" Vương gia đến "
Đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến một tiếng kêu to, Hoàng Phủ Nam Ninh vẫn còn buồn ngủ xuất hiện tại cửa lớn.
" Vương gia"
Nhìn thấy hắn, Bộ Nhu Nhi không có nửa động tác tiếp đón, Lí tướng gia liền tiến lên trước một bước để nghênh đón.
" Như Phong, ngươi đã đến rồi." Nhìn thấy hắn, hai mắt Hoàng Phủ Nam Ninh chợt sáng ngời. Cơn buồn ngủ cũng tan biến thành mây khói.
" Đúng vậy, nhàm chán quá, đến xem qua, thuận tiện hỏi một chút, ngươi lại bị Thái Hậu cùng Sở tiểu thư vây quanh thật là không có cơ hội."
" Làm sao có thể không có." Lập tức tay áo vung lên, Hoàng Phủ Nam Ninh tức giận nói." Nhưng mà, thật hoàn hảo, các nàng chưa nói được mấy câu, Tô mỹ nhân và các nàng bên kia liền xảy ra ồn ào, bổn vương liền nhân cơ hội trốn đi."
" Ồn áo?" Nghe nói như thế, trong mắt Lí Như Phong vốn là bạn thân của Hoàng Phủ Nam Ninh hiện lên chút kinh ngạc, " Ngươi nói là người trước đây cứu tánh mạng Thái Hậu được phong là Tô mỹ nhân? Nàng không phải là người nhân nghĩa hiểu biết và hiền lành sao? Sao có thể gây ồn ào?"
" Hậu cung này, ai dám nói nữ nhân còn đủ thanh bạch?". Nhẹ nhàng bĩu môi, Hoàng Phủ Nam Ninh khoát tay chặn lại, " Quên đi, không nói tới các nàng nữa. Ngươi thật đúng lúc, ta đang có tâm tư phiền muộn, chúng ta uống ly rượu giúp ta giải tỏa."
Nói xong, liền trực tiếp nắm lấy tay hắn! Bộ Nhu Nhi đưa mắt nhìn thẳng.Cứ như vậy, còn có thể nói trong lúc đó bọn họ không có gì sao, đánh chết nàng cũng không tin.
" Vương gia". Lập tức, như là chú ý ánh mắt của nàng, Lí Như Phong liền đẩy hắn ra, " Ngài mới tân hôn, nên hảo hảo bồi Vương phi mới đúng."
" Đừng lo, chỉ cần Vương gia thích, chàng ở cùng ai cũng đều giống nhau cả." Bộ Nhu Nhi thật lớn tiếng nói.
Lời vừa nói ra, liền thu được ánh mắt quái dị của Lí Như Phong. Bộ Nhu Nhi vội vàng cúi đầu, tiếp tục làm khuôn mặt nhu mì. Còn Hoàng Phủ Nam Ninh lại là bộ mặt vừa lòng, lại tiếp tục cầm tay hắn: " Nghe đi, nàng cũng nói như vậy rồi, chúng ta đi thôi!"
" Vương gia..."
" Vương gia, có cần thần thiếp chuẩn bị chút hạt dưa, hoa quả và trà không?" Không đợi Lí Như Phong lên tiếng, Bộ Nhu Nhi lại bừng bừng hưng tríhỏi.
" Được." Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức gật đầu.
" Vâng, thần thiếp đi chuẩn bị ngay!." Vội vàng đáp lời, Bộ Nhu Nhi xoay người bỏ chạy.
" Ha ha ha!"
Chạy ra cách chỗ đó xa xa khoảng mười bước, nàng thật sự không nhịn được, ôm bụng cười ha hả.
"Vương phi, người làm sao vậy? ". Tú Nhi chạy theo phía sau nàng không hiểu ra sao.
" Tú Nhi, ngươi cảm thấy, hai người bọn họ, xứng không?" Vội vàng quay lại nắm lấy tay nàng, Bộ Nhu Nhi tiếp tục cười. Lập tức ánh mắt Tú Nhi trừng thật to.
" Ha ha ha! ".Bộ Nhu Nhi không nhịn được lại cười một trận to. Kéo nàng, " Đi thôi, ta sẽ từ từ nói cho ngươi ".
" Nga " Tú Nhi ngây ngốc đi theo nàng.
Mà phía sau, khi nàng đi rồi, mặt Lí Như Phong liền nghiêm túc, ánh mắt thâm trầm nhìn theo hướng Bộ Nhu Nhi rời đi, mím môi không nói một lời.
" Làm sao vậy?" Hoàng Phủ Nam Ninh vội hỏi.
" Vương phi của ngươi..." Lí Như Phong chậm dãi quay đầu lại trầm giọng nói " Nàng ta thoạt nhìn tựa hồ không đơn giản như vậy."
" Phải không?" Hoàng Phủ Nam Ninh thoạt nhìn có vài phần kinh ngạc.
" Ít nhất nàng cho ta cảm giác như thế!". Lí Như Phong thâm trầm gật đầu.
Nghe như vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh cũng cười lơ đễnh: " Bất kể nàng thế nào! Chỉ cần nàng làm tốt vị trí Minh vương phi này không mang phiền phức đến cho ta là được, tất cả đều tùy nàng!".
" Vương gia"
" Ít lời đi, đi thôi! Hôm nay thật sự là ta thấy phiền chết mất!." Cũng không để cho hắn có thời gian nhiều lời, Hoàng Phủ Nam Ninh cầm tay hắn, lôi kéo ra phía sau hậu viện.
Hậu viện á! Khi vừa nghe như thế, Bộ Nhu Nhi lập tức cười ngày càng quỷ dị.