Sau khi quay về, Bạch Linh ngẫm lại mới thấy cuộc đời của cô hình như kể từ khi Chu Miên Miên xuất hiện liền từ từ trượt dốc, trượt dốc và trượt dốc.
Mỗi giai đoạn khác nhau Chu Miên Miên sẽ luôn gặp được một người đàn ông mới, nhiệt tình hỗ trợ cô ta.
Lúc cấp ba, người này là thanh mai trúc mã của Bạch Linh, Trình Hành.
Hai năm đầu đại học, người này sinh viên ưu tú của khoa, Cố Tử Minh.
Về sau, người này lại biến thành CEO Kỹ thuật Khoa học Văn Viễn, Văn Duệ.
Bạch Linh từng không hiểu, vì sao công việc làm ăn của nhà mình kéo dài tận mười năm vốn dĩ phải chắc chắn có thể ký hợp đồng tiếp thì lại bị đối thủ cạnh tranh bỗng nhiên xuất hiện giành mất.
Mãi tới hôm nay khi mơ thấy giấc mơ kia cô mới biết rõ người đứng phía sau giật dây.
Nực cười thật, hóa ra chỉ là Văn Duệ muốn dỗ dành Chu Miên Miên vui vẻ.
Cô thật sự không biết vị tổng giám đốc Văn được mệnh danh là "người ưu tú lọt Forbes dưới tuổi 30", cũng chẳng có hứng thú với Cố Tử Minh.
Người tổn thương cô sâu nhất vẫn là Trình Hành.
Rõ ràng là thanh mai trúc mã quen biết từ lúc mới sinh, chỉ cần một ánh mắt đã biết rõ hai bên có ý gì, cuối cùng hắn lại dễ dàng bán rẻ cô.
Hơn nữa không chỉ có một lần.
Hắn không chỉ lén cho Chu Miên Miên tài liệu tuyển sinh mà cô đã chuẩn bị rất lâu, không chỉ hủy hẹn với cô để đi giúp đỡ Chu Miên Miên tập luyện cho buổi phỏng vấn, hắn thậm chí còn nói cho cô ta biết về tình hình gia đình cô, cuối cùng làm bàn đạp khiến gia đình cô phá sản.
Trong đầu Bạch Linh là đèn cù [*] chói mắt.
[*] Đèn cù, hay còn gọi là đèn kéo quân là một loại đồ chơi bằng giấy có nguồn gốc từ Trung Quốc, phổ biến trong nhiều dịp lễ tế xưat, nay chỉ còn xuất hiện trong dịp Tết Trung Thu. Đèn có đặc điểm khi thắp nến thì những hình ảnh được thiết kế bên trong sẽ hiện ra trên mặt đèn giống như rối bóng và xoay vòng theo cùng một chiều liên tục không dừng lại.
undefined
Lúc hai người họ còn rất nhỏ, Trình Hành từng đánh tên côn đồ chặn cô trong ngõ nhỏ để trấn lột tiền, còn nói với cô rằng không phải sợ, anh sẽ bảo vệ em.
Rất nhiều năm sau, anh ta lại chỉ bảo vệ một người khác chưa từng liên quan đến quá khứ của họ, không những thế còn hét lên "Bạch Linh, con mẹ nó, em đừng bắt nạt cô ấy!"
Trình Hành ơi Trình Hành, anh bảo vệ tôi như vậy sao?
Bạch Linh ha một tiếng như đang cười, cô cảm thấy hốc mắt cay cay.
Bạch Linh ngồi ở trong giảng đường, tắt chuông điện thoại sau đó mở camera, nhắm thẳng Cố Tử Minh và Chu Miên Miên ngồi ở phía trước.
Phóng to, rồi lại phóng to thêm nữa.
Đợi tới khoảnh khắc hai người đối mặt, cô nhanh chóng nhấn nút chụp.
Trong tấm ảnh hai người đó nhìn nhau, ánh mắt tóe lửa.
Bạch Linh "chậc" một tiếng, chuẩn bị gửi ảnh chụp tới WeChat của Trình Hành.
Đang muốn bấm nút gửi đi thì trên điện thoại bỗng nhiên hiện ra một dòng tin nhắn.
[Đừng chọc giận Trình Hành! Các người bây giờ còn đang giữ sự cân bằng mỏng manh, cô làm vậy chỉ đẩy anh ta ra xa hơn thôi!]
Bạch Linh ngẩn người.
Tin nhắn thứ hai lại tới.
[Thêm WeChat nhé? Tôi tới giúp cô.]
Trên phần thông báo của WeChat có một lời mời kết bạn mới.
ID là: [Đếm ngược 30 ngày trước khi phá sản.]
Lúc nhìn cái tên này, Bạch Linh muốn mắng người.
Bạch Linh nhấn vào chấp nhận rồi hỏi: [Bạn là ai?]
Đếm ngược 30 ngày trước khi phá sản: [Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là... ông trời không chỉ cho cô một cơ hội làm lại mà còn cho cô một người giúp đỡ. Người giúp đỡ này chính là tôi.]
Đếm ngược 30 ngày trước khi phá sản: [Cái tên trúc mã của cô ngoại trừ có tiền và cái tính bao che khuyết điểm ra thì chẳng có gì, lại còn rất cố chấp. Nếu bây giờ cô nói với anh ta Chu Miên Miên là một con nhỏ trà xanh thì anh ta sẽ cảm thấy cô cố ý nhằm vào bóng hồng ngây thơ trong lòng của anh ta.]
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cú đánh lớn tới quá đột ngột, đầu óc Bạch Linh trống rỗng.
Nhưng mà người này nói không sai, Trình Hành quả thật như vậy.
Đếm ngược 30 ngày trước khi phá sản: [Nhưng bởi vì anh ta ngu ngốc nên mới bị Chu Miên Miên dỗ dành chỉ bằng vài ba câu, còn bị cô ta lừa gạt nên nhà của cô mới phá sản. Lúc này, chỉ cần cô vỗ về anh ta thì chuyện sau đó có thể sẽ không xảy ra nữa.]
Trông thấy đoạn tin nhắn này, lý trí Bạch Linh lập tức trở lại.
Người thần bí bỗng nhiên xuất hiện này, nói câu nào cũng đang nhắc nhở cô: Trước đây tất cả những chuyện cô trải qua đều là thật, cô ngồi trên giường hai tiếng tới lúc trời sáng không phải làm chuyện ngu ngốc, thời gian tới lúc hợp đồng làm ăn nhà cô bị mất thật sự chỉ còn lại ba mươi ngày, mà cô đang có có hội thay đổi vận mệnh một lần nữa.
Bạch Linh nắm chặt điện thoại.
[Bạn còn biết những gì?] Cô hỏi.
[Vào buổi tối hôm nay, Trình Hành sẽ nói tình hình làm ăn nhà cô với Chu Miên Miên.]
Bạch Linh lại mở giao diện trò chuyện với Trình Hành.
Lúc này lại hỏi: [Anh có tới bữa tiệc sinh nhật buổi tối của em không?]
[Em hỏi gì vậy? Đương nhiên đến rồi.] Anh ta trả lời cô bằng giọng điệu đương nhiên.
Qua mười hai giờ đêm nay là sinh nhật hai mươi mốt tuổi của cô. Các bạn bè từ thuở nhỏ sẽ cùng cô tổ chức sinh nhật vào lúc nửa đêm, Trình Hành tất nhiên tới.
Trước kia anh ta quả thực đã đến.
Nhưng chỉ vì một cuộc điện thoại của Chu Miên Miên mà anh ta lại rời đi.
Bạch Linh từ tốn gõ chữ trả lời: [Em vừa nằm mơ, mơ anh hủy hẹn với em vì người khác.]
Trình Hành: [Sao lại như vậy? Em nghĩ gì đấy?]
Bạch Linh từng ngồi trong phòng tư vấn tâm lý, đau khổ phân tích bản thân với bác sĩ, ôn lại quá khứ khiến trái tim cô đau nhói.
Cho tới tận ngày sinh nhật cô vẫn tưởng rằng Trình Hành đứng về phía mình.
Bạch Linh thật sự không biết Chu Miên Miên đã kéo công tắc đoàn tàu trong lòng Trình Hành từ bao giờ nhưng lúc này nó đang gầm rú hướng về một hướng khác không xác định, không bao giờ quay đầu lại nữa.
***
Buổi sinh nhật của Bạch Linh được tổ chức vào buổi tối tại Space Club.
Space Club là quán rượu cao cấp nhất Bình Thành, tọa lạc ở khu vực sầm uất nhất ven sông nơi phần lớn là con cháu nhà giàu và nhân vật có tiếng trong xã hội qua lại. Ở lối vào có hai cánh cửa đồng với thiết kế cổ điển, có một thanh niên mặc áo bành tô trước quầy lễ tân, chỉ cần nhìn bộ dáng của người phục vụ là có thể biết anh ta đang tiêu rất nhiều tiền.
Nơi này là do Trình Hành chọn. Thật ra Bạch Linh không thích nơi này nhưng Trình Hành lại thường tới đây.
Tối nay cũng không hẳn là sinh nhật Bạch Linh nhưng cô muốn xác nhận một số chuyện chưa từng bộc lộ ra trước mặt mọi người.
Trình Hành tổ chức sinh nhật cho cô trước mặt những người bạn thân thiết đã cùng lớn lên với cô.
Ngày mai anh ta còn được mời đến nhà để ăn tối với bố mẹ cô.
Người lớn trong nhà đã bàn bạc xong xuôi, sang năm tốt nghiệp đại học xong thì hai người sẽ đính hôn.
Trong lòng Trình Hành hiểu rất rõ, buổi tối hôm nay quan trọng thế nào.
Nhưng không biết vì sao mà Chu Miên Miên thường ngày không tìm Trình Hành, trùng hợp tối nay lại chủ động nhắn tin cho anh ta.
Cho nên anh ta cuối cùng cũng không nhịn nổi mở điện thoại ra.
"Này này, phải châm nến rồi á, đừng nhìn điện thoại chứ Trình thiếu gia!" Có người bạn thò đầu tới: "Cậu đang nói chuyện với ai vậy? Miên Miên... người này là ai vậy?"
Bạch Linh bỗng nhiên ngẩng đầu, lướt qua bánh ngọt ba tầng vừa mới bày ra, đối mặt với Trình Hành.
Trong phút chốc Trình Hành có chút bối rối, nói: "Bạn học hỏi tôi chút chuyện thôi."
Bạch Linh liếc mắt nhìn.
Trong nháy mắt đó, Trình Hành cảm thấy có chút kỳ lạ.
Anh ta biết rõ Bạch Linh có quan hệ không tốt với Chu Miên Miên.
Dựa theo trước kia, Bạch Linh chắc chắn sẽ châm chọc hai ba câu.
Nhưng hôm nay cô lại không nói gì cả.
Các bạn bè cùng nhau đốt từng cây nến một.
Ngọn nến phía trên được làm thành hình trái tim.
Người xung quanh trêu chọc Bạch Linh và Trình Hành: "Cái này cho hai người cùng châm nhé."
Trình Hành mỉm cười, đứng dậy cầm tay Bạch Linh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ngay vào lúc này, điện thoại của anh ta reo lên.
Trình Hành nhìn thoáng qua thông báo, là một dãy số chưa lưu vào danh bạ.
Nhưng anh ta chỉ nhìn qua dãy số ấy đã biết rõ đối phương là ai.
Trình Hành bỗng buông tay Bạch Linh: "Tôi ra ngoài nghe điện thoại, các cậu hát chúc mừng sinh nhật trước đi."
"Vậy sao được?" Người bên cạnh nói: "Bạch Linh đang chờ đấy."
"Ai không có mắt 11:58 gọi cho cậu vậy?"
"Tôi sẽ tở về ngay mà." Trình Hành cầm điện thoại, chuẩn bị ra khỏi phòng bao.
Một giây sau, anh ta bị Bạch Linh gọi lại.
"Ở nơi này bắt máy đi."
Trình Hành nhìn Bạch Linh, chần chờ rồi nhấn nút trả lời.
Anh ta liên tiếp ừ vài tiếng.
Sau đó, anh ta nhíu mày.
"Bây giờ em ở đâu? Được... tôi biết rồi."
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, những người khác không nói gì cả nên âm thanh ở đầu bên kia điện thoại của Trình Hành truyền qua loa ngoài, ai ở gần cũng có thể nghe thấy.
Cô gái bên kia nói mình tụt huyết áp, tay chân như nhũn ra, người cứ đổ mồ hôi lạnh mãi.
"Xin lỗi, bây giờ anh có việc phải rời đi." Sau khi cúp máy, Trình Hành lấy áo khoác trên ghế sô pha: "Bạn anh ngã bệnh hình như rất nặng, anh phải đi xem tình hình."
Bạch Linh níu cổ tay anh ta lại.
"Còn một phút nữa là 0 giờ, cùng em hát bài hát chúc mừng sinh nhật trước nhé?"
Trình Hành nhíu mày: "Anh sợ không kịp, ngộ nhỡ..."
"Ngộ nhỡ Chu Miên Miên tụt huyết áp ngất xỉu sao?" Bạch Linh lẳng lặng nhìn anh ta.
Lần trước cô nói thế nào nhỉ?
Cô nói Chu Miên Miên bình thường chưa từng có bệnh tụt huyết áp. Các cô từng ở chung ký túc, chưa từng thấy cô ta tụt huyết áp, càng không nói tới không chịu nổi tới nỗi ngất đi.
Cô nói ba bạn cùng phòng Chu Miên Miên là người chết à? Cho dù bạn cùng phòng không ở đó, người ở phòng bên cạnh chết hết rồi sao? Cô còn nói Trình Hành không đi tìm cô ta thì cô ta không biết đi tìm Cố Tử Minh à? Cố Tử Minh không phải gần hơn sao?
Có lẽ là ba chữ Cố Tử Minh chọc giận Trình Hành, cũng có thể ba chữ kia bỗng làm Trình Hành có cảm giác nguy cơ, cuối cùng anh ta chỉ bỏ lại một câu: "Em có rất nhiều thứ rồi, có thể đừng ghen tỵ với cô ấy hay không?", sau đó vung tay bỏ đi.
Lúc này, Bạch Linh hiểu rõ mình không thể làm hỏng nữa.
Trước khi tiệc sinh nhật bắt đầu, cô tự nhủ không được cãi nhau với Trình Hành, để anh ta cùng cô đón sinh nhật trong yên bình, cũng không được để anh ta đến gặp Chu Miên Miên tối nay.
Trình Hành ăn mềm không ăn cứng, không nên thô lỗ với anh ta.
"Đừng lo lắng, hiện tại em gọi cho bạn học, bảo các cậu ấy tới phòng ngủ của Chu Miên Miên xem sao." Bạch Linh cầm tay anh ta: "Anh đã hứa sẽ cùng em tổ chức sinh nhật từ lâu rồi, ngày mai anh còn phải đến nhà em ăn tối mà."
"Nếu như các cô ấy không có xe đi bệnh viện thì sao?" Trình Hành lại hỏi: "Giờ này không dễ gọi xe."
"..."
Cô thay đổi hoàn toàn trái ngược với trước đây, nhưng Trình Hành vẫn tỏ ra lo lắng.
Hóa ra việc tỏ ra yếu đuối cũng vô ích, có lẽ vì người tỏ ra yếu đuối không phải là Chu Miên Miên.
Bạch Linh bỗng nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
Cô buông tay ra như mất hết sức lực.
"Vậy anh đi đi."
Không giữ được người này nữa rồi.
Cô đã hiểu rõ.
Bản thân cô nhìn như thể đã có cơ hội làm lại nhưng thực tế từng người một là dạng gì thì vẫn là dạng đó.
"Gần đây cậu ta đang hỏi thăm chuyện trong nhà chúng ta, có thể là muốn hiểu rõ anh hơn chăng? Em cũng không hiểu lắm." Bạch Linh thản nhiên nói: "Nhưng em không muốn cho cậu ta biết chuyện của nhà em. Nếu như cậu ta hỏi, em hy vọng anh đừng nói cho cậu ta biết."
Lời này nói ra bỗng có chút khó hiểu.
Nhưng Trình Hành có lẽ rất sốt ruột nên cũng không nghĩ sâu, gật đầu nói được rồi rời đi.
Anh ta vốn là vậy, tùy hứng và không kiêng nể gì.
Kim đồng hồ lặng lẽ lướt qua 0 giờ.
Xung quanh im ắng.
Mọi người xì xào to nhỏ, bỗng nhiên gặp tình cảnh này, thậm chí có người vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bạch Linh nói: "Đã muộn rồi, chúng ta giải tán thôi, vốn cũng tính chỉ chơi tới 0 giờ. Hôm nay cảm ơn mọi người."
Có người nhỏ giọng mắng: "Mẹ nó, Trình Hành đang làm cái gì vậy? Hai người còn đính hôn không vậy?"
Bạch Linh thản nhiên mỉm cười.
"Đương nhiên không đính nữa."