"Xem ra, bạn ở nơi này cũng không yên ổn nhỉ?"
Nghe vậy, Bộ Nhu Nhi khinh thường khẽ cười mà nói.
"Đâu chỉ là không yên ổn? Quả thực đã náo ngất trời lên rồi, được chưa? Cái gì gọi là cung đấu, mấy tháng qua mình đã hoàn toàn lĩnh hội!" Dùng sức thở dài, Tô Tiểu Tình đứng lên, "Mời nàng ta vào đi!"
Nói xong, lại quay đầu liếc mắt khuê mật nhà mình một cái: "Như lúc này, tuy rằng chán ghét nàng ấy đến chết đi được, mình cũng không thể để nàng ấy ở ngoài cửa. Bằng không, lát nữa người ta không chừng sẽ nói xấu mình khắp nơi!"
"Hoàn toàn có thể." Lập tức gật đầu, Bộ Nhu Nhi đứng dậy theo, liền nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp lúc la lúc lắc đi đến.
"A, mỹ nhân muội muội, ngươi có khách sao!" Liếc mắt một cái, nhìn thấy Bộ Nhu Nhi, nữ tử sửng sốt, lập tức lại ôn nhu cười nói.
"Đúng vậy! Vị này là Minh vương phi." Lập tức trương ra vẻ mặt mỉm cười, Tô Tiểu Tình thấp giọng giới thiệu.
"A, vị này chính là Minh vương phi?"
Sửng sốt một chút, ý cười trên mặt nữ tử tức khắc ân cần rất nhiều, vội vàng liền tiến lên thi lễ: "Không biết Minh vương phi ở đây, thiếp thân có chỗ thất lễ, mong người thông cảm."
"Không có việc gì." Vội vàng lắc đầu, Bộ Nhu Nhi cũng sớm biến trở về một bộ dáng tiểu bạch thỏ ôn nhu yếu nhược.
Tô Tiểu Tình lại nhanh chóng lôi kéo Bộ Nhu Nhi ngồi trở xuống: "Chu tỷ tỷ, ngươi cũng ngồi đi!"
"Ừ." Lập tức không chút khách khí ngồi xuống, ánh mắt nữ tử lại lướt tới trên người Tô Tiểu Tình, "Mỹ nhân muội muội, thật sự nhìn không ra, ngươi thật sự làm rất tốt, Minh vương phi mới tiến cung, ngươi liền cùng nàng thân thiết!"
"Chu tỷ tỷ nói gì vậy? Ta là phụng mệnh Thái Hậu dạy nàng một ít quy củ, chúng ta cũng chưa từng biết nhau." Vội vàng lắc đầu, Tô Tiểu Tình nhỏ giọng nói.
"Phải không?" Đuôi lông mày được vẽ cẩn thận dùng sức nhíu lại, tiếng cười của nữ tử thoáng chốc chua ngoa không ít, "Xem ra, mỹ nhân muội muội ngươi thật đúng là khiến Thái Hậu rất thích! Ngay cả nhiệm vụ quan trọng như vậy người cũng giao cho ngươi."
"Chu tỷ tỷ quá khen." Biết nàng cố ý chỉ trích, Tô Tiểu Tình lại cũng chỉ có thể ngây ngô cười đối phó.
Không ngại ngùng, nữ tử vẫn tiếp tục không buông tha, lại ha ha cười nói: "Mỹ nhân muội muội ngươi cần gì phải khiêm tốn như thế? Ngươi nghĩ, trên ngươi, còn có nhiều phi tử có phẩm chất, một người Thái Hậu cũng không chọn, lại chọn ngươi, không phải là coi trọng biểu hiện của ngươi sao? Xem ra, lần đó ngươi cứu Thái Hậu nương nương một mạng, người đã ghi tạc trong lòng! Nói vậy, chỉ cần ngươi tiếp tục lấy lòng người, làm cho người vui vẻ, không chừng người sẽ cho ngươi lên làm hoàng hậu đó!"
"Chu tỷ tỷ ngươi nói cái gì vậy? Ta chưa từng nghĩ tới phải làm hoàng hậu!" Lời này nói ra thật sự là hơi quá đáng! Nói bóng nói gió làm sao nàng lại không phản ứng, hiện tại rõ ràng chính là đến châm chọc nàng? Tô Tiểu Tình giận tái mặt quát khẽ.
"Tiểu Tình." Lập tức đè tay nàng lại, không cho nàng tiếp tục phát tác, Bộ Nhu Nhi nhẹ nhàng tinh tế mở miệng, "Ta khát."
"Minh vương phi khát? Đợi chút, ta lập tức đi lấy nước cho ngươi!"
Tức thì, sắc mặt nữ tử căng thẳng, vội vàng đứng lên, đưa tay liền với lấy ấm trà đưa qua cho Bộ Nhu Nhi.
Nhưng mà, chưa đụng tới ấm trà, nàng liền cảm giác được dưới chân tựa hồ bị cái gì hung hăng chặn lại!
"A!"
Nhịn không được hô nhỏ một tiếng, cả người đều ngã về phía trước.
Rầm!
Ngay sau đó, mặt hướng xuống đất chân giơ lên trời, nàng ngã sấp xuống, tư thế thập phần thảm thiết lại rất sáng tạo.
Phạch phạch phạch…
Phủi phủi tay, Bộ Nhu Nhi đứng lên, cử động mắt cá chân một chút, lại lạnh lùng cười nói với Tô Tiểu Tình: "Thật là, cũng đã nhiều năm, sao một chút tiến bộ bạn cũng không có? Loại người không biết tốt xấu này, ngay tại thời điểm miệng nàng ta phun đầy phân nên dạy cho nàng ta đẹp mặt, mình không phải đã sớm nói với bạn sao? Thân phận giống nhau, nhưng lại có thể để nàng ta khi dễ đến mức này, bạn cũng không biết xấu hổ mà tới gặp mình sao!"