Lúc Thời Yến An tới《 All Right 》, Diệp Niệm Ninh đang đỡ Thẩm Ý Phong nói lời tạm biệt với Lâm Nguyệt Mạn.
"Yo, giờ hai đứa về à?"
Lâm Nguyệt Mạn nhìn Diệp Niệm Ninh và Thẩm Ý Phong hãy còn chưa tỉnh, nở nụ cười hỏi.
"Dạ, tụi em cũng uống nhiều rồi." Diệp Niệm Ninh lấy điện thoại trong túi ra, "Hết bao nhiêu, em gửi cho chị."
"Ầy, không cần đâu, chị em với nhau mà!" Lâm Nguyệt Mạn xua tay từ chối, Diệp Niệm Ninh đành chuyển thẳng cho cô một nghìn tệ, "Chị là tổ chức từ thiện hay sao mà mỗi lần em tới chị đều không lấy tiền thế? Nhận tiền đi, không nhận thì sau này em không thèm tới nữa đâu."
"Được rồi được rồi, để đó chị nhận. Hai đứa gọi xe về hay sao? Không thì để chị đưa về?" Lâm Nguyệt Mạn nói câu này xong thì lập tức định đi lấy chìa khóa xe, Diệp Niệm Ninh vội vàng ngăn cô lại, "Không cần không cần, em gọi cho Yến An rồi, xíu nữa anh ấy tới liền thôi."
"Yến An? Thời Yến An?" Lâm Nguyệt Mạn sửng sốt, sau đó nhìn Diệp Niệm Ninh bằng ánh mắt kỳ quái: "Em với Thời Yén An ở bên nhau thật đấy à?"
Diệp Niệm Ninh lắc đầu cười nói: "Vẫn chưa đâu."
Lâm Nguyệt Mạn nửa tin nửa ngờ nhìn cậu, đang muốn mở miệng nói gì đó thì Thời Yến An tới. Cô vẫy tay chào hỏi với Thời Yến An, cũng nói: "Vậy thôi giao hai đứa nó cho cậu đấy."
Thời Yến An nhẹ giọng ừ một tiếng, sau đó nâng tay đỡ lấy Thẩm Ý Phong, "Tụi tôi đi đây."
"Tạm biệt chị Nguyệt Mạn!"
Diệp Niệm Ninh vội vàng vẫy tay với Lâm Nguyệt Mạn.
Nguyệt Mạn gật đầu, cười với bóng dáng ba người đang ra khỏi cửa: "Tạm biệt, hoan nghênh lần sau lại tới."
Sau khi chào tạm biệt Lâm Nguyệt Mạn, Diệp Niệm Ninh và Thời Yến An mỗi người khoác một cánh tay đỡ Thẩm Ý Phong ra ngoài.
"Sao cậu ấy lại uống nhiều rượu thế?" Thời Yến An hỏi.
"Tâm trạng không tốt." Diệp Niệm Ninh dừng một chút, nhớ tới chuyện Thời Yến An và Kiều Dư Phồn là bạn cùng phòng thời đại học, "Yến An, anh có hình của Kiều Dư Phồn hồi đại học không?"
"Chắc là có, sao thế?" Thời Yến An nghi ngờ nhìn Diệp Niệm Ninh, sao tự nhiên lại muốn ảnh của Kiều Dư Phồn.
Diệp Niệm Ninh thở dài, sau đó đơn giản kể lại chuyện hôm nay, "Hôm nay Kiều Dư Phồn tới nhà chú hai của tôi, nói chuyện một dự án mới với anh tôi, còn trả lại cho ảnh một cái hộp nhẫn. Trùng hợp là, Tử Khiêm cũng ở đó.
Sau khi Kiều Dư Phồn đi rồi, anh tôi chạy lên lầu, mà Tử Khiêm lại nói với tôi, anh ấy rất giống với Kiều Dư Phồn thời đại học. Tôi chỉ muốn xem ảnh của Kiều Dư Phồn hồi đó, để hiểu rốt cuộc Tử Khiêm nói giống là giống đến mức nào."
Lúc Thời Yến An nghe thấy cái hộp nhẫn kia thì sửng sốt một chút, sau đó lại làm bộ như không có chuyện gì, tiếp tục nghe Diệp Niệm Ninh nói.
"Xíu nữa lên xe anh sẽ tìm cho em xem thử, anh nhớ là trong điện thoại anh có ảnh."
"Cảm ơn anh!"
Diệp Niệm Ninh vui vẻ nhìn Thời Yến An, Thời Yến An cũng nhìn lại cậu. Ánh mắt hai người giao nhau, cuối cùng vẫn là Diệp Niệm Ninh đỏ tai dời tầm mắt đi trước.
Thời Yến An nhìn vành tai hồng hồng của Diệp Niệm Ninh, khóe miệng khẽ cong lên, trong lòng không hiểu sao cứ muốn giơ tay lên xoa bóp, nhưng vì anh vẫn còn phải đỡ Thẩm Ý Phong nên đành phải nhịn xuống.
"Bây giờ em đang cảm thấy Thanh Lâm xem Tử Khiêm là thế thân sao?" Thời Yến An ép khóe miệng đang khẽ cười xuống, hỏi.
Diệp Niệm Ninh bị Thời Yến An nhìn thấu suy nghĩ hơi ngẩn ra một chút, sau đó gật đầu, xong lại lắc đầu, "Có chút. Nhưng tôi lại không thể tin được, nói sao đi nữa anh tôi cũng không giống kiểu người chơi trò thế thân này." Thời Yến An mím môi, chỉ nói một câu: "Đúng thật là Thanh Lâm không giống kiểu người đó."
Hai người đỡ Thẩm Ý Phong ngồi vào ghế sau, rồi hai người tiến lên đằng trước ngồi xuống ghế lái và ghế phó lái.
"Đây, em tự lướt tìm trong album thử xem." Thời Yến An đưa điện thoại cho Diệp Niệm Ninh. Diệp Niệm Ninh nhận lấy điện thoại cười hỏi anh, "Anh không sợ tôi biết bí mật của anh sao?"
Thời Yến An nghe thấy lời này thì khẽ cười, nghiêng đầu nhìn Diệp Niệm Ninh, nhẹ giọng nói: "Ở trước mặt em, anh không cần phải có bí mật."
"Anh thật là..." Diệp Niệm Ninh bị anh ghẹo đến mức mặt đỏ lên, bèn cúi đầu xuống hỏi: "Mật khẩu là gì?"
Ý cười trên môi Thời Yến An lại càng hiện rõ, trong mắt lại càng là thâm tình khôn kể đang cất giấu.
"Sinh nhật của em. Nhưng mà trước đây anh đã lấy vân tay cho em rồi, ngón trỏ tay phải." Nói xong lời này, Thời Yến An liền khởi động xe. Diệp Niệm Ninh trộm nhìn anh một cái, mím môi, nhỏ giọng hỏi: "Anh lấy vân tay của tôi từ khi nào thế?"
"Lúc ở Thâm Sơn Nguyệt."
Diệp Niệm Ninh hơi nhíu mày, "Thâm Sơn Nguyệt?"
"Ừm, cái buổi tối mà em uống say ấy." Thời Yến An nhắc cậu.
Diệp Niệm Ninh vừa nghe thấy câu này, trong nháy mắt ký ức hiện lên. Buổi tối cậu uống say còn không phải là buổi tối mà Thời Yến An thổ lộ với cậu sao?
Ây da, không hiểu sao lại thấy hơi ngượng ngùng!
Thời Yến An không cần nhìn vẻ mặt của Diệp Niệm Ninh cũng biết lúc này chắc mặt cậu đã đỏ bừng cả lên cả rồi.
Đã quen biết lâu như vậy, mà sao em ấy vẫn dễ thẹn thùng như vậy chứ?
Diệp Niệm Ninh giơ ngón trỏ tay phải chạm vào cảm ứng vân tay, điện thoại lập tức mở khóa. Mà điều đầu tiên đập vào mắt cậu, cũng vô tình hấp dẫn lực chú ý của cậu chính là màn hình nền của Thời Yến An. Là ảnh của cậu.
Một tấm ảnh chụp lén.
"Anh chụp à?" Diệp Niệm Ninh chỉ điện thoại, hỏi Thời Yến An.
Thời Yến An vội liếc mắt nhìn, "Ừm. Có đẹp không?"
"Hừ, chẳng lẽ tôi còn có thể tự chê mình xấu hay sao?" Diệp Niệm Ninh lẩm bẩm một câu, sau đó bấm mở album ảnh ra.
Thời Yến An cười cười, không đáp lại cậu.
Album chia làm rất nhiều thư mục, mỗi một album đều có tên. Diệp Niệm Ninh nghiêm túc nhìn tên Album, cuối cùng bấm vào một album có tên là "University".
University.
Đại học.
Cuộc sống đại học của Thời Yến An.
Album có bóng rổ, có sân thể dục, có bầu trời, có những món ngon, có ảnh selfie, cũng có ảnh chụp cùng bạn bè.
Diệp Niệm Ninh lướt qua từng tấm ảnh. Vài phút sau, cậu mới tìm thấy tầm ảnh chụp chung với bạn ký túc xá của Thời Yến An.
"Hóa ra Kiều Dư Phồn vẫn luôn cao như thế à?" Diệp Niệm Ninh phóng to ảnh, nhìn gương mặt mỉm cười của Kiều Dư Phồn mà sửng sốt. "Ừm, em có cảm thấy giống Tử Khiêm không?"
Thời Yến An tùy tiện hỏi. Kỳ thật anh không cần hỏi, vì anh biết Diệp Niệm Ninh sẽ trả lời như thế nào.
Chắc chắn là giống.
"Giống."
Diệp Niệm Ninh nói xong liền trầm mặc, ánh mắt cậu gắt gao nhìn vào Kiều Dư Phồn trong ảnh.
Nếu chỉ đơn giản là nhìn vẻ ngoài của Kiều Dư Phồn và Tống Tử Khiêm mà nói, thì không phải giống lắm. Nhưng nếu nhìn vào đôi mắt cùng nụ cười của hai người, thì lại cực kỳ giống.
Có thể là bây giờ Kiều Dư Phồn đã thành thục hơn nhiều, nên khí chất trong người cũng càng trở nên cao quý và thanh lãnh, mới dẫn đến Diệp Niệm Ninh chưa từng nghĩ tới chuyện Tống Tử Khiêm lại là thế thân của Kiều Dư Phồn.
Tống Tử Khiêm hiện tại ôn văn nho nhã, trong mắt lúc nào cũng lộ ra ý cười, nhìn qua có tới bảy phần giống với Kiều Dư Phồn trong ảnh. Nhưng mà...
Diệp Niệm Ninh đột nhiên nhớ tới Tống Tử Khiêm ở kiếp trước.
Kiếp trước, trong ấn tượng của cậu, Tống Tử Khiêm hình như cũng rất giống với Kiều Dư Phồn của hiện tại. Cũng đã từng có không ít người nói Tống Tử Khiêm là em trai khác cha khác mẹ với Kiều Dư Phồn. Nhưng mỗi lần Tống Tử Khiêm nghe thấy câu này đều sẽ rất tức giận, còn vì vậy mà lên Weibo tranh cãi, lúc ấy cũng từng lên hotsearch rất nhiều lần.
Vốn dĩ Diệp Niệm Ninh không nhớ rõ chuyện này lắm, nhưng lần này lại đột nhiên nghĩ tới, hơn nữa, cậu còn có một suy đoán lớn mật.
Ở kiếp trước có phải anh cậu cũng xem Tống Tử Khiêm như thế thân không?
Mà kiếp trước, sở dĩ cậu không biết có lẽ là vì tâm tư của cậu đều đặt hết trên người Lâm Mục. Còn kiếp này cậu biết, là bởi vì Tống Tử Khiêm chính là người đại diện của cậu. "Ký chủ suy đoán hoàn toàn chính xác, xin chúc mừng!"
88 cũng vừa online, định chuẩn bị tuyên bố nhiệm vụ thì lại nghe được suy nghĩ của Diệp Niệm Ninh, vì thế nó lên tiếng khẳng định phỏng đoán của Diệp Niệm Ninh trước.
"Đậu xanh, cậu mẹ nó..." Diệp Niệm Ninh vỗ ngực, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Sao thế?" Thời Yến An chú ý tới động tác của Diệp Niệm Ninh, cứ nghĩ cậu có chỗ nào khó chịu.
Diệp Niệm Ninh lắc đầu, nói với Thời Yến An: "Không có gì không có gì."
Sau đó, cậu lại lặng lẽ hỏi 88: "Bát Giới, kiếp trước anh của anh với Tử Khiêm có kết hôn không?"
"Không." 88 trả lời đúng sự thật.
Diệp Niệm Ninh nghe thấy 88 nói vậy thì thoáng nhíu mày: "Vậy anh ấy kết hôn với ai?"
"Cụ thể là ai thì tôi không nói được, nhưng tôi có thể nói với cậu một chuyện, người kết hôn với anh cậu là nữ." "Nữ? Anh của anh là cong, sao có thể kết hôn với phụ nữ được?" Diệp Niệm Ninh rõ ràng không tin lời 88 lắm, 88 trầm mặc vài giây nói tiếp, "Ký chủ, cậu chết rồi, anh ấy phải gánh vác trách nhiệm nối dõi tông đường."
"Nhưng mà..." Diệp Niệm Ninh nghẹn một chút, "Muốn nối dõi tông đường cũng có thể nhận một đứa con nuôi mà! Tại sao lại phải cưới một người mình không thích?"
"Ký chủ, cậu thật sự không biết chuyện cậu qua đời là đả kích lớn thế nào với người thân cùng bạn bè của cậu sao?"