Đôi chân dạo bước dọc theo con sông, Nguyên Thần dừng lại, tựa người vào lan can. Hắn lấy ra một điếu thuốc, châm lửa. Tàn thuốc nhá nhem trong đêm tối làm cho không gian trở nên trầm lặng.
Những lời nói của Nguyên Lập cứ hiện lên trong đầu của hắn. Ngay từ đầu hắn cũng đã biết được Phương Dịch đến với hắn là vì nguyên do gì. Chỉ là bấy lâu nay hắn luôn chìm vào một thế giới ngọt ngào ngập tràn hạnh phúc, hắn không muốn thừa nhận thế giới ấy là giả, hắn luôn trốn chạy sự thật hiển nhiên trước mắt.
Trước đây hắn quá ngông cuồng, bao nhiêu quán bar ở Thượng Hải có nơi nào mà hắn chưa đặt chân đến. Tài năng hắn có thừa, nhan sắc thì nghịch thiên, một cái búng tay cũng đã có lất phất cơn mưa tiền, một hơi thở cũng đã có hàng ngàn nam thanh nữ tú ngã rạp vào lòng. Nhưng có lẽ ông trời quá mực ưu ái hắn, phái một thiên thần mang tên Phương Dịch đến bên cạnh để kìm hãm bản chất của hắn.
Chẳng biết có phải là sự trừng phạt đội lốt ưu ái hay không mà Nguyên Thần lại cảm nhận được trái tim mình co thắt lại khi nghe Nguyên Lập nhắc đến " nguyên nhân ".
Nếu thật lòng yêu một ai đó, chỉ cần đối phương hạnh phúc thì bản thân cũng hạnh phúc.
Có lẽ...Nguyên Thần yêu thật rồi. Không phải là sự ngông cuồng ngày trước nữa, mà chính là trái tim khắc ghi bóng hình chàng thiên sứ Phương Dịch.
_____________________
- Nguyên Thần ! - Giọng nói quen thuộc phát ra từ sau lưng.
Nguyên Thần vứt điếu thuốc trên tay xuống, dùng chân dụi tắt.
- Ở đây lạnh lắm, về thôi. - Hắn không nhìn anh, xoay lưng đi về.
Phương Dịch chạy khắp nhà cũng không nhìn thấy Nguyên Thần, nghe cô làm vườn bảo hắn đi dạo bờ sông nên anh gấp gáp chạy theo.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy vẻ mặt lúc nãy của hắn. Ánh mắt sâu thẳm, đồng tử không còn sáng như thường ngày. Ngay cả việc hút thuốc anh cũng chưa từng nhìn thấy. Khói thuốc từ cơ thể hắn lan tỏa xung quanh khiến không khí trở nên ngột ngạt.
- Em làm sao vậy ?
Hắn dừng bước, im lặng. Phương Dịch sốt ruột kéo tay hắn:
- Có chuyện gì sao ?
- Phương Dịch...
- Hửm ?
- Anh có ghét em không ?
- Sao cơ ? Tại sao lại hỏi như vậy ?
- Trả lời em...
- Đương nhiên là không rồi.
- Anh đến bên cạnh em là vì nguyên nhân gì ? Là chữa bệnh cho mẹ anh. Vậy sau khi mẹ anh khỏi bệnh, anh sẽ rời xa em. Đúng chứ ?
Phương Dịch ngạc nhiên, bàn tay nắm cánh tay hắn buông xuống.
- Không cần phải như vậy. Ngay lúc này, anh có thể rời xa em...
- Em đang nói gì vậy ? - Phương Dịch đối diện với hắn, nắm chặt lấy vai hắn lay mạnh.
- Đừng miễn cưỡng. Em không muốn anh khó xử.
" Hiện tại anh chưa đủ khó xử hay sao ? "
- Nhưng em chỉ muốn nói một điều. Em thật lòng thích anh.
Trong khoảng thời gian sống chung, từng cảm xúc mà Phương Dịch mang lại cho hắn quả thật rất ấm áp. Không nói đến việc làm t.ì.n.h, chỉ riêng việc anh chăm sóc và quan tâm hắn đã làm hắn hạnh phúc lắm rồi.
Phương Dịch đương nhiên hiểu hắn. Hiểu được những suy nghĩ mờ mịt của hắn. Anh cũng có trái tim biết cảm nhận kia mà.
Nghe hắn nói như thế, Phương Dịch đúng thật không kiềm được lòng mình.
- Thì anh cũng thích em đấy thôi. - Phương Dịch lí nhí. - Nói cứ như anh vô tình lắm vậy.
- Gì cơ ?
- Hả ?
- Anh vừa bảo gì ?
- Anh vừa bảo gì cơ ? - Phương Dịch giả ngơ.
- Phương Dịch ! Mau nói lại lần nữa ! - Nguyên Thần sốt sắng.
- Nói gì cơ ?
- Lặp lại câu anh đã nói !
- Anh có nói gì sao ?
- Có !
- Anh bảo rằng em nói cứ như anh vô tình lắm vậy. - Phương Dịch cố nín cười, mắt láo liên.
- Không phải ! Là câu trước ấy ! - Nguyên Thần vừa hồi hộp, vừa tức giận, lại vừa ngại ngùng. Biểu cảm của hắn làm cho Phương Dịch không nhịn được mà cười lớn.
Nguyên Thần càng gặng hỏi, Phương Dịch càng cười to hơn. Cười đến nước mắt cũng chảy ra, Phương Dịch ôm bụng xua tay:
- Mặt em... Ha ha ha ! Rất... Rất... Ha ha ha !
- Phương Dịch ! - Nguyên Thần nghiêm mặt.
Tình cảm là thứ khó giấu nhất trên cuộc đời, dù cho là đào một cái hố sâu chôn vùi nó đi chăng nữa.
Phương Dịch tự cảm thấy rằng chuyện yêu thích một người không thể cứ giấu nhẹm mãi được. Huống chi cả hai cùng có chung một sợi dây tình cảm kết nối.
Anh mím môi, hít sâu một hơi bình tĩnh lại. Anh gãi đầy rồi nhìn thẳng vài mắt hắn, nghiêm túc nói:
- Anh thích chàng trai bên ngoài là một vị tổng tài cao cao tại thượng, lúc trở về bên anh thì lộ ngay bản chất trẻ con. Anh thích chàng trai buổi sáng làm nũng đòi anh bón cơm, đòi anh thắt caravat, đòi anh hôn hôn. Anh thích chàng trai chạy ngược chạy xuôi tìm mọi cách trị cơn đau dạ dày của anh. Anh thích chàng trai có vòng tay ấm áp mỗi đêm đều ôm anh ngủ. Anh thích chàng trai biết tôn trọng anh, luôn lắng nghe lời anh nói. Tuy rằng có đôi lúc làm anh ngượng đến muốn tìm cái lỗ nào đó để chui rụt xuống, nhưng thật sự anh rất hạnh phúc. Chàng trai đó luôn làm trái tim anh đập nhanh khi ở cạnh, cũng giống như thời khắc này... - Phương Dịch nắm tay hắn, đặt lên ngực mình. - Em cảm thấy tim anh hiện tại như thế nào ?
- Đập rất nhanh. - Rồi hắn cầm tay anh đặt lại lên ngực mình. - Anh biết trái tim em đang nói gì không ?
Phương Dịch mỉm cười, lắc đầu.
- Nó nói với em là...nó cần Phương Dịch.
3 giây.
1 giây bất ngờ.
1 giây trái tim đập nhanh.
1 giây xúc cảm mãnh liệt.
Khóc rồi.
Phải. Phương Dịch khóc rồi. Bao nhiêu văn chương anh nghĩ mãi mới nói ra được vậy mà chỉ với một câu ngắn gọn của hắn anh đã khóc rồi.
Câu nói đơn giản vậy thôi nhưng đó là tất cả.
Nguyên Thần cũng suy nghĩ rất nhiều, có thể mang ra viết thành một quyển sách. Nhưng khi đối diện với một Phương Dịch chân thành, bao nhiêu lời nói dài dòng chỉ gãy gọn trong một câu: " Trái tim em cần anh. "
Mắt Phương Dịch long lanh, từng giọt lệ rơi xuống. Nó không phải là nước mắt đau khổ như trước đây, nó không thê lương tuyệt vọng. Mà nó là nước mắt của sự ấm áp, sự chân thành, sự hạnh phúc. Một tầng cảm xúc mới mẻ bao bọc lấy trái tim Phương Dịch.
Nguyên Thần xoa đầu anh, những ngón tay đan vào kẽ tóc, ôm anh vào lòng. Phương Dịch vùi mặt vào ngực hắn, khóc to hơn. Nguyên Thần cố kìm lại giọng nói đang nghẹn ngào của mình:
- Sao lại khóc rồi ? Em còn lời chưa nói xong mà.
Hắn cúi xuống, thì thầm vào tai anh:
- Em yêu anh.
Phương Dịch vòng tay ôm chặt lấy hắn, không ngừng cọ vào ngực hắn:
- Anh...anh cũng thích em. - Sau đó lại lắc đầu nguầy nguậy. - À không đúng, là yêu. Anh yêu em.
Nguyên Thần bật cười. Hắn đã biết trái tim mình hiện tại không thể dùng đơn giản hai chữ " hạnh phúc" mà diễn tả được. Hắn cảm giác được trái tim mình đang rực cháy, nó không còn bị băng giá bao phủ nữa. Phương Dịch đã nhóm lên ngọn lửa ấy, đã giúp hắn xua tan đêm tối trong tim.
Hai người ôm nhau rất lâu. Đến khi Phương Dịch ngại đến không chịu nổi mới tách khỏi nhau. Nguyên Thần nghiêng đầu, nhịn cười:
- Vẫn là em giúp anh nói ra nhỉ ?
- Đừng trêu anh.
" Bảo người ta trẻ con, xem lại hành động vừa rồi thì ai mới là trẻ con cơ chứ ? "
Phương Dịch không muốn nhìn thấy vẻ mặt lúc nãy của hắn. Bởi vì nó làm anh đau lòng.
Đứng nhìn nhau một lúc lâu. Nguyên Thần vẫn lẳng lặng xem biểu tình của Phương Dịch. Bỗng anh ngẩng đầu, nhón chân lên phía trước, chạm môi mình vào môi hắn. Nguyên Thần không phòng bị, không kịp nhấn mạnh cái hôn:
- À ha. Dịch ca à, hôm nay anh liều thật đó. Có khi nào ngày mai sẽ hối hận không ?
- Không. Tuyệt đối không hối hận.
_______________________
Mười ngón tay đan xen vào nhau. Rất ấm, cũng rất chặt. Bước đi đều đều như cùng chung nhịp bước.
Ngày thường nghịch ngợm trêu đùa nhau là thế, vậy mà hôm nay đến cả Nguyên Thần cũng ngượng không nói được lời nào. Hắn cứ tủm tỉm cười suốt, chốc chốc lại miết lên mu bàn tay nhỏ nhắn của Phương Dịch. Phương Dịch không dám nhìn hắn, cũng dùng ngón tay chọt chọt lòng bàn tay của hắn. Hai người len lén nhìn nhau, đến khi bắt gặp ánh mắt đối phương lại quay mặt ngượng ngùng.
Không khí giữa hai người yêu nhau cũng thật kì lạ.