“Tiểu bạch thỏ, biểu hiện khi nãy của nàng rất tốt!”
Rời khỏi hoàng cung, Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức giơ ngón cái lên.
Hạ Mộng nhẹ nhàng cười một tiếng, “Vương gia, ngài cũng rất lợi hại chẳng phải sao? Vừa tiến vừa lùi, lúc căng lúc giãn, vừa đạt được mục đích, vừa không làm mất mặt hoàng thượng, làm cho hắn không tức giận với ngài được mà còn phải mang ơn ngài.”
“Haha, nếu như có thể, nàng nghĩ ta không muốn đè tiểu tử kia ra đánh một trận sao?” Trên mặt Hoàng Phủ Nam Ninh chợt thoáng một nụ cười ý vị.
Hạ Mộng vội vàng chủ động ôm lấy cánh tay hắn, “Còn nhiều thời gian mà. Không cần gấp gáp, hắn khẳng định nuốt không trôi cơn tức này, về sau sẽ còn lộ ra chân tướng nữa mà.”
“Đó là tất nhiên. Nếu không nàng nghĩ hôm nay ta sẽ dễ dàng buông tha cho hắn như vậy sao?” Hừ nhẹ một tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh vòng tay ôm eo nàng, “Tiểu bạch thỏ, hôm nay khí trời rất tốt đúng không?”
“Rất tốt nha.” Hạ Mộng gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt ngẩng lên, “Vương gia, không bằng chúng ta đi dạo phố đi?”
“Đi dạo phố?” Hoàng Phủ Nam Ninh sững sờ.
“Đúng vậy.” Hạ Mộng liền vội vàng gật đầu, “Kể từ khi đến đây, đã nhiều ngày như vậy chúng ta không ở dịch quán thì cũng ở trong cung cùng người khác đấu trí. Hôm nay cũng như thế, ta cảm thấy có chút mệt mỏi, muốn đi dạo phố tiêu khiển, Vương gia người có muốn đi không?”
Nếu nàng đã nói vậy lại còn bắt chước động tác của mèo con dụi dụi vào người hắn, chậm rãi dụ dỗ khiến tâm hắn thả lỏng, hắn làm sao mà nhẫn tâm nói một chữ không với nàng chứ?
Bĩu môi, Hoàng Phủ Nam Ninh nói, “Vậy thì đi nào.”
“Ừ, Vương gia ngài thật tốt.” Hạ Mộng ôm chầm lấy hắn, miệng reo lên.
Hoàng Phủ Nam Ninh cười đắc ý, nhéo nhẹ gương mặt nàng, “Nàng nha, cứ tâng bốc ta mãi.”
“Nhưng mà chẳng phải Vương gia rất thích sao?” Trên mặt mang vài phần đắc ý, Hạ Mộng vui tươi hớn hở đáp lại.
“Đúng không? Nàng còn không phải là ỷ được ta thích sao?” Gương mặt Hoàng Phủ Nam Ninh trầm xuống, có chút nghiêm túc nói.
Hạ Mộng không chút để ý, nắm chặt cánh tay hắn, “Đi đi. Ngài đã tới đây nhiều lần, ngài dẫn ta tới những nơi thú vị chơi có được không?”
“Tốt.” Hoàng Phủ Nam Ninh gật đầu, “Nàng nói đi, nàng muốn đi đâu nào?”
“Cái này đành giao cho Vương gia người vậy. Ngài nói chỗ nào thú vị, chúng ta liền đi nơi đó.” Hạ Mộng ôn nhu cười, hoàn toàn tín nhiệm hắn.
“Được lắm.” Hoàng Phủ Nam Ninh gật đầu, “Chúng ta đi ăn trước đi. Ta biết một nơi có rượu rất ngon.”
Hắn là muốn ăn hay muốn uống rượu đây chứ?
Nghe hắn nói, Hạ Mộng đột nhiên muốn hỏi. Bất quá, nàng chỉ cười không nói gì thêm.
Dưới sự hướng dẫn của Hoàng Phủ Nam Ninh, hai người rời khỏi con phố đông đúc, đi vào một ngõ nhỏ yên tĩnh. Đi về phía trước, liền nhìn thấy một tiểu điếm.
Đến gần, Hạ Mộng phát hiện đó là một tiểu điếm rất trang nhã, bên trong có vài bộ bàn ghế vô cùng sạch sẽ. Trong tiệm không có nhiều khách, nhưng cẩn thận quan sát, nàng phát hiện tất cả khách nhân ở đây cử chỉ đều rất nhã nhặn, hành vi đoan trang, nói chuyện rất nhỏ nhẹ dịu dàng. Quả là nơi tốt để cho các văn nhân tụ hợp. Ở chỗ này ăn uống mới đúng là hưởng thụ.
“Công tử, phu nhân, mời vào trong.”
Nhìn thấy họ từ xa đi tới, điếm tiểu nhị liền vội vàng ra đón, hưng phấn hô to.
Hoàng Phủ Nam Ninh hơi gật đầu, đưa tay ra cho Hạ Mộng, “Tiểu bạch thỏ, vào thôi.”
“Hảo.” Ôn nhu đáp lời, Hạ Mộng đặt tay mình vào tay hắn, để hắn dẫn mình vào trong.
Bước vào cửa, Hạ Mộng liền cảm nhận được mùi thơm của những quyển sách. Trên tường treo rất nhiều tranh chữ, trên cột cũng có rất nhiều bút tích của các khách nhân, cảnh ý rất tuyệt.
Chỉ là… bản thân nàng và chỗ này tựa hồ có chút không hợp nhau.
Hơn nữa, sau khi đặt chân vào đây, nàng liền cảm giác ánh mắt của mọi người nhìn mình không dứt.
“Làm sao vậy?”
Tìm vị trí ngồi gần cửa sổ, Hoàng Phủ Nam Ninh hỏi nàng.
Hạ Mộng mỉm cười, “Không có gì, chỉ là phát hiện nơi này hình như là chỗ của nam nhân, nữ nhi như ta tựa hồ không nên tới nơi này.”
“Mặc kệ nó. Nơi này mở tiệm chính là để đón khách, chỉ vì văn nhân thi sĩ tụ tập nhiều cho nên phần lớn đều là nam nhân. Nhưng không cấm nữ nhân tới. Nàng cứ tự nhiên ngồi xuống đi.” Dặn dò xong, lại ra lệnh cho điếm tiểu nhị, “Đem các món ngon nhất của ngươi lên đây, thêm vài bình rượu mơ nữa.”
“Vâng.”
Lớn tiếp đáp lời, tiểu nhị liền quay người đi lấy đồ ăn. Chốc lát liền mang tới một bầu rượu tinh xảo cùng các món ăn bắt mắt.
“Tiểu bạch thỏ, thử rượu này đi. Ta thích nhất chính là rượu mơ ở nơi đây, mỗi lần đến đây ta cũng đều đến đây dùng nó.” Nâng bầu rượu rót cho nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh ôn nhu nói.
“Đa tạ Vương gia.” Hướng hắn cười, nâng ly uống thử một ngụm, lập tức cười. “Uống ngon quá, chua chua ngọt ngọt, mang chút hương thơm trái cây. Vương gia rượu này thật ngon.”
“Dĩ nhiên.” Nhấc cằm nở nụ cười đắc ý, Hoàng Phủ Nam Ninh lại gắp một khối điểm tâm đưa đến bên miệng nàng, “Nếm thử cái này đi.”
“Vương gia…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức cứng đờ. Nhìn ánh mắt khác thường của những người xung quanh, Hạ Mộng khẽ hô lên.
Hoàng Phủ Nam Ninh kiên trì muốn đút nàng ăn.
Hai người giằng co một hồi, cuối cùng Hạ Mộng vẫn bại trận ngoan ngoãn mở miệng ăn vào.
Hoàng Phủ Nam Ninh liền cười đắc ý, “Như thế nào ăn ngon không?”
“Ừ, ngon lắm.” Vội vàng gật đầu, trong mắt Hạ Mộng tràn đầy ý cười.
Nàng đây là nói thật lòng. Còn tưởng rằng Hoàng Phủ Nam Ninh chỉ là muốn thỏa mãn cái bụng của hắn nên mới dẫn nàng tới đây, không nghĩ tới, rượu thịt nơi đây ngon như vậy, nàng quả thật rất thích nha.
“Thích thì ăn nhiều một chút đi.” Thấy nàng nở nụ cười, Hoàng Phủ Nam Ninh trong lòng cũng thấy cao hứng, rót thêm ly rượu cho nàng.
Hạ Mộng vội vàng chủ động gắp lên một khối điểm tâm đưa đến bên miệng hắn, “Vương gia, ngài cũng ăn đi.”
“Quả nhiên là tiểu bạch thỏ.” Thấy thế, Hoàng Phủ Nam Ninh càng thêm vui vẻ, liền mở miệng ăn thức ăn do nàng đút.
“Thật ngon.” Ánh mắt Hoàng Phủ Nam Ninh mang chút thỏa mãn, thấp giọng khen ngon.
Trong lòng Hạ Mộng càng thêm sung sướng, đem ly rượu đưa đến, “Vương gia, uống chút rượu thông cổ đi.”
“Tốt, chúng ta cùng uống nào.” Nâng chén, Hoàng Phủ Nam Ninh kêu nàng cùng nâng chén.
Hạ Mộng vội vàng cầm chén lên, hai người mời nhau cùng uống hết rượu.
Sau đó hai người đối mặt, nhịn không được nhẹ nhàng nở nụ cười.
Ăn điểm tâm, uống rượu mơ, các món ăn đặc sắc cũng được đưa lên, khiến nàng không còn cảm thấy kỳ quái như lúc mới vào nữa. Vừa ăn, vừa xem xét cảnh vật xung quanh, tâm tình của Hạ Mộng càng lúc càng tốt.
Về phần những người xung quanh, dưới sự nhiệt tình của Hoàng Phủ Nam Ninh, nàng cũng lười phải để ý tới họ, chỉ quan tâm làm chính mình cao hứng chẳng phải tốt sao?
Trong không khí yên tĩnh, bỗng nhiên lại nghe giọng nói cao vút của tiểu nhị truyền tới ---
“Tiểu Vương gia, mời ngài vào. Chỗ ngồi của ngài ở đây ạ.”
Vương gia?
Xưng hô quen thuôc làm cho Hoàng Phủ Nam Ninh cùng Hạ Mộng sững sờ, sau đó liền ngẩng đầu.
Cùng nhìn về phía cửa vào, liền nhìn thấy một công tử mặc cẩm y hoa phục cùng bốn năm gã sai vặt đi sau, nghênh ngang bước vào cửa.
Khi nhìn thấy nàng ở ngồi trong điếm, quý công tử có chút giật mình sửng sốt, ánh mắt dừng lại trên người nàng một lúc lâu.
“Vương gia, đó là ai vậy?” Lặng lẽ đẩy đẩy Hoàng Phủ Nam Ninh, Hạ Mộng nhỏ giọng hỏi.
“Không biết.” Hoàng Phủ Nam Ninh lạnh nhạt đáp, “Ta chỉ biết đời cha của bọn họ. Về phần những người kia, không có tiếp xúc.”
“Nha.” Nếu hắn đã nó vậy, Hạ Mộng cũng không quan tâm nữa, gắp lên miếng cá thả vào chén hắn. “Vương gia, ăn nhiều chút đi.”
“Đút ta.”
Cằm vừa nhắc, Hoàng Phủ Nam Ninh mở miệng lại không động tay.
Hạ Mộng thở dài một tiếng, “Vương gia…”
“Mặc kệ, nàng đút ta ăn.”
Tính rình trẻ con của Hoàng Phủ Nam Ninh lại phát tác, nàng cũng không thể làm gì được.
Hạ Mộng đành bất đắc dĩ vội vàng gắp lên miếng cá, “Được rồi, ta đút.”
Hoàng Phủ Nam Ninh thỏa mãn, mở miệng đem miếng cá nuốt vào bụng, lại chính mình gắp lên miếng cá khác, “Đến đây, nàng cũng ăn đi nào.”
“Vương gia…” Người này, tự mình nháo không đủ còn phải lôi nàng theo nữa.
“Đến đây nào.” Tựa hồ chơi nghiện, Hoàng Phủ Nam Ninh quấn quít lấy nàng.
Bất quá, Hạ Mộng lại ngoan ngoãn làm theo lời hắn nuốt vào.
“Ha ha, tiểu bạch thỏ, ta thật sự rất thích cùng nàng ngoạn đó.” Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức cười lớn, bàn tay nhéo nhẹ gương mặt nàng.
Ai.
Vô lực. Người này sao tự nhiên cao hứng vậy chứ, vừa cười vừa nháo.
Hạ Mộng bĩu môi, khóe miệng không biết vì sao nở nụ cười yếu ớt.
Đột nhiên…
Phát giác được xung quanh có chút bất thường, tựa hồ có ánh mắt nóng rực đang chiếu thẳng vào nàng. Trong mắt còn mang theo ý tìm tòi nghiên cứu khiến nàng cảm thấy không thoải mái.
Quay đầu lại, liền đối mặt với quý công tử kia.
Khi chạm vào ánh mắt nàng, quý công tử khóe miệng cười nhẹ, tựa hồ mang chút khinh thường.
Cắt.
Hạ Mộng hừ nhẹ một tiếng, lập tức quay lại châm rượu vào chén của Hoàng Phủ Nam Ninh, “Vương gia, uống nào.”
“Hảo.” Nàng rót rượu cho hắn, hắn có đạo lý nào mà không uống chứ. Hoàng Phủ Nam Ninh đắc ý cười to, lại không nhịn được sờ sờ mặt nàng.
“Vương gia ~”
Bị nhiều người nhìn vậy nàng cũng chỉ có thể xin lỗi rồi. Gò má ửng đỏ, Hạ Mộng vội vàng đẩy tay hắn ra.
Lập tức nàng lại phát giác tầm mắt nóng rực khi nãy rơi trên người mình. Hơn nữa càng lúc càng nóng, phảng phất như muốn đốt cháy một lỗ thủng ngay trên y phục nàng.
Khóe miệng nhẹ kéo, Hạ Mộng lười phải quay đầu lại nhìn, tiếp tục rớt rượu chia thức ăn với Hoàng Phủ Nam Ninh, hai người vô cùng thân mật thắm thiết, khiến người ngoài đều phải ghen tị đến chết người.
Nhưng mà bọn họ là bọn họ, không làm phiền bất luận kẻ nào, nhưng lại có người thấy bọn họ khó chịu.
“Ngươi là cô nương ở đâu?” (Ý tên này hỏi là Hạ Mộng là cô nương của Thanh lâu nào ý. >_< Ném dao thằng 35 này.)
Đột nhiên có tiếng hỏi làm Hoàng Phủ Nam Ninh cùng Hạ Mộng đều ngẩn người.
“Ngươi… là đang hỏi ta?” Quay đầu lại, phát hiện bên cạnh chính là gã sai vặt đi theo tên quý công tử.
“Trừ ngươi ra, trong tửu lâu này còn có nữ nhân nào khác sao?” Gã sai vặt khẽ quát, trong giọng lẫn ánh mắt đều mang ý khinh thường nàng.
Nha, nếu đã khinh thường nàng, vì sao còn chủ động chạy lại đây hỏi nàng?
Nàng còn chưa kịp mở miệng, Hoàng Phủ Nam Ninh đã giận tái mặt hỏi lại, “Ngươi nói cái gì?”
“Tiểu Vương gia nhà ta kêu ta đến hỏi nàng, nàng là cô nương của thanh lâu nào?” Ánh mắt khinh bỉ quét qua Hoàng Phủ Nam Ninh, gã sai vặt tiếp tục ngang ngực khẽ quát.
“Làm càn.”
Ồn ào.
Sắc mặt Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức đột biến, hung hắn vỗ lên bàn.
Chỉ là, lực đạo có chút quá lớn, không chỉ mặt bàn mà cả thân bàn cũng đều rung cả lên.
Gã sai vặt sững cờ, lập tức lại nâng cao cằm, “Ngươi muốn gì? Tính dọa chúng ta sao? Nói cho ngươi biết, chủ tử nhà ta chính là con của Nhị Vương gia. Hiện tại hắn coi trọng vị cô nương này, gọi nàng qua tiếp rượu. Ngươi cho nàng bao nhiêu bạc, chúng ta sẽ cho nàng gấp đôi.”
Tên sai vặt còn chưa nói xong, Hạ Mộng liền thấy lửa giận bốc ra từ đỉnh đầu của Hoàng Phủ Nam Ninh, sắc mặt hắn càng lúc càng tối.
Một cước nâng lên, miệng khẽ quát thêm một câu ---
“Vương phi của bản vương sẽ không cùng người khác tiếp rượu.”
“A?”
Trước mặt liền nhoáng một cái, gã sai vặt đã bị đá bay ra khỏi quán rượu.
“Lớn mật.”
Đối phương lập tức chấn kinh, đứng bật dậy vỗ bàn, “Ngươi là ai mà dám động thủ với người của ta, chán sống rồi sao?”
“Kẻ chán sống là ngươi mới đúng.”
Hừ lạnh một tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh liền đứng dậy đi về phía hắn.
“Vương gia?”
Hạ Mộng vội vàng đứng lên theo kéo tay hắn lại.
Hoàng Phủ Nam Ninh nhẹ đẩy nàng lùi lại, “Tiểu bạch thỏ, nàng cứ ngồi yên ở đây, ta đi giải quyết bọn chúng.” Lập tức xoay người lững thững tiến về phía trước.
Nhìn thấy hắn đi tới, quý công tử liền biến sắc, những gã sai vặt khác liền tiến lên cản Hoàng Phủ Nam Ninh lại.
Khóe miệng Hoàng Phủ Nam Ninh khẽ nhất, “Các ngươi tránh ra cho ta.”
“Nên tránh chính là ngươi mới đúng. Ngươi có biết hay không tiểu Vương gia nhà ta chính là ---”
“Con của Nhị Vương gia phải không?” Hừ lạnh một tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh liền túm lấy người gần mình nhất, tiện tay quăng hắn qua một bên.
“A.”
Lại nghe tiếng kêu thê thảm, người vừa bị ném qua một bên, đập vào tường sau đó chậm rãi rơi xuống đất.
“Ngươi -- a?”
Sau đó không nói tiếp gì thêm, Hoàng Phủ Nam Ninh lại thuận tay bắt lấy người khác ném qua một bên. Liền nghe tiếng động lớn truyền lại, tên đó đã đập vào bộ bàn ghế cách đó không xa.
Nhìn thấy thế, những người khác liền lập tức cảnh giác. Ánh mắt trao đổi nhau, bọn họ liền bao quanh Hoàng Phủ Nam Ninh dự tính cùng nhau tiến lên.
Nhưng bọn họ chưa kịp hành động, trước mặt họ liền nhoáng cái hư ảnh, thân thể của bọn họ đã bay lên, tất cả đều bị Hoàng Phủ Nam Ninh ném ra ngoài.
“A.”
Loảng xoảng.
Rào rào.
...
Nhất thời khắp nơi đều truyền đến tiếng bàn ghế đổ vỡ. Khách nhân cùng tiểu nhị đều ngây người, trơ mặt nhìn mấy gã sai vặt bên người quý công tử bị Hoàng Phủ Nam Ninh thanh lý không còn một mảnh.
Lại mở mắt ra liền phát hiện những người này nằm trên đất không ngừng rên rỉ. Mà bên kia, chỉ còn quý công tử đứng yên đó vẫn đang duy trì tư thế vỗ bàn.
Khóe miệng khẽ nhếch, Hoàng Phủ Nam Ninh sải bước đi đến chỗ hắn.
“Ngươi ngươi ngươi... Ngươi muốn làm gì?”
Nhìn thấy được sự lợi hại của Hoàng Phủ Nam Ninh, lại nhìn thấy lửa giận trong mắt hắn. Huyết sắc trên mặt quý công tử liền mất dần, vội vàng bước lùi về phía sau.
Nhưng là tốc độ lùi của hắn sao nhanh bằng Hoàng Phủ Nam Ninh.
Rất nhanh Hoàng Phủ Nam Ninh liền bắt được cổ áo hắn, đẩy mạnh hắn về phía sau.
“Ngô.”
Ót quý công tử tiếp xúc thân mật với vách tường khiến hắn đau đến nhăn mặt.
Giơ tay bóp cằm hắn, gương mặt Hoàng Phủ Nam Ninh tràn đầy lãnh ý, “Ngươi là con của Nhị Vương gia phải không? Cha ngươi trước mặt ta cũng không dám làm càn như thế, hiện tại ngươi lại có lá gan dám đùa giỡn Vương phi của bản vương. Bảo nàng là cô nương thanh lâu? Dùng tiền mua nàng? Ai dạy ngươi những thứ này thế hả?”
“Ta… ta nhìn biểu hiện của nàng nên mới cho rằng nàng là cô nương ở thanh lâu.” Ngũ quan nhíu chặt, quý công tử nhỏ giọng trả lời.
“Hử.”
Hừ lạnh một tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh càng dùng sức đẩy mạnh hắn về phái sau. “Cảm tình của bản vương cùng Vương phi của bản vương vô cùng tốt, chiếu cố lẫn nhau, có gì là không thể hả? Ngươi dám coi nàng là cô nương thanh lâu. Còn dám hỏi chỗ của nàng sao?”
“Ta… Ngươi… Ngươi là ai?”
Đối mặt với gương mặt âm trầm của hắn, nội tâm quý công tử vô cùng sợ hãi. Thân thể bất giác run rẩy, hắn nhỏ giọng hỏi.
Hoàng Phủ Nam Ninh lạnh lẽo nhìn hắn, “Không biết bản vương là ai ư. Vậy ngươi nghĩ ta là dạng người nào?”
“Chính là… chính là một thương nhân có chút tiền.” Dưới ánh mắt chăm chú của Hoàng Phủ Nam Ninh, thanh âm quý công tử càng lúc càng nhỏ, cuối cùng đề nghe không rõ.
“Cho nên ngươi dùng danh tiếng dọa bổn vương, dự định làm bản vương nhượng bộ, ngoan ngoãn để cho Vương phi của bản vương uống rượu cùng ngươi.”
Quý công tử cúi đầu, “Ta không phải cố ý. Ta thật sự… Nếu ta biết rõ ngươi không phải… Ta khẳng định… A…”
“Nếu bản vương không có bản lĩnh này, có phải hay không sẽ không giữ được nàng? Một tiểu vương gia như ngươi có tư cách này sao?” Hoàng Phủ Nam Ninh nghiến răng nghiến lợi quát khẽ, bàn tay trên cổ hắn càng tăng thêm lực.
“Ngô ngô, cứu mạng... Cứu mạng.”
Lực đạo trên cổ càng lúc càng lớn, không khí trong cổ họng quý công tử sắp bị chắt đứt, nếu tiếp tục hắn nhất định sẽ mất mạng.
Nhưng cho dù lo lắng, người ở bốn phía vốn đã sớm bị khí thế bén nhọn của Hoàng Phủ Nam Ninh làm cho khiếp sợ, không ai dám tiến lên cản hắn.
Cuối cùng, Hạ Mộng từ từ đi tới, dùng sức kéo kéo cánh tay của Hoàng Phủ Nam Ninh, “Vương gia, ngài buông tay đi. Nếu tiếp tục ngài sẽ bóp chết hắn mất.”
“Loại súc sinh này chết đi càng tốt, bản vương chính là đang vì dân trừ hại.” Hoàng Phủ Nam Ninh không chỉ không tha, ngược lại càng gia tăng lực đạo trên tay.
“Vương gia.” Nội tâm nàng có chút dằn xé nhưng một lát sau Hạ Mộng dứt khoát ôm lấy cánh tay hắn, dùng sức gỡ ra.
Rốt cuộc Hoàng Phủ Nam Ninh cũng buông lòng tay, quý công tử vô lực dựa vào bức tường, chậm rãi ngả xuống.
“Tiểu bạch thỏ.” Trong lòng Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức bùng lên ngọn lửa tức giận, hắn quay đầu lại quát khẽ, “Vì sao nàng ngăn cản bản vương?”
“Vương gia, hiện tại chúng ta đang ở địa bàn của người khác mà. Ngài có thể mắng hắn, đánh hắn. Nhưng nếu như làm chết người thì chúng ta không phải rồi.” Hạ Mộng vội vàng lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Hoàng Phủ Nam Ninh ngẩn ra, lúc này mới phát hiện khi nãy mình nộ khí công tâm nên đã quên mất đây không phải Phượng Tường vương triều.
Lập tức thu liễm lửa giận, quay đầu lại.
“Khụ khụ khụ… Ngươi… Ngươi nếu còn tiếp tục… Khụ khụ khụ… Làm gì?” Bị ánh mắt tràn đầy lửa giận của Hoàng Phủ Nam Ninh quét qua, thân thể quý công tử run lên hai tay vội vàng nắm chặt bệ cửa sổ.
Hoàng Phủ Nam Ninh hừ lạnh nói, “Ngươi yên tâm, bây giờ đang ở trong nước của các ngươi, bản vương sẽ không giết ngươi. Ngươi cứ tiếp tục giữ lại cái mạng mà lẫn trốn trong nước mình đi. Về sau đừng để cho bản vương trông thấy ngươi, nếu không ta quyết không tha cho ngươi.”
Nói xong liền kéo lấy tay Hạ Mộng, “Tiểu bạch thỏ chúng ta đi.”
“Đợi một chút. Ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai?”
Quý công tử nhịn không được hô to.
Hoàng Phủ Nam Ninh dừng cước bộ, quay đầu lại cười nhạt, “Đi về hỏi cha ngươi xem có biết Phượng Tường vương triều Minh Vương gia là ai hay không? Nếu như hắn không biết, vậy thì đi hỏi Hoàng gia gia của ngươi xem hắn có biết hay không?”
Để lại những lời này, hắn quay người kéo tay Hạ Mộng rời đi.
“Tiểu bạch thỏ.”
Cũng không biết đi được bao lâu, lúc này đang đứng trên đường lớn, dòng người hối hả qua lại, nhưng Hoàng Phủ Nam Ninh lại chợt dừng bước.
“Vương gia?” Hạ Mộng ngước mắt nhìn hắn gọi khẽ.
Hoàng Phủ Nam Ninh hai tay nâng gương mặt của nàng, sau đó liền cúi đầu, đứng giữa phố xá xầm uất hôn môi nàng.
“Ngô.”
Hạ Mộng sững sờ, gấp rút muốn đẩy hắn ra không ngờ hai tay Hoàng Phủ Nam Ninh gắt gao vòng lên eo nàng, làm cho nàng vô lực kháng cự.
Nếu không có cách nào chống cự, Hạ Mộng đành nhắm mắt, hai tay lặng lẽ ôm lấy eo hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Cánh mội trên môi nàng dừng lại hồi lâu cho đến khi hai người đều cảm thấy hít thở không thông, Hoàng Phủ Nam Ninh mới buông tha nàng, “Tiểu bạch thỏ, bản vương thật sự rất tức giận.”
“Vì sao?”
“Bởi vì nàng… Tiểu bạch thỏ nàng, bộ dáng rõ ràng không có gì đặc sắc vì sao vẫn có nhều nam nhân mê muội vì nàng chứ?”
Ách…
Vô lực cúi đầu, Hạ Mộng nhỏ giọng trả lời, “Không biết.”
“Mặc kệ. Dù sao nàng là người của ta, cả đời này đều thuộc về ta. Đời này kiếp này, nam nhân khác cũng đừng mơ tưởng có được nàng.” Một tay ôm nàng vào lòng, Hoàng Phủ Nam Ninh nghiến chặt răng nói.
Làm sao bây giờ? Nghe hắn nói mà trong lòng nàng thấy thật ấm áp.
“Vương gia, ngài yên tâm đi. Ta là của ngài, vĩnh viễn là của ngài. Nam nhân khác ta không thèm để ý tới.” Nhu thuận rúc vào ngực hắn, nàng ôn nhu khẽ nói.
“Tốt nhất là như vậy.” Hừ nhẹ một tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh ôm nàng một lúc lâu mới buông tay.
“Nha, đúng rồi.” Chợt nhớ tới cái gì, Hạ Mộng thấp tiếng kêu lên, “Chúng ta cứ thế rời khỏi quán rượu, tiền cũng chưa trả nữa.” Hớn nữa hắn còn đập nát nhiều bọ bàn ghế của người ta như thế vậy mà tiền bồi thường cũng chưa đưa.
“Vậy thì sao chứ?” Nghe nàng nói, Hoàng Phủ Nam Ninh lại hừ lạnh một tiếng, “Là tiểu tử kia kiếm chuyện để hắn chịu trách nhiệm đi. Ta không muốn quan tâm.”
“Tốt, cứ mặc kệ không cần quản, dù sao chúng ta cũng đã đi khỏi đó.” Hơn nữa không biết đến khi nào mới quay lại chỗ đó. Coi như là ăn cơm chùa một bữa vậy. Hai kiếp sống, đây là lần đầu tiên nàng ăn cơm chùa. Ha ha ha, cảm giác cũng không tệ lắm.
“Vương gia.” Vội vàng nâng gương mặt tươi cười của mình lên, Hạ Mộng chủ động kéo tay hắn, “Hiện tại cơm cũng đã ăn xong rồi, chúng ta có thể tiếp tục đi chơi rồi đúng không?”
“Nàng còn muốn tiếp tục?” Nghe vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh ngược lại ngây ngẩn cả người.
“Đương nhiên nha. Hôm nay khó có lúc tâm tình tốt như vầy.” Hạ Mộng vội vàng gật đầu.
“Tốt lắm. Chúng ta tiếp tục đi chơi.” Gật đầu đáp ứng nàng, khóe miệng Hoàng Phủ Nam Ninh cũng khẽ kéo, nắm lấy tay nàng tiếp tục đi.