Lại là một đêm thật ngon giấc.
Ôm con chó nhỏ ngủ thật say. Sáng sớm hôm sau, Bộ Nhu Nhi bị đầu lưỡi ẩm ướt của Tuyết Nhi liếm tỉnh.
“Vương phi, ngài nhanh thức dậy nha! Các vị Vương gia và vương phi tới chơi, Vương gia đang chờ ngài cùng đi tiếp khách!” Vừa kéo rèm ra, Tú Nhi vội vàng giải thích.
Các vị Vương gia? Còn có Vương phi?
Não bộ lập tức hoạt động: Tiên đế tổng cộng có mười tám người con trai. Trong đó, ngoại trừ đương kim Thánh thượng cùng Hoàng Phủ Nam Ninh và thập ngũ hoàng tử là con ruột của Thái hậu, còn những người khác đều là phi tần sinh ra. Tại lúc Hoàng Phủ Nam Định đăng cơ làm hoàng đế, hắn hạ lệnh phong các huynh đệ làm Vương gia, chính là các vị Vương gia hôm nay ghé thăm.
Lập tức khóe miệng nở một nụ cười: cũng tốt, một đám người cùng nhau kéo tới, so với việc đón tiếp từng người một sẽ tốt hơn. Nàng cung không có nhiều thời gian để cùng họ xã giao.
Liền gật đầu: “Tốt.”
Liền lập tức chải đầu, trang điểm, đương nhiên là tốn không ít thời gian rồi. Chờ Bộ Nhu Nhi làm xong hết thảy bước ra ngoài, lại nhận được tin là Hoàng Phủ Nam Ninh bởi vì không kiên nhẫn chờ đợi nên đã đi ra tiền sảnh trước!
Biết được tin này, sắc mặt Tú Nhi liền trắng bệch. “Vương gia, sao có thể làm như vậy! Ngài ấy đi ra trước cũng không có vấn đề gì, để một mình Vương phi đi ra ngoài như vậy, sẽ khiến mọi người chê cười đó?”
“Tùy tiện thôi! Hắn đã muốn như vậy, thì đành phải chấp nhận thôi.” Nở nụ cười nhẹ, Bộ Nhu Nhi thật ra đang lơ đễnh lắc đầu.
“Vương phi!”
Đến thời khắc mấu chốt này mà Vương phi cũng không nôn nóng! Tú Nhi đều gấp đến muốn khóc rồi.
“Nha đầu ngốc, vì sao ngươi lại khóc? Trong lòng Vương gia không có ta, chuyện này sớm muộn gì mọi người sẽ biết. Một khi đã như vậy, để cho bọn họ biết sớm một chút cũng không sao mà!” Cười nhẹ một tiếng, Bộ Nhu Nhi kéo tay nàng. “Được rồi, đi thôi! Nếu không đi, để bọn họ chờ lâu, tình cảnh của ta sẽ càng thêm xấu hổ!”
“Dạ, được.” Nghe nàng giải thích cực kỳ có lý, Tú Nhi vội hít hít cái mũi, đỡ tay nàng đi về hướng tiền sảnh.
Không ngoài dự liệu, có thật nhiều huynh đệ và vương phi của bọn họ cùng đến thăm, tiền sảnh vốn trống rỗng bây giờ đã chật ních người, không còn một cái ghế trống. Hơn nữa, vào lúc Bộ Nhu Nhi xuất hiện, nàng liền phát hiện gần trăm ánh mắt cùng nhau bắn về phía nàng. Trong ánh mắt kia bao gồm khinh miệt, nghi hoặc, không chút tình cảm, cũng không có trường hợp cá biệt nào khác. Nhưng mà nhìn bộ dáng những người này, hẳn là khinh thường nàng. Dù sao, nàng xuất thân là thứ nữ (là con thứ, không phải con gái đầu tiên) trong nhà võ tướng, lại đột nhiên được chiếm vị trí cao như vậy, lại có thể cùng ăn cơm, cùng đứng chung một chỗ với bọn họ, bọn họ tạm thời không thể tiếp nhận nàng cũng là đương nhiên thôi.
Trên mặt liền nở nụ cười ôn nhu, Bộ Nhu Nhi bước qua cửa, hương về Hoàng Phủ Nam Ninh đang ngồi tại chủ vị (ghế của chủ nhà) hành lễ: “Vương gia.”
“Ừ.” Hoàng Phủ Nam Ninh chỉ gật đầu, không mở miệng, rồi hướng về phía các huynh đệ. “Đây là Nhị hoàng huynh, Tam hoàng huynh, Ngũ hoàng đệ, Lục hoàng đệ…” Giới thiệu xong một đám người, cũng tốn không ít nước miếng.
Bộ Nhu Nhi ôn nhu gật đầu, chào hỏi xong từng người một rồi mới trở về bên cạnh Hoàng Phủ Nam Ninh ngồi xuống.
Nhưng mới ngồi xuống, Nhị vương gia ngồi gần Hoàng Phủ Nam Ninh liền mở miệng: “Tứ hoàng đệ, tại sao hôm nay ngươi không cùng hoàng đệ muội đi ra? Chẳng lẽ các ngươi không ngủ cùng với nhau?”
Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Phủ Nam Ninh trầm xuống.
Còn chưa kịp trả lời, người ngồi bên cạnh Bộ Nhu Nhi lại nở nụ cười: “Nhị hoàng huynh, tại sao huynh lại có thể nói như vậy? Rõ ràng là tứ hoàng đệ thương xót hoàng đệ muội nhu nhược nhỏ nhắn, không muốn cho nàng mệt chết, nên cố ý cho nàng nghỉ ngơi đầy đủ rồi mới đi ra gặp chúng ta đó!”
Lời vừa nói xong, đám người lập tức cười rộ lên.
Trong trận cười này, Bộ Nhu Nhi rõ ràng phát hiện sắc mặt Hoàng Phủ Nam Ninh trở nên xanh mét.