Bộ này ĐẬU tưởng là đã đăng rồi, ai dè chưa đăng QAQ. Do mình đang bị chấn thương vai nên bị hoãn truyện vài ngày mọi người nhé. Hứa khi trở lại sẽ ra nhiều chương mới!!!
__________
Tác giả: Nguyệt Hạ Hoạ Mi
Editor: ĐẬU
Quốc gia bây giờ Tống Tuyết Xuyên ở gọi là Đại An quốc. Đại An phát triển trình độ kinh tế như nhau, trải qua mười mấy năm chiến loạn mới tạm thời ổn định, Hoàng Đế vì nghỉ ngơi lấy sức nên mức thuế cũng không cao.
Địa vị tối cao ở Đại An quốc là người đọc sách, chính là tầng lớp văn nhân sĩ phu. So sánh với Thiên Triều cổ đại sắp xếp theo sĩ nông công thương thì ở đây thương xếp trước công nông, Đại An quốc luôn khích lệ buôn bán, thương nhân có địa vị rất cao.
Tống gia thôn nơi mà Tống Tuyết Xuyên đang sống là một trấn nhỏ lệ thuộc Vĩnh An trấn, nằm ở phía Bắc của Đại An quốc. Tống gia thôn cách Vĩnh An trấn khoảng bốn mươi dặm đường (1 dặm TQ = 0.5km = 500m), nếu như đi bộ lên trấn trên đại khái cũng hết một canh giờ, coi như là cách Vĩnh An trấn tương đối gần.
Tống gia thôn sống dựa vào núi, gần thôn có một sông nhỏ, toàn thôn có khoảng ba trăm người. Tống gia sống ở hướng Tây Tống gia thôn, tiểu viện là điển hình của nông gia cổ đại, ở giữa chính viện là ba gian gạch sống, ba gian phía đông là phòng bếp cùng hai gian sương phòng, một gian phòng làm kho lương. Phía Tây dựng một gian chứa củi khô, xó xỉnh còn dựng một cái chuồng gà, đáng tiếc ở bên trong lại không có gà.
(土坯 [tǔpī]: gạch mộc, gạch sống, là loại gạch vuông chỉ phơi nắng chứ không nung)
Phía sau là nhà xí đươc làm bằng cỏ tranh, còn phần đất trống dư lại thì mở vườn rau, bên trong trồng một ít rau cải theo mùa.
Tống Tuyết Xuyên tỉ mỉ đem toàn bộ nhà tra xét một lần, đối với nông thôn cổ đại nghèo khổ lạc hậu một lần nữa tràn đầy lĩnh hội. Tống gia bây giờ trên cơ bản là gia cảnh quá nghèo, trừ giường cùng mấy nhu yếu phẩm cần thiết thì trong phòng trống trơn.
A sao Tống gia bị bệnh nhiều năm, tiền thuốc hằng năm tiêu một khoảng rất lớn, ruộng đất Tống gia mấy năm nay đều bị bán hết, trong nhà chỉ còn lại ba mẫu ruộng đất cằn cỗi lại cách xa Tống gia thôn, tiền hằng năm thu được ít đến đáng thương. Nếu như gặp lũ lụt có khả năng sẽ không thu được hạt giống nào.
Tống gia ở trong thôn thuộc về hộ đặc biệt khó khăn, nếu như thế giới này giống thế giới trước phân chia cấp bậc thì Tống gia bây giờ đoán chừng thuộc loại bần cùng. Trong thôn có nhà nào không muốn sống tốt hơn một chút, nhưng tốt hơn chút cũng chỉ là nhà gạch sống.
Bây giờ ở Tống gia thôn chỉ có từ đường* cùng với một hộ gọi Tống Toàn là phú hộ ở nhà lớn ngói xanh. Phú hộ Tống Toàn ở trấn trên cho thuê cửa hiệu để buôn bán linh tinh, ở Tống gia thôn là nhà giàu nhất. Người ở trong thôn đều rất hâm mộ.
(*Ở trong bản gốc là 现在宋家村里只有里正家和另一户叫宋全富的住的是青砖大瓦房. Từ "Đang" trong 正家 là nhà chính. Mình không hiểu từ "nhà chính trong thôn" là chỉ loại nhà chính nào, nếu là nhà chính toàn thôn thì mình nghĩ phải là "từ đường" trong Hán việt, nên mình mạn phép để vậy)
Tống Tuyết Xuyên nhìn nhà ngói lớn sạch sẽ ngăn nắp hai mắt liền tỏa sáng, hắn âm thầm thề nhất định phải làm giàu để sớm có thể ở nhà mới.
Nông dân cổ đại cuối năm đều kiếm ăn trong đất, lương thực thu được mất đi một khoảng đóng thuế còn một chút để ăn là tốt lắm rồi, phần lớn mọi người đều miễn cưỡng ăn no bụng. Nếu nhà nào no ăn lười làm thì một nhà già trẻ phải cùng nhau đói bụng.
Nếu như năm nào trải qua thiên tai lại thêm mất mùa, đói chết người đâu đâu cũng có. Trong thôn nhà ai còn thừa lương thực được coi là giàu có.
Nếu có tay nghề để sinh sống thì còn tốt một chút, ít nhất cả nhà không quá nghèo đói. Tiểu thúc Tống Tuyết Xuyên chính là thợ xây có tay nghề đặc biệt tốt, có thể đi lên trấn trên sửa nhà cho người ta, nhà bọn họ ở trong thôn cũng thuộc hàng khá giả.
Tiểu thúc của Tống Tuyết Xuyên gọi là Tống Hữu Toàn, năm nay hơn ba mươi tuổi, là một hán tử thân thể cường tráng lại thật thà. Tiểu thúc sao kêu Lữ Yến, là ca nhi của Lữ gia thôn kế bên.
Tiểu thúc có hai đứa con, lão đại là một ca nhi tên Tống Tuyết Dung năm nay mười hai tuổi, dung mạo rất tốt, da trắng như tuyết, một đôi mắt hạnh linh động chọc người yêu thích. Lão nhị là một hán tử năm nay tám tuổi tên Tống Xuân Phong, kháu khỉnh bụ bẫm vô cùng khỏe mạnh
Hai nhà tình cảm tốt vô cùng. Nhà tiểu thúc đối với họ chiếu cố rất nhiều, tang sự của a cha cùng a sao cũng là tiểu thúc giúp sắp xếp.
Tống Tuyết Xuyên sau khi thân thể đã khỏe chút ít liền đứng lên quyết định tự thân làm cơm ăn. Mấy ngày trước hắn nằm trên giường nghỉ ngơi, đều là tiểu thúc sao đưa cơm qua cho bọn hắn, cũng không thể lúc nào cũng làm phiền tiểu thẩm.
Cũng may Tống Tuyết Xuyên lớn lên ở nông thôn, từ nhỏ đã làm việc nhà, nấu cơm quét dọn đều làm được, mọi việc trong nhà đều là một tay hắn làm. Bởi vì khi đi làm bị cái nghèo chèn ép nên Tống Tuyết Xuyên đều tự mua đồ về nấu ăn cho nên tay nghề nấu nướng luyện rất tốt.
Hôm nay Tống Tuyết Xuyên muốn mời một nhà tiểu thúc ăn cơm, để cảm ơn nhà tiểu thúc khoảng thời gian này đối với hắn và Xuân Vũ chiếu cố. Chẳng qua là đợi Tống Tuyết Xuyên đến phòng bếp liền trợn trắng mắt, hủ gạo rỗng tuếch, trong góc tìm được nửa túi gạo cùng một ít đậu nành. Còn có một miếng thịt muối nhỏ treo ở trên mái hiên, dầu trong lọ cũng không có, gia vị chỉ còn lại một ít muối trắng cùng ớt khô.
Tống Tuyết Xuyên nghĩ thầm đây là muốn bức chết đầu bếp đấy phỏng! Xem ra phải dùng đến vốn liếng. Mấy ngày nay Tống Tuyết Xuyên ở trong nhà đã lục tung lên, tổng cộng tìm được tám mươi văn tiền. Đây là toàn bộ tài sản của Tống gia, thật là chua xót!
Lúc a cha a sao hạ táng đã mượn tiểu thúc ba lượng bạc, còn có trước kia a sao bị bệnh để có tiền bốc thuốc phải mượn mười lượng bạc, đây chính là mười ba lượng bạc mượn bên ngoài. Hơn nữa mấy ngày nay hắn mời đại phu cũng tốn tiền thuốc tất cả đều là tiểu thúc trả, tuy nói tiểu thúc không cần hắn đưa lại tiền, nhưng không thể không trả đi? Hơn nữa sống qua ngày cũng phải tiêu tiền, bây giờ Tống gia thật đúng là nghèo đến mốc meo.
Một văn tiền bức chết anh hùng hảo hán. Vốn là Tống Tuyết Xuyên chỉ còn lại tám mươi văn tiền vốn, xem có thể hay không làm chút buôn bán lẽ gì đó. Chẳng qua là trước đem bữa cơm này làm xong rồi hẳn nói đến chuyện khác đi, Tống Tuyết Xuyên tin tưởng rằng với trí thông minh của người hiện đại thì ở cổ đại tuyệt đối có thể làm giàu, trở thành nhân sinh người thắng.
Nếu không phải thân thể còn chưa khỏe hoàn toàn, Tống Tuyết Xuyên cũng muốn sông bắt mấy con cá về ăn, dẫu sao hắn từ nhỏ đến lớn đều là tay bắt cá thiện nghệ, con đường bắt cá này xem ra sau này mới có thể thực hiện được.
Tống Tuyết Xuyên lưu luyến lấy ra ba mươi văn tiền từ trong túi để cho Xuân Vũ đến nhà Lý đồ tể trong thôn mua hai cân thịt ba chỉ, thuận tiện mua thêm mấy cân xương. Bản thân lại đến quán rượu mua nửa cân thiêu đao tử, mời khách ăn cơm dù sao cũng phải có rượu đi?
Lập tức tiêu hết một nửa số tiền, khiến cho trong lòng Tống Tuyết Xuyên rỉ máu, trong đầu nghĩ mình ở hiện đại đã nghèo, làm sao đến cổ đại còn nghèo hơn, chẳng lẽ ngũ hành của mình thiếu tiền?
Tống Tuyết Xuyên đem thịt muối lấy xuống dùng nước rửa sạch, nhân tiện xem trong vườn có rau dưa gì có thể ăn. Bây giờ là thời điểm cuối xuân đầu hạ, chút rau dưa trong vườn một mảnh tươi tốt, dân quê đều là tự trồng rau ăn, cho nên trong vườn Tống gia đồ ăn rất phong phú.
Tống Tuyết Xuyên hái được mấy trái dưa leo, định lát nữa làm một tô dưa leo trộn. Lại hái được một nắm đậu đũa, chuẩn bị làm đậu đũa xào thịt ba chỉ. Cuối cùng hái được cải xanh và ớt xanh, chuẩn bị làm một ít ớt xanh xào thịt muối cùng cải xanh xào dầu hỗn hợp. Hơn nữa còn có canh xương bữa cơm này liền ra hình ra dạng.
Tuy rằng đồ ăn có chút mộc mạc, nhưng là thời kỳ nhạy cảm chỉ có thể dùng tạm, đợi sau này có tiền lại mời nhà tiểu thúc ăn bữa thật lớn, thật phong phú.
Tống Tuyết Xuyên trở lại trong nhà đem đồ ăn rửa sạch mới thấy Tống Xuân Vũ mua thịt cùng rượu chở lại.*
(*Ở trên tác giả bảo TTX đi mua rượu, giờ lại bảo TXV đem rượu trở lại, chắc là do viết nhầm)
Đem xương rửa sạch rồi mang đi hầm, dùng gạo nấu xong cơm. Sau đó mới bắt đầu xào rau, trước đem thịt ba chỉ cắt thành miếng, đem mỡ phi ra dầu, dầu dư múc vào hủ đợi lát nữa xào rau.
Múc dầu hỗn hợp ra đợi một hồi xào với cải xanh, thịt xào không sai biệt lắm mới đem đậu đũa bỏ vào. Một lúc sau đậu đũa xào thịt liền ra lò màu sắc hương thơm đầy đủ, đợi những món khác làm xong, sẽ để cho Xuân Vũ đi mời nhà tiểu thúc đến dùng cơm.
Nhà tiểu thúc nằm ở giữa Tống gia thôn, cách nhà Tống Tuyết Xuyên không xa, đi bộ khoảng năm phút liền đến. Tiểu thúc hôm nay vừa vặn ở nhà, hôm qua Tống Tuyết Xuyên đã cùng tiểu thúc sao nói hôm nay sẽ mời nhà bọn họ ăn cơm.
Tống Tuyết Xuyên vừa mới dọn đồ ăn xong, Xuân Vũ về cùng một nhà tiểu thúc.
"Tiểu thúc, tiểu thúc sao đến rồi ạ, mau vào trong nhà ngồi." Tống Tuyết Xuyên mời tiểu thúc vào nhà chính ăn cơm.
"Cách thật xa đã ngửi được mùi thơm, tay nghề của Tuyết ca nhi ngày càng tốt." Tiểu thúc sao nhìn thức ăn trên bàn, cười khích lệ.
"Hôm nay có lộc ăn, bụng ta sớm đã đói." Tiểu thúc cũng cười phụ họa.
"Tiểu thúc, tiểu thúc sao, mau mau ngồi xuống ăn cơm đi, đồ ăn cũng không phải quý mọi người chớ chê. Dung ca nhi với Xuân Phong cũng mau ngồi đi." Tống Tuyết Xuyên vội vàng nói.
Tống Tuyết Dung cười thẹn thùng ngồi xuống, Tống Xuân Phong trực tiếp cầm đũa ăn, Bị tiểu thúc sao dạy dỗ mấy câu mới chịu thành thật.
Đợi mọi người ngồi xuống, Tống Tuyết Xuyên đem rượu lấy ra rót cho tiểu thúc một ly đầy, hướng tiểu thúc nói: "Khoảng thời gian này nhờ có tiểu thúc với tiểu thúc sao chiếu cố, hiện tại thân thể ta đã tốt, sau này có thể chăm sóc mình cùng Xuân Vũ. Hôm nay bữa cơm này tiểu thúc cùng tiểu thẩm ăn nhiều một chút."
"Tuyết ca nhi ngươi đây khách sáo cái gì, chúng ta là người một nhà, đại ca đại tẩu không có ở đây, ta cùng tiểu thẩm ngươi là người thân nhất của các ngươi. Chăm sóc ngươi cùng Xuân Vũ là điều nên làm." Tiểu thúc uống rượu xong mới nói.
Tiểu thúc sao cũng tiếp lời: "Đúng vậy, Tuyết ca nhi này, sau này có gì khó khăn thì nói với tiểu thúc sao, hơn nữa tiểu thúc sao còn phải giúp Tuyết ca nhi tìm một nhà khá giả đây."
Đem Tống Tuyết Xuyên nói 囧 chết rồi, trong đầu nghĩ chuyện này thật đúng là khó nói, mình cũng không muốn lập gia đình.
Bữa cơm này người người một nhà ăn đến hòa thuận vui vẻ, canh xương mà Tống Tuyết Xuyên hầm rất được hoan nghênh. Bởi vì người dân quê ở cổ đại một năm ăn không nổi mấy lần thịt, mọi người hiếm lắm mới ăn đồ mặn, đều ăn đến nồng nhiệt.
Ngay cả Tống Tuyết Xuyên đều cảm thấy sau khi xuyên đến thế giới này, đây chính là bữa cơm ăn ngon nhất. Đặc biệt là mỗi người một bát canh xương, càng uống càng thấy dư vị lưu luyến vô cùng.
Cơm nước xong nhà tiểu thúc trở về, Tống Tuyết Xuyên dọn dẹp phòng bếp, nấu nước nóng cùng Tống Xuân Vũ rửa mặt đi ngủ.
(烧刀子: thiêu đao tử. Bạch tửu (rượu trắng) chế tạo bằng cách chưng cất, độ cồn trên 30%, thường được hâm nóng trước khi uống nên còn gọi là thiêu tửu hay thiêu đao tử)