Bộ Nhu Nhi vội vàng đứng thẳng lại, quay qua hướng phát ra âm thanh khi nãy nhìn thì thấy một bóng người như đang sử dụng tuyệt kỹ Lăng ba vi bộ đạp cỏ mà phi tới. “Vương gia”. Bộ Nhu Nhi thì thầm, hắn tới thật đúng lúc.
“Họ Tưởng kia, Bổn vương đã từng nói rất rõ ràng với ngươi, thế mà ngươi vẫn sống chết quấn lấy nàng, ngươi muốn thách thức Bổn vương giết ngươi có phải không?” Đạp nhẹ chân một cái, Hoàng Phủ Nam Ninh đã vào trong Lương đình, một tay lôi Bộ Nhu Nhi từ trong tay Tô Tiểu Tình kéo lại bên mình, hắn nổi giận đùng đùng thét lớn. ( anh đang ghen )
“Thuộc hạ không dám.” Cúi đầu, Tưởng Quân Bân trầm giọng nói: “Thuộc hạ chỉ là đang giúp Vương phi mà thôi.”
Hai từ “Vương phi” trong miệng hắn thốt ra mang theo sự chua sót, nhưng Bộ Nhu Nhi nghe được cũng chẳng có cảm xúc gì.
Haizzz… Hắn đối với Bộ Nhu Nhi vẫn chưa hết hy vọng, nàng thở dài chán nản. Nàng nghĩ với bộ dạng nhát gan yếu đuối thì sẽ không có nam nhân nào cảm thấy hứng thú. Nhưng vì sao… cái tên này mắt bị mù sao?
Trông thấy Hoàng Phủ Nam Ninh đột ngột xuất hiện trước mắt, Hoàng Đế và Thái Hậu đều bị làm cho sợ.
“Ninh nhi, sao con lại đến đây?” Vương Thái Hậu nhỏ giọng hỏi.
Hoàng Đế cũng vội hỏi: “Đúng rồi, không phải đệ cùng Lí tể tướng có việc cần thương thảo sao?”
“Nhà hắn có việc, về trước rồi. Nhi thần chỉ tiện đường dạo qua Ngự hoa viên một chút thôi.” Hoàng Phủ Nam Ninh lạnh giọng trả lời, rồi tiện tay kéo Bộ Nhu Nhi ra đằng sau lưng mình, mắt lạnh nhìn Tưởng Quân Bân.
Câu trả lời của hắn thực sự là không có gì phải nghi ngờ, nhưng mà sao mấy người bọn họ vẫn thấy thật kỳ quái.
Nhíu nhíu hàng lông mày, Thái Hậu nhẹ hỏi: “Ninh nhi, con sao vậy? Có phải lúc lâm triều có người làm con khó chịu có phải không?”
“Không phải.” Vẫn dùng cái giọng lạnh băng của mình trả lời, ánh mắt hắn vẫn còn đang gắt gao nhìn chằm chằm Tưởng Quân Bân.
Tưởng Quân Bân cũng không thèm né tránh, hắn cũng nâng mắt lên đối chọi. Trong không khí lúc này dường như có thể nghe được tiếng nổ lách tách, giống như chỉ cần có một tia lửa nhỏ không may bắn ra thôi là cả không gian xung quanh sẽ bị thiêu rụi.
Nhận ra bầu không khí lúc này không bình thường, Hoàng Đế nhẹ giọng hỏi: “ Tứ hoàng đệ, đệ với Tưởng đại nhân có chuyện gì vậy?”
“Không có gì. Chỉ là cảm thấy có kẻ không nghe lời, muốn tìm đến cái chết. Thần đệ chỉ muốn giúp kẻ đó chút thôi.” Nghiến răng, Hoàng Phủ Nam Ninh gằn ra từng chữ một.
Hở?
Chỉ một câu nói mà Thái Hậu và Hoàng Đế đều có thể cảm thấy sát khí đậm đặc bốc lên, cả hai người đều bị dọa cho sợ run.
Đối diện với Hoàng Phủ Nam Ninh, vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản, Tưởng Quân Bân lãnh đãm nói: “Vương gia, ngài hiểu lầm rồi, Vương phi bị thương ở chân, thuộc hạ chỉ định cõng nàng trở về, cho Thái Y kiểm tra mà thôi.”
“Tiểu bạch thỏ, chân bị thương sao?” Khuôn mặt lập tức thay đổi, quay đầu lại hỏi.
Bộ Nhu Nhi nhẹ nhàng gật đầu, nhìn vào cổ tay mình đang bị hắn giữ chặt. “Vương gia, đau.”
“Cứ đau đi, rồi sẽ quen thôi.” Lơ đễnh bĩu môi với nàng, hắn quay đầu lại lườm Quân Bân. “Dù chân nàng ấy có bị thương thì cũng có những người khác có thể giúp, sao ngươi còn cố tình làm thế?”
“Vì lúc ấy chỉ có thuộc hạ mới có thể đảm nhiệm được việc ấy.” Tưởng Quân Bân nhìn lại hắn, trầm giọng đáp trả.
Hoàng Phủ Nam Ninh hừ lạnh. “Lúc nãy là thế, giờ thì có người khác có thể.”
Vung nhẹ một tay ném Bộ Nhu Nhi lên không trung, rồi nhẹ nhàng đỡ lấy nàng. Ôm nàng trên tay mình.
“Vương gia?’
Bỗng nhiên thấy cơ thể bị ném lến cao, đôi chân không còn chạm mặt đất, Bộ Nhu Nhi bị dọa cho phát hoảng, hô nhỏ. Đến khi bình tĩnh lại, nàng phát hiện mình đang được Hoàng Phủ Nam Ninh ôm vào lòng, đầu nàng đang tựa trên ngực hắn.
“Nhi nhi!”
Nhìn thấy hành động của hắn, khuôn mặt Thái Hậu ngây ra, bà khẽ gọi.
Hắn cong cong khóe miệng, nhìn lại Tưởng Quân Bân. “Nhớ cho kỹ, tránh xa Vương phi của Bổn vương ra. Sau này, nếu dám đến gần nàng nửa bước, giết không tha.”
Nói xong, hắn cúi đầu với Thái Hậu, coi như hành lễ. “Mẫu hậu, nhi thần và Vương Thi xin được cáo từ.” Rồi hắn xoay người, sải bước rời đi.
“Ninh… Ninh nhi!” Mất môt lúc, Thái Hậu mới hoàn hồn, lắp bắp gọi, nhưng bóng dáng của hắn đã sớm khuất xa.
Quang quác… (Quạ bay đầy trời~)
Chứng kiến một màn vừa rồi, trơ mắt nhìn hắn rời đi, Tô Tiểu Tình muốn líu lưỡi. Thì ra đúng là như vậy, mới đầu nghe Bộ Nhu Nhi nói, nàng còn tưởng con nhỏ đang chém gió, giờ tận mắt chứng kiến, vị Vương gia này so với trong tưởng tượng của nàng đúng là thô bạo hơn nhiều. Nhu Nhi đáng thương, tội nghiệp bà.
“Hoàng Thượng, sao thế này?” Trợn mắt há mồm mất một lúc, Thái Hậu quay qua nhìn Hoàng Đế hỏi: “Đang yên đang lành, vì cớ gì mà Ninh nhi lại đột nhiên cáu giận như vậy?”
“Có lẽ là do ghen tị.” Hoàng Đế cười, đạm thanh trả lời.
“Ghen?” Nghe hắn nói, Thái Hậu thiếu tý nữa thì bật cười. “Làm gì có khả năng đó, Ninh nhi là người không bao giờ để nữ nhân vào mắt mà.”
“Có lẽ hắn đột nhiên thay đổi cách nhìn.” Hắn có chút suy tư nói.
Thái Hậu liếc hắn một cái, nói: “Ai gia và Tiên Đế đã cố gắng rất nhiều năm, nhưng nó cũng có thèm liếc nhìn lấy một cái đâu.”
Đúng là như vậy, hắn tự trả lời trong lòng.
Nếu vậy thì, chỉ có thể có một cách lý giải, Tứ đệ đột nhiên khó chịu bởi hắn không thích những gì thuộc về mình bị người khác chạm vào.
Nhẹ lắc đầu, Thái Hậu cảm thán: “ Minh Vương phi đáng thương.”
“Bị Tứ hoàng đệ coi trọng, giờ còn bị hắn áp giải về như vậy, nàng hẳn là rất xui xẻo mới gặp phải nó.” Hoàng Đế cũng lắc đầu, nhỏ giọng bình luận.
Đứng một bên, Tô Tiểu Tình cúi đầu cười thầm. Vẫn còn chưa biết được ai đáng thương hơn ai đâu, dám đối xử như vậy với nhỏ đó, Minh Vương gia chết chắc rồi.
Bùm~
Tưởng Quân Bân đột ngột quỳ xuống, nói: “Hoàng Thượng, thuộc hạ có việc mong được đáp ứng.”
“Tưởng đại nhân.” Hoàng Đế sửng sốt, quay đầu lại nhìn hắn.
“Hoàng Thượng, thuộc hạ vẫn còn nhớ, khi nãy, ngài nói có thể đáp ứng mọi nguyện vọng của thần, chỉ cần đó là chuyện ngài có thể đáp ứng thì ngài sẽ đáp ứng.” Tưởng Quân Bân cúi đầu, lớn tiếng nói.
“Ừ.” Hoàng Đế gật đầu, đáy lòng chợt dâng lên sự bất an.
“Vậy, thuộc hạ hướng ngài xin một người” Tưởng Quân Bân ngẩng đầu lên, gằn từng lời.
== ta là màn ảnh chuyển hoán đường ranh giới ==
Chuyện tình bên kia ta tạm không nhắc đến. Giờ quay lại với Bộ Nhu Nhi và Hoàng Phủ Nam Ninh. Sau khi ôm chặt nàng, hắn liền phăm phăm đi tới cửa cung rồi ra ngoài.
Hành động của Hoàng Phủ Nam Ninh như vậy đã lôi kéo không ít sự chú ý của mọi người xung quanh. Hắn lại coi như không nhìn thấy gì, mắt hướng thẳng phía trước, cứ thế bước đi. Rồi khi đến gần cửa cung, nhìn thấy những kiệu phu đang chờ, hắn cũng không gọi bọn họ, mà ôm Nhu Nhi đi qua cửa, rồi xuyên qua một con phố lớn, cuối cùng dừng lại trước cửa chính của Minh Vương phủ.
Rất may là Hoàng cung và Minh Vương phủ cách nhau không xa, chỉ có một con phố ngăn cách, mà đường phố hôm nay cũng tương đối yên ắng, nên cũng không gặp nhiều người, nếu không Bộ Nhu Nhi thực sự không còn mặt mũi nào mà ra ngoài đường nữa.
“Vương… Vương… Vương… Vương gia…”
Nhìn thấy hai người bọn họ đột ngột xuất hiện, mấy gã sai vặt giữ cửa kinh sợ, lắp bắp mãi mới nói được vài câu.
Coi như không nhìn thấy mấy người bọn họ, Hoàng Phủ Nam Ninh ôm Bộ Nhu Nhi vào trong Vương phủ.
Trên đường, mấy người trong Vương phủ xúm lại nhìn ngó, Bộ Nhu Nhi xấu hổ lấy tay áo che mặt…