẳng qua năng lực sản xuất kém hạn chế trí óc của mọi người mà thôi. Người hiện đại sỡ dĩ thông minh còn không phải là do có cổ nhân tạo nền sẵn cho họ đứng đó à.
Lúc hai người về đến nhà thì trời đã trưa. Chủ yếu là đoạn đường kia do Tống Tuyết Xuyên kéo chân sau, hắn vác bó củi đi một đoạn đường thì lại nghỉ ngơi một chút, chặng đường chỉ có nửa giờ bị hắn kéo đến tận một giờ mới về tới nhà.
Về đến nhà nghỉ ngơi một hồi, Tống Tuyết Xuyên bắt tay làm cơm trưa. Đem rau dại hôm nay đào được rửa sạch sẽ, lấy một ít gạo nấu thành một nồi cháo rau dại. Chờ lúc múc ra thì cho thêm ít muối, bởi vì nấu cháo không cho thêm dầu, hương vị chỉ có thể tàm tạm không quá khó ăn.
Bất quá Tống Tuyết Xuyên và Tống Xuân Vũ vẫn ăn rất nồng nhiệt. Bởi vì nhà không có lương thực dư thừa, mỗi ngày chỉ có thể ăn no một nửa, dù có khó ăn đi nữa thì cũng sẽ ráng ăn cho thật ngon.
Sau khi ăn cơm trưa xong Tống Tuyết Xuyên trở về phòng nghỉ ngơi, cả người đau lưng nhức mỏi nằm ở trên giường. Trong đầu nghĩ tư chất thân thể này quá kém, chỉ từ trên núi chặt ít củi thôi mà có thể mệt tới mức này. Xem ra sau này bắt buộc phải rèn luyện thân thể, Tống Tuyết Xuyên cứ suy nghĩ lung tung một hồi liền tiến vào mộng đẹp.
—————
Cầu soát lỗi chính tả!!!!!