Phương Dịch để Nguyên Thần ngồi xuống ghế thấp. Làm ướt tóc hắn chuẩn bị gội đầu.
Phương Dịch vừa xoa tóc vừa massage cho Nguyên Thần. Hắn ngồi yên hưởng thụ, bảo anh kể lại chuyện lúc nãy. Phương Dịch nói hết toàn bộ sự việc, anh nhìn ra tay Nguyên Thần đang dần siết thành nắm đấm, chân mày hắn nhíu lại. Anh nhẹ giọng:
- Nhưng lúc nhìn thấy em anh biết mình đã an toàn rồi. - Nhớ ra chuyện gì đó, anh tiếp.- Nhưng làm sao em biết được anh đang ở đâu ?
Nguyên Thần chột dạ, ôm lấy eo Phương Dịch, cọ cọ cái đầu đầy xà phòng lên cổ anh:
- Là tiếng gọi của tình yêu a ~
- Em đừng đùa nữa mà. Mau nói anh biết...
Hắn khịt mũi như ủy khuất lắm:
- Thật ra...dây chuyền anh đeo có gắn thiết bị định vị.
- Gì cơ ? Em dám sao ? - Phương Dịch nhếch môi chẳng biết nên khóc hay cười, đưa tay nhéo má hắn.
- Đừng nhéo mà. Bảo vệ tình yêu thôi.
Phương Dịch bật cười, tiếp tục gội đầu cho hắn.
- Phương Dịch.
- Hửm ?
- Nhìn chúng ta bây giờ cứ như " Chủ tiệm gội đầu xinh đẹp và khách hàng biến thái " ấy !
- Hả ? Sao cơ ? Ha ha ha. - Phương Dịch cười lớn, tiếng cười giòn tan vang khắp phòng tắm. - Đúng vậy, em là tên biến thái. Ha ha ha.
- Nhưng khách hàng này chỉ biến thái với một mình chủ tiệm này thôi. - Hắn lần nữa ôm lấy eo anh.
Cái tay ma mãnh luồn vào lớp áo sơ mi mỏng của Phương Dịch. Anh đánh vào bàn tay hư hỏng. Tuy vậy hắn vẫn không bỏ ra, tìm đến hai đầu v.ú hồng hồng xinh đẹp xoa nắn.
- Nguyên Thần, em buông ra cho anh. - Phương Dịch nổi giận.
Hắn trề môi, bàn tay ngoan ngoãn đặt lên eo Phương Dịch. Hắn an tĩnh hưởng thụ sự chăm sóc của anh.
- Dịch ca, anh tắm chung với em đi.
- Không được. Em tự tắm đi, lát nữa anh tắm sau. - Phương Dịch lau khô tóc cho hắn chuẩn bị ra ngoài.
- Tiết kiệm nước chính là quốc sách, hơn nữa em bị thương thành ra thế này anh nỡ bỏ mặt em sao ?
- Được rồi nhóc con, anh tắm cho em.
- Anh bảo ai là nhóc con cơ ? Em nói cho anh biết nhé, nhóc con không thể " làm " chuyện lớn, nhưng em thì có thể. - Hắn trừng mắt nhìn Phương Dịch.
Anh biết mình phạm vào cảnh giới của hắn rồi, đành im lặng.
Phương Dịch vẫn không chịu tắm cùng với hắn. Nguyên Thần rất giận, vơ lấy vòi hoa sen cạnh đó xịt nước tung tóe vào Phương Dịch:
- Ây da em xin lỗi. Không cố ý đâu, bây giờ anh phải tắm cùng rồi a ~
- Nguyên Thần ! Em muốn chết à ?
Áo sơ mi ướt bó sát vào cơ thể lộ ra đường cong tuyệt mỹ, điểm hồng nổi lên sau lớp áo. Nguyên Thần nhìn không chớp mắt, yết hầu khẽ lên xuống.
Phương Dịch biết ngay cái ý định xấu xa của người kia liền bỏ đi ra ngoài.
Đâu ngờ Nguyên Thần nhanh tay ôm anh lại, quẳng vào bồn tắm. Đem Phương Dịch lột sạch, bản thân giúp anh tắm. Phương Dịch không lấy đâu ra sức chống cự, giằng co mãi mới chịu để yên. Nguyên Thần cũng rất biết nghe lời, chỉ tắm và không có ý định khác.
_______________________
Nguyên Thần ngồi trên giường xem tài liệu, Phương Dịch đi đến. Hiện tại anh muốn làm rõ một vấn đề lớn. Nguyên Thần dường như nhận ra, cố gặng hỏi Phương Dịch mới dám nói:
- Tại sao em lại cứu anh ?
- Vì anh là điều quan trọng nhất của cuộc đời em, không cứu anh thì cứu ai ?. - Hắn ngạc nhiên về câu hỏi của anh. Gác lại công việc, nghiêm túc trả lời.
- Vậy...vậy anh có quan trọng bằng người đó không ?
Lục Khiến đang ở nhà trùm chăn, không biết làm sao lại hắt xì không thôi. Chắc do thời tiết thay đổi.
- Anh bảo Lục Khiến ?
Phương Dịch e ngại gật đầu.
Nguyên Thần chau mày, hiện rõ sự tức giận:
- Phương Dịch, em công nhận rằng mình biến thái thật. Nhưng em không đến mức phải làm chuyện xấu xa đó với em trai của mình đâu.
- Em...em trai ? - Phương Dịch bật khỏi ghế.
- Lục Khiến là con của dì em. Thằng bé không phải là em trai của em thì là gì ?
- Nhưng rõ ràng hôm đó em và cậu ấy suýt nữa thì...thì...hôn. - Những chữ cuối cùng phát ra rất bé, nhưng Nguyên Thần vẫn nghe thấy.
Hắn ngước mặt lên hít lấy mấy hơi lấy lại bình tĩnh:
- Ý của anh là hôm anh đến cùng JKay ? - Nhìn thấy Phương Dịch gật đầu, hắn thật sự sốc. - Dịch ca của tôi ơi, sao anh không giết em luôn đi ? Bọn em lúc ấy đang bàn chuyện quan trọng, bọn em nghi ngờ Trình Hải có vấn đề. Không thể để ai biết được chuyện đó vì tai mắt khắp mọi nơi. Em lo cho sự an nguy của tập đoàn mà quên mất anh, em thật sự xin lỗi. Nhưng anh cũng không thể vì vậy mà nghi ngờ em là loại người xấu xa như vậy được. Hơn nữa, sao anh có thể nghĩ ra được rằng em sẽ hôn Lục Khiến kia chứ ?
Hắn nhận ra Phương Dịch còn điều giấu giếm, gặng hỏi thì Phương Dịch đưa tay lên vuốt vuốt mũi:
- Có phải em chê anh già rồi đúng không ?
Nguyên Thần chưa kịp tiêu hóa chuyện đang diễn ra, Phương Dịch rõ rõ ràng ràng kể lại chuyện anh vô tình nghe được lời Nguyên Thần nói lúc sáng.
______________________
- Được. Thích thì lấy đi, nhưng phải xem cái bản lĩnh của ngài cái đã. Hơn nữa Phương Dịch không phải là hàng hóa mà dễ dàng mang đi. - Nguyên Thần tuyên bố chắc nịch.
______________________
Phương Dịch hóa ra mấy hôm nay đã sai lại càng sai. Anh cúi gầm mặt, lí nhí nói ra lời xin lỗi. Trái tim anh nghe mấy lời đó thật sự đã rộn ràng lên cả rồi.
- Lục Khiến biết tình cảm em dành cho anh. Em ấy biết rõ Trình An Khước là loại người gì nên khi thấy anh và gã ở quán đã chắn cho anh.
Phương Dịch vẫn im lặng, cúi mặt ăn năn.
Thật sự Phương Dịch nghĩ những điều như vậy không thể trách được. Hắn chợt nghĩ đến có phải như thế là anh đang ghen hay không ? Lén nở cụ cười gian manh, hắn nghiêm mặt:
- Hôm nay em phải lấy lại sự trong sạch cho bản thân. Phạt ! Nhất định phải phạt !
Phương Dịch nghe qua tai đỏ ửng lên. Miệng vẫn lí nhí:
- Chân em đã như thế còn " làm " thế nào được ?
Một dòng suy nghĩ chạy ngang qua Nguyên Thần. Ánh mắt hắn buồn bã, thở dài:
- Anh ra ngoài đi. Em tự mình giải quyết. - Giọng hắn trầm thấp, mang vài phần đáng thương.
Phương Dịch nhìn hắn như vậy có hơi đau lòng. Hắn hiện tại là người bệnh, sao có thể để hắn như thế được. Trông Nguyên Thần lúc này chẳng khác gì cún con đang ủy khuất.
Suy nghĩ một lúc, Phương Dịch đứng lên đi vào phòng tắm.