Một đêm, cơ hồ không chợp mắt.
Không chỉ vì chạy trốn không thành mà nội tâm khó chịu, cũng bởi vì – cái tư thế ngủ bá đạo của Hoàng Phủ Nam Ninh này.
Ngay từ đầu vốn rất là hoàn hảo, kéo nàng trở về, hai người bò lên giường. Nhưng là, mới vừa bắt đầu ngủ, lão nhân gia liền tự động bày ra tư thế chữ đại dang tay dang chân, rất tùy tiện chiếm hết ba phần tư vị trí giường, chỉ để lại một chút bên cạnh, Hạ Mộng phát hiện nàng căn bản không tìm được chỗ nằm.
Không thể nhịn được nữa, nàng lấy chăn mềm, trải xuống nằm trên đất nghỉ ngơi. Oán hận nghĩ tới làm như vậy hắn không có chăn sẽ bị lạnh, tên khốn kiếp kia sẽ chết vì lạnh.
Nhưng mà rất đáng tiếc Hoàng Phủ Nam Ninh thân thể tốt đã vượt qua thử thách, cho dù là cả đêm ngủ không có đắp chăn, hắn cũng chỉ bị phong hàn nhẹ, phơi nắng mặt trời liền không sao. Trái lại Hạ Mộng, nàng bởi vì cả đêm bị gió thổi, cộng thêm trên mặt đất ẩm ướt, nên thật sự ngã bệnh.
"Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ!".
Nằm nghiêng ở trên giường, một tay ấn lấy ngực, ho khan đến tê tâm phế liệt, nước mắt của nàng không tự chủ mà từ khóe mắt chảy ra, quá thống khổ nàng rất muốn đi chết.
Ô ô, nàng thật sự xui chết mà! Gần đây nàng mang số con rệp sao? Thật vất vả mới tiếu dao được nửa năm, cũng hết sức vô tình xuất hiện cùng đám người kia, nàng vận thế liền chuyển biến đột ngột, làm gì cũng không thuận. Hai tên khốn kiếp này, bọn họ quả thực chính là khắc tinh của nàng mà. Nàng hận chết bọn họ!
"Tại sao có thể như vậy? Vài ngày, nàng như thế nào còn chưa khỏe?"
Mà bây giờ, một trong hai khắc tinh là Hoàng Phủ Nam Ninh đang đứng ở đầu giường, vẻ mặt không vui quát khẽ.
Mà đối tượng hắn quát – là đại phụ bị bắt tới vô cùng thê thảm vội cúi đâu: “ Hồi vương gia, vương phi thân thể quá yếu, lại bị nhiễm phong hàn quá nặng, tiểu nhân đã tận lực…”
"Đồ vô dụng!"
Lắp bắp giải thích, không thể đổi lấy hắn nửa khắc an tâm. Hoàng Phủ Nam Ninh lạnh lùng quét mắt một cái, cơ hồ nghĩ đem tên đại phu này giết chết.
Đại phu sững sờ, liền ngậm miệng, trong lòng cũng đang rơi lệ kêu to – hắn mấy đời ăn mốc sao? Vốn là an bình trong tiểu y quán của chính mình xem bệnh cho người, vẫn không vọng tưởng có thể kiếm được nhiều tiền. Nhưng đột nhiên có một ngày, người của Minh vương gia xuất hiện, xách hắn mang đi. Từ ngay đó trở đi, hắn được chữa bệnh cho Minh vương phi…Trên thực tế hẳn là Hạ gia đại tiểu thư. Vốn xem bệnh cho bệnh nhân là thiên chức của đại phu, nhưng mà kính nhờ vị Minh vương gia này có cần dữ dội như vậy không? Chữa bệnh luôn luôn tiến hành theo quá trình nha! Chẳng lẽ lão nhân gia ông ta còn trong cậy vào hắn cho một liều thuốc, vương phi bệnh liền lập tức tốt hơn?Hắn cũng không có cái y dược thần thông kia. Những là, những ngay qua, một ngày ít nhất phải bị Minh vương gia nổi cáu hơn mười lần vì cùng một cái lý do, trong lòng của hắn cũng thật khó chịu, thực hận không thể đập đầu một cái chết luôn.
“ Vương gia, người không nên như vậy mà.” Lý Như Phong thật vất vả khuyên hắn, “ Đại phu thật sự đã tận lực, Hơn nữa vương phi bệnh tình đã chuyển biến tốt đẹp không ít, chắc hẳn mấy ngày nữa nàng sẽ không sao. Nàng dù sao cũng cần vài ngày từ từ mới có thể khôi phục được.”
"Chuyển biến tốt đẹp sao? Sao bản vương không phát hiện được?" Bĩu môi một cái, Hoàng Phủ Nam Ninh oán hận hỏi.
"Thật sự chuyển biến tốt đẹp." Lý Như Phong liền vội vàng gật đầu, "Mấy hôm trước, vương phi nàng không phải là còn nằm ở trên giường không thể động đậy được sao? Hôm nay, nàng đã có thể đứng lên uống nước, đây đã chuyển biến lớn rồi."
"Cái này cũng gọi là chuyển biến lớn sao?" Đối với lần này, Hoàng Phủ Nam Ninh khịt mũi coi thường.
Lý Như Phong bất đắc dĩ."Không có biện pháp, vương phi thân thể gầy yếu, chỉ có thể từ từ sẽ khỏe. Không nên bực mình chuyện này, không gấp được."
Hoàng Phủ Nam Ninh dù sao chính là khó chịu. Liền lại một mắt xéo xuống đại phu: "Còn không mau đi sắc thuốc đi?"
"Dạ dạ dạ!" Rốt cục có thể thoát ly hắn trong chốc lát. Đại phu vội vàng gật đầu, như một làn khói lui xuống.
Hoàng Phủ Nam Ninh lại nhịn không được bĩu môi."Phiền chết thôi!"
Lý Như Phong lắc đầu."Vương gia, tốt lắm, bình tĩnh lại đi! Ít nhất, hiện tại vương phi đã tại bên cạnh người không phải sao?"
"Ta chính l;à muốn nàng vui vẻ, không muốn nàng có vẻ một con tiểu bạch thỏ có bệnh!" Không vui mím môi, Hoàng Phủ Nam Ninh thấp giọng quát đạo.
Lý Như Phong hoàn toàn vô lực.
"Nhưng là, hiện tại vương phi chính là ngã bệnh, chúng ta cũng không có biện pháp nào."
Cho nên hắn mới buồn bực. Hoàng Phủ Nam Ninh mặt âm trầm âm trầm, lòng tràn đầy tức giận chồng chất, nhưng không biết hướng ai để phát tiết.
Lý Như Phong cũng buồn bực.
"Vương gia, nếu không, chúng ta đi bên ngoài đi một chút? Những ngày qua ngươi phần lớn đợi ở chỗ này, nếu là bị vương phi lây bệnh, vậy cũng không tốt."
"Muốn đi chính ngươi đi đi. Ta ở chỗ này nhìn nàng."
"Vương gia..."
"Ta không đi."
"Được rồi."
Thấp giọng thở dài, Lý Như Phong xoay người. Cũng đang chân sau vượt qua ngưỡng cửa lúc, lại nhịn không được quay đầu lại nhìn nhìn, lẩm bẩm tự nói một tiếng: "Xem ra, lần này là thực ngã bệnh sao?"
== ta là đường ranh giới nhu tình của Khủng Long Bạo Chúa ==
"Vương gia."
Lý Như Phong rời đi không bao lâu, đại phu bị quát đi ra ngoài bưng chén thuốc nơm nớp lo sợ xuất hiện ở cửa.
“Vào đi."
“Vâng." Liền vội vàng gật đầu, đại phu bó tay bó chân đi tới trước mặt hắn, "Vương gia, thuốc, vương phi dùng thuốc sẽ tốt hơn."
"Vậy thì mang tới đây.”
"Vâng…Vâng."
"Hiện tại, ngươi có thể đi."
"Vâng"
Mỗi lần bị hắn nói cút sau đó, đó chính là thời gian vui sướng nhất của đại phu rồi.
"Ai!" ( tiếng bạn HPNN thở dài:-<)
Đám người vừa đi, hắn quay đầu lại nhìn bé con trên giường kia ho đến thở không ra hơi, Hoàng Phủ Nam Ninh lại nhịn không được thở dài một tiếng.
“ Vương gia, xin cho nô tỳ được tới giúp vương phi uống thuốc.” Xuân Linh đứng một bên liền vội vàng tiến đến, dè dặt thỉnh hắn – đúng vậy, sau khi bị Hoàng Phủ Nam Ninh cùng Lý Như Phong đồng thời bức hạ, nàng bất dĩ lại xưng hô Hạ Mộng là vương phi trở lại. May mà quá khứ cũng đã từng ba tháng gọi nàng là vương phi, hiện tại đổi trở lại cũng không quá khó khăn. Tự biết không có khả năng cự tuyệt, Hạ Mộng cũng chỉ biết chấp nhận thực tế. Dù sao, mỗi lần người khác gọi như vậy nàng làm bộ như không nghe thấy là được rồi.
Lại quay đầu nhìn nàng một chút, Hoàng Phủ Nam Ninh bĩu môi một cái: “ Thôi, để bản vương giúp nàng!”
"A?" Nghe vậy, Xuân Linh đều ngây ngẩn cả người.
Hoàng Phủ Nam Ninh cũng đã vung lên áo choàng ngồi ở đầu giường, một tay bưng lên chén thuốc: "Tiểu bạch thỏ, uống thuốc."
Mùi thuốc Đông Y chui vào mũi khiến nàng thấy gay mũi, Hạ Mộng nhướng mày, vội vàng quay đầu đi: “ Không uống, đắng lắm!”
"Dù có đắng ngươi cũng phải uống!" Cầm chén thuốc đưa qua một chút, Hoàng Phủ Nam Ninh trầm giọng nói.
Hạ Mộng lại ý vị lắc đầu: "Không cần uống, quá đắng, ta uống không nổi."
" Bản vương đã sai người bỏ thêm vào không ít đường phèn rồi."
"Nhưng vẫn là đắng" nàng vẫn do dự.
"Tiểu bạch thỏ?" Kiên nhẫn cùng nàng nói lên vài câu, nàng lại như thế nào cũng không chịu nghe lời, Hoàng Phủ Nam Ninh tức giận.
Hạ Mộng lập tức cứng đờ, lặng lẽ quay đầu liếc hắn một cái.
"Uống?"
Cầm chén đưa tới bờ môi nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh quát khẽ.
Hít một hơi, lại ngửi thấy được mùi thuốc cay đắng, Hạ Mộng vội vàng quay đầu ra, lắc đầu - - Nàng thật sự không uống nổi! Thuốc Đông y thật sự là quá đắng!
"Thật không uống?" Hoàng Phủ Nam Ninh mặt lập tức trầm xuống, hắn trầm giọng hỏi.
Hạ Mộng gật đầu.
"Vương gia, hay để cho nô tỳ tới đút đi? Nô tỳ nhất định sẽ khuyên vương phi uống thuốc." Xuân Linh vội vàng luống cuống, nhỏ giọng khuyên nhủ.
Hoàng Phủ Nam Ninh hừ lạnh một tiếng: "Không cần." Liền thu hồi chén, "Tiểu bạch thỏ, hỏi lại nàng một câu, nàng uống không?"
Trong nội tâm run lên bần bật. Nhưng là... Ngẫm lại tư vị khổ sở kia, Hạ Mộng vẫn lắc đầu: "Không uống."
"Tốt lắm, đây chính là nàng tự chuốc phiền."
Lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh cười lạnh.
Hạ Mộng đáy lòng lại là chấn động.
"Ngài..." Hắn muốn làm gì?
Mới vừa quay đầu lại, lại phát hiện, Hoàng Phủ Nam Ninh đem chén đưa đến trước mặt mình, dùng sức uống xong một ngụm lớn.
Hắn đây là đang làm gì? Trước mắt toát ra sự nghi vấn, Hạ Mộng ở trong lòng hỏi mình.
Nhưng lập tức, nàng liền biết.
Chỉ thấy Hoàng Phủ Nam Ninh, sau đó liền để chén thuốc xuống bên cạnh. Bàn tay hắn nắm lên vai của nàng, dùng sức đem nàng nhấn một cái nằm xuống giường. Người của hắn lập tức cũng ngã lên người nàng, đè ép lên thân thể của nàng, môi của hắn cũng nhanh chóng dán lên môi của nàng. Tiện đà, hắn dùng đầu lưỡi mạnh mẽ dò xét đi ra, chui vào trong khe miệng của nàng, tách miệng nàng ra. Sau đó, đem thuốc trong miệng mớm cho nàng.
Đắng!
Lập tức hương vị khổ sở chính mình cự tuyệt đang đột kích, lấp đầy khoang miệng, làm cho nàng chịu không nỗi phải nhăn mặt lại.
Muốn cự tuyệt, nhưng là Hoàng Phủ Nam Ninh dùng sức đè nàng xuống, môi của hắn cũng dính sát môi của nàng, đầu lưỡi cường ngạnh ở trong miệng của nàng, chiếm lấy hết cả, không cho nàng cự tuyệt thuốc được hắn mớm.
Cự tuyệt không có kết quả, Hạ Mộng chỉ có thể nhắm mắt lại, vô lực đem thuốc trong miệng nuốt vào bụng.
Thật đắng mà! Đắng chết nàng!
Loại phương pháp uống thuốc này, quả thực so với chính nàng uống còn đắng hơn nhiều lắm. Hạ Mộng vừa khó chịu vừa muốn khóc. ( tội nghiệp bà chị =”=)
Nhưng mà, Hoàng Phủ Nam Ninh lại thật cao hứng.
Sau khi uy hết thuốc, một lúc sau, hắn mới buông nàng ra, vỗ vỗ mặt của nàng: “ Bây giờ còn đắng nữa hay không?”
Nàng có thể nói đắng sao? Nước mắt lưng tròng nhìn hắn, Hạ Mộng cắn môi không nói.
Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng cong lên. Lại bưng chén lên, lại uống vào một ngum nữa.
Hắn lại tiếp tục?
Hạ Mộng thân thể bắt đầu phát run, liền vội vàng lắc đầu: "Ta uống! Chính mình uống được không? " Không cần hắn đút.
Nhưng là, Hoàng Phủ Nam Ninh không chần chờ chút nào, lần nữa ấn nàng xuống, dùng miệng của hắn che miệng nàng lại, tiếp tục uy thuốc.
"Ngô?"
Hai giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, Hạ Mộng rất hối hận – dây thần kinh nào của nàng bị chập, đột nhiên lại muốn khiêu chiến quyền uy của hắn? Người này từ trước đến nay đều không theo lý lẽ mà?