Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 62: Vương gia trở về



< Cài Đặt>

"Tiểu thư!" 

Mấy người hầu nhà Tuyết Y nhìn thấy cảnh tiểu thư nhà mình ngã xuống hồ, liền vội vã kéo tới đưa Tuyết Y lên bờ. 

Để khỏi quấy rầy mấy người đó làm chuyện đại sự, Bộ Nhu Nhi quyết định định tránh xa xa sang một bên. 

"Vương phi!" 

Tú nhi hớt hải chạy tới, hai tay dang ra, đứng chắn phía trước Bộ Nhu Nhi để bảo vệ nàng. 

Bộ Nhu Nhi mỉm cười, tay đặt lên vai Tú nhi, dịu dàng nói: “ Đừng sợ, không có chuyện gì đâu.” 

Sao lại không sợ cho được, vị Sở tiểu thư này dẫn theo hơn 20 gia đinh tới đây. Mặc dù trên danh nghĩa Bộ Nhu Nhi là vương phi, là chủ nhân của cái Vương phủ này, nhưng nàng mới chỉ chuyển tới đây chẳng được bao lâu, những kẻ hầu người hạ nơi Vương phủ này đâu ai hơi đâu lại đi liều cái mạng nhỏ của mình để bảo vệ Vương phi. Huống hồ, kẻ thù mang tên Sở tiểu thư hiện nay lại còn có núi lớn là Vương Thái hậu để dựa vào. Mà hiện thời, Vương phi nhà nàng có làm gì cũng phải dựa vào sắc mặt của Vương gia trước. Trong lòng Tú nhi đang thét gào, cô nàng càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng. 

Trong vòng vài phút, Tuyết Y đã được mấy tên gia đinh kéo lên bờ. Việc cô nàng này làm đầu tiên là đẩy tên gia đinh đang đỡ bên cạnh mình ra, rồi vọt đến trước mặt Bộ Nhu Nhi rống to. 

" Ngươi..... Bộ Nhu Nhi!" 

Bộ Nhu Nhi né tránh, nàng trưng ra bộ mặt dịu dàng đầy hòa hoãn: “ Tuyết Y biểu muội à, người muội ướt hết cả rồi, nên nhanh về tắm rửa, rồi đổi xiêm y mới thôi.” 

“Không cần người lo!” Đôi mắt trừng trừng nhìn Bộ Nhu Nhi như muốn rớt luôn ra ngoài, Tuyết Y nghiến răng quát: “Dám làm vậy với ta, ngươi chết chắc rồi! Hôm nay ta không giết ngươi, ta sẽ không mang họ Sở nữa!”. Nàng ta hùng hổ ra lệnh cho đám gia đinh: “Tất cả dùng gậy, đánh chết con tiện nhân này cho ta!” 

“Các ngươi dám!” Dang rộng đôi tay, Tú nhi dũng cảm đứng phía trước che chắn cho Bộ Nhu Nhi. 

Tuyết y cười lạnh: “ Để ta cho ngươi xem ta có dám hay không!” Cô nàng vung tay lên, ra lệnh: “ Đánh chết cả tiểu nha đầu này cho ta! Xảy ra chuyện gì đã có ta lo, ta đã có cô cô, sẽ không ai dám làm khó ta!” 

“Dạ!” Đồng thanh hô lớn đáp lời, hơn hai mươi gia đinh vén tay áo, mang đầy vẻ quyết tâm tiến hành mệnh lệnh vừa được giao. 

Hơn hai mươi gia đinh, cơ thể cường tráng, mặt mang theo nụ cười méo mó dữ tợn, tay cầm mộc côn từ từ áp sát hai thiếu nữ bé nhỏ. Bóng đen từ mấy tên gia đinh tỏa ra tràn tới rất nhanh, cơ hồ đã phủ kín cơ thể của cả hai thiếu nữ bé nhỏ. 

Tú nhi đã sớm bị tình cảnh trước mặt dọa đến nhũn người, nhưng nàng vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ để bảo vệ Bộ Nhu Nhi: “ Vương phi, người mau chạy đi! Nơi này đã có nô tỳ cản lại!” 

Bị cả đống kẻ dữ tợn bao vây như vậy, Bộ Nhu Nhi muốn chạy thoát cũng khó. Trong lòng Bộ Nhu Nhi lạnh lùng cười khinh bỉ, nàng nắm lấy tay Tú nhi: “ Có đi thì cùng nhau đi!” 

“Vương phi, không cần lo cho ta, người mau chạy đi!” Cố gắng gia tăng thêm lực đẩy, muốn ép Bộ Nhu Nhi chạy đi, Tú nhi gào lên như muốn vỡ họng. 

“ Ha ha ha, hai người các ngươi hôm nay, một người cũng đừng mơ chạy thoát!” Đắc ý dào dạt, Tuyết Y cười sung sướng tuyên bố. 

Thật vậy sao… Bộ Nhu Nhi mỉm cười đầy nghi ngờ. 

“ Bổn vương cũng muốn nhìn, hôm nay, là ai chạy không thoát!’ 

Tiếng nói lạnh lùng truyền tới. Mọi người đứng hình. 

“Tứ… Tứ biểu ca!” 

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Tuyết Y mang nụ cười cứng đơ xoay người lại. 

Hoàng Phủ Nam Ninh hừ lạnh, bước nhanh về phía Bộ Nhu Nhi. 

“Vương gia!” 

Bộ Nhu Nhi lớn tiếng kêu, chạy ngay đến bên Hoàng Phủ Nam Ninh, hai tay nắm chặt vạt áo, núp phía sau hắn: “ Người thực sự đã trở lại! Thiếp thân bị dọa sợ muốn chết!” 

Phát ra âm thanh yêu kiều nhu mì, ẩn trong đó còn có sự ngẹn ngào, Bộ Nhu Nhi làm như nàng thật sự đã bị dọa cho phát sợ. Dưới vạt áo của Hoàng Phủ Nam Ninh, nàng hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang tràn ngập sợ hãi, như của một cô thỏ con vô hại, hoàn toàn ỷ lại vào hắn. 

“Tiện nhân, ngươi mau buông tay! Không cho phép ngươi chạm vào Tứ biểu ca của ta!” Nhìn đôi tay vô lễ kia đang nắm vạt áo của Hoàng Phủ Nam Ninh, đôi mắt Tuyết Y như muốn phun lửa, vội vã tiến lại gần phía Bộ Nhu Nhi mà gào to. 

Giơ tay cản lại, Hoàng Phủ Nam Ninh chặt đứt ý định đen tối, muốn lại gần Bộ Nhu Nhi của Tuyết Y: “ Ngươi định làm gì?” 

“Tứ biểu ca, muội…” Phát hiện ra vẻ lạnh lùng của Hoàng Phủ Nam Ninh đối với mình, cơ thể Tuyết Y không ý thức được tự động run lên: “Muội… Huynh… Sao huynh lại trở về đây?” Tuyết Y đau khổ dằn vặt, nàng chắc là mình đã cho kiểm tra kỹ, biết không có Tứ huynh ở đây nàng mới dám đến, vậy mà… 

“Nơi này là Vương phủ của ta, chẳng lẽ ta không được trở về sao?” Khuyến mãi thế một cái hừ lạnh cho Tuyết Y, Hoàng Phủ Nam Ninh ánh mắt lạnh băng nhìn cô nàng: “Còn ngươi, mang nhiều người như vậy đến Vương phủ ta định làm gì?” 

“Muội…” Tuyết Y cúi đầu, vắt óc suy nghĩ cố để nặn ra mấy lời thoái thác. 

Mỉm cười lạnh lẽo, Hoàng Phủ Nam Ninh nói với âm thanh lạnh lùng đến độ có thể hóa băng kẻ trước mặt: “Nói gì cũng vô ích, ta đều biết hết!’ 

Thân thể Tuyết Y phát run vì sợ: “ Muội…” 

Hoàng Phủ Nam Ninh căn bản không muốn nghe Tuyết Y giảo biện, một tay túm áo cô nàng, lạnh giọng nói: “ Ngươi dám đến đây đánh người của ta, chúng ta tiến cung, tìm mẫu hậu để người phân xử!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv