Trời đang rét đậm, gió bắc thổi từng cơn lạnh thấu xương, những đám mây màu xám bạc đang trôi lơ lửng giữa trời, luồng khí lạnh cuồn cuộn, đều đang ấp ủ cho một trận tuyết lớn.
Khi Diệp Niệm Ninh xuống máy bay vốn phải đi lối VIP, vì bên đó có ít người, cậu sợ bị fans nhận ra đến lúc đó sẽ có chút phiền phức.
Nhưng Trần Ngư Nhi nói cho cậu biết, đã có rất nhiều fans đang chờ ở lối đi phổ thông của sân bay, cậu nhíu nhíu mày, cuối cùng quyết định đi lối phổ thông.
Vừa bước ra ngoài, các fan lập tức hét một chuỗi a a a a thật dài, suýt chút nữa đã tiễn màng nhĩ của Diệp Niệm Ninh về chầu Diêm Vương.
“Niệm Niệm, em có thể chụp chung một tấm với anh không?” Một cô gái chen chút bước tới gần Diệp Niệm Ninh, căng thẳng nhìn cậu.
Diệp Niệm Ninh sợ cô té ngã, vội vàng bước tới đỡ cô, sau đó trả lời: “Không được. Lát nữa ra ngoài tìm một nơi không cản đường anh sẽ ký tên cho từng người nhé? Hiện tại có quá nhiều người, đừng chen lấn với người qua đường.”
“Dạ!” Các fan sôi nổi trả lời.
“Đi chầm chậm thôi, đừng chen lấn. Đâu phải các em chưa từng thấy anh, sao lần nào cũng gấp như muốn đi đầu thai vậy?”
Diệp Niệm Ninh bị các fan vây quanh, hành động vô cùng không tiện.
“Nhìn thấy thần tượng mà không tiến lên gặp thì sao thần tượng có thể để ý tới mình chứ?” Một cô gái đi bên cạnh Diệp Niệm Ninh lên tiếng phản bác, những người còn lại nghe được câu này cũng vội vàng phụ họa theo: “Đúng vậy!”
“Vậy chi bằng em trực tiếp ngã xuống trước mặt anh, như vậy em sẽ khiến cho anh chú ý hơn đấy, tâm trạng anh tốt nói không chừng còn sẽ đặc biệt quan tâm em một phen.”
Dứt lời Diệp Niệm Ninh buồn cười nhìn thoáng qua cô gái kia, mặt cô ấy đỏ bừng cũng không biết là do xấu hổ hay là do bị lạnh.
“Hôm nay Lâm Diệc Lận có tới không?” Diệp Niệm Ninh đưa mắt nhìn một vòng trong đám người, không nhìn thấy.
“Lâm Diệc Lận là ai thế?”
“Cô là fan mới hả? Lâm Diệc Lận là em trai master đó.”
“Không phải nên gọi là anh trai master sao?”
“Hầy, khuôn mặt của Lâm Diệc Lận quá non, tui gọi anh trai không nổi.”
“Master đâu rồi? Master!” Có người lớn tiếng gọi vài câu, bị đẩy ra khỏi vòng người Lâm Diệc Lận giơ tay, nhón mũi chân lên, “Tôi ở đây này!”
Diệp Niệm Ninh nghe thấy thanh âm cố hết sức xác định phương hướng mà Lâm Diệc Lận đang đứng, rồi sau đó cười nói với mọi người bên cạnh: “Mọi người tránh ra chút nhé, để cho master đi đến đây nào.”
Các fan nghe lời tránh ra làm thành một con đường, Lâm Diệc Lận vừa nói cảm ơn vừa đi tới bên cạnh Diệp Niệm Ninh.
“Tiểu Master, cậu thế này là không được đâu! Sau này cậu hãy học tập mấy cô gái này nhiều chút, tốt nhất là ngay lúc tôi vừa bước ra là cậu hãy dính bên cạnh tôi đấy, nếu không mỗi lần đều phải triệu hồi cậu như vầy, rắc rối lắm.”
Lâm Diệc Lận ngoan ngoãn gật gật đầu, lên tiếng đồng ý.
Diệp Niệm Ninh bất đắc dĩ cười cười, duỗi tay ôm vai cậu ta, “Cái dáng vẻ ngốc nghếch này của cậu, thật không biết làm sao cậu theo đuổi được Ngư Nhi nữa.”
“Thật hay giả vậy? Master là của chị trợ lý nhỏ ấy hả?”
“Ngư Nhi là ai thế?”
“Ôi trời, cô này đúng là fan mới rồi! Ngư Nhi chính là chị trợ lý nhỏ, sau khi về nhà nhớ làm bài tập đầy đủ!”
“Wow! Chiêu này của master thật tuyệt! Gói không được thần tượng, thì liền gói trợ lý của thần tượng!”
“Ha! Sao lại gọi là đóng gói? Em nghĩ Ngư Nhi của chúng ta là mì gói hả? ” Diệp Niệm Ninh cười trêu.
Lâm Diệc Lận không nói gì, chỉ cười cười nhìn bọn họ.
Ra khỏi sân bay, Diệp Niệm Ninh dẫn các fan tới một góc ký tên cho từng người bọn họ, may mắn thay số người tới cũng không quá đông, chỉ hai mươi phút sau là đã ký xong hết.
Lúc này những bông tuyết đang tung bay lất phất trong gió, Diệp Niệm Ninh ngẩng đầu lên nhìn tuyết, đếm sơ sơ số lượng fans một chút, có khoảng 50 người phần lớn vẫn còn là học sinh.
“Các em tự lái xe về hay là gọi xe đi về vậy?” Diệp Niệm Ninh nhéo nhéo cánh tay mình, nhíu mày hỏi fan.
Các fan trả lời có lái xe cũng có gọi xe, một số còn lại thì nhà ở gần đây, nên trả lời là tự đi bộ về.
“Lái xe và đi bộ thì nhanh về đi, gọi xe cũng phải tranh thủ đi ra đường lớn gọi taxi đi. Trông cái thời tiết này thì e là sẽ có tuyết lớn đấy, các em còn không nhanh chóng thì lát nữa không về được đâu đó.” Diệp Niệm Ninh thúc giục.
Các fan cùng nhau vâng dạ sau đó mới lưu luyến vẫy tay chào tạm biệt cùng Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh chờ sau khi bọn họ đều đi hết rồi, mới nhìn về phía Lâm Diệc Lận ở cạnh mình, “Cậu có chuyện gì vậy? Luyến tiếc à?”
Lâm Diệc Lận gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Nhà em ở ngay thành phố H.”
“Vậy em đây là muốn đi theo anh hả?”
“Được chứ ạ?” Lâm Diệc Lận tràn đầy mong đợi cùng hồi hộp nhìn Diệp Niệm Ninh.
“Được! Vậy cùng đi tới khách sạn với tụi anh đi! Vừa hay Ngư Nhi cũng ở đó, đôi tình nhân nhỏ như hai đứa chắc rất lâu rồi chưa gặp nhau nhỉ?”
Diệp Niệm Ninh duỗi tay nắm cổ tay Lâm Diệc Lận, vừa cười hỏi vừa đi về hướng bãi đỗ xe.
Vào lúc quyết định đổi lối ra Tống Tử Khiêm cũng đã nói với cậu, anh ấy và Trần Ngư Nhi sẽ đi tới bãi đỗ xe trước chờ cậu.
“Vẫn ổn, cũng chỉ mới mấy ngày mà thôi.” Lâm Diệc Lận ngượng ngùng gãi gãi đầu, Diệp Niệm Ninh nhướng mày nhìn cậu ta, “Vậy xem ra cậu thường xuyên chạy tới thủ đô!”
“Cũng có thể nói vậy, tới lúc khai giảng rồi thời gian gặp nhau sẽ ít đi.”
“Ừm. Anh nói cậu này, cậu phải đối xử tốt với Ngư Nhi. Mặc dù cậu là master của anh, nhưng nếu cậu dám bắt nạt Ngư Nhi… hà!”
Diệp Niệm Ninh không nói câu tiếp theo, nhưng Lâm Diệc Lận cũng đã bắt đầu khẩn trương, “Không… Sẽ không đâu. Em sẽ đối tốt… đối tốt với Ngư Nhi.”
“Lo lắng cái gì? Tốt xấu gì cũng là fans của anh, sao lá gan lại nhỏ như vậy?” Diệp Niệm Ninh cười cười sờ đầu Lâm Diệc Lận.
Lúc hai người đi đến bãi đỗ xe, Tống Tử Khiêm đang đứng ở xa xe gọi điện thoại, anh ấy trông thấy Lâm Diệc Lận thì thoáng sửng sốt chút, sau đó lại nhớ tới Trần Ngư Nhi, liền hiểu rõ.
“Cậu ngồi ở sau đi, anh ngồi ghế phó lái cho.” Diệp Niệm Ninh nói một câu với Lâm Diệc Lận sau đó lập tức bước tới ngồi vào ghế phó lái, kết quả vừa xoay đầu, thì thấy Thời Yến An đang ngồi ở ghế lái.
“… Yến An, anh… Sao anh lại ở đây?”
Diệp Niệm Ninh mới vừa hỏi xong liền hận không thể tự vả vào miệng mình hai cái, sao tự dưng lại nói lắp thế này?
“Anh còn không tới, em chạy theo người khác thì sao.” Lúc Thời Yến An trả lời tầm mắt như có như không dừng ở trên người Lâm Diệc Lận đang nói chuyện với Trần Ngư Nhi.
“Nè! Anh nghĩ cái gì đó? Cậu ta tên là Lâm Diệc Lận, là master của tôi và cũng là bạn trai của Ngư Nhi.”
Lâm Diệc Lận ngẩng đầu vẫy tay chào Thời Yến An, lễ phép nói: “Chào anh, em là Lâm Diệc Lận.”
“Ừm, Thời Yến An.”
Thời Yến An gật gật đầu, mỉm cười trả lời.
“Đi thôi đi thôi, tới khách sạn. Này, tiểu master, cậu ăn cơm chưa?” Tống Tử Khiêm trò chuyện điện thoại xong sau đó kéo cửa xe ra ngồi xuống ghế sau, cười hỏi.
Lâm Diệc Lận lắc đầu, “Vẫn chưa.”
“Thế hay là chúng ta tới nhà hàng ăn cơm trước đi, cũng chưa có ai ăn gì cả!”
“Ừm, muốn tới nhà hàng nào?” Thời Yến An vừa lái xe vừa hỏi.
“Tới chỗ anh Hứa, được không?” Diệp Niệm Ninh quay đầu lại nhìn nhìn đám người Tống Tử Khiêm, người đầu tiên lên tiếng là Tống Tử Khiêm: “Được chứ!”
Tuy rằng Trần Ngư Nhi và Lâm Diệc Lận không biết anh Hứa là ai, nhưng vẫn gật đầu đáp lại.
“Anh Hứa? Anh Hứa nào?” Thời Yến An tò mò hỏi Diệp Niệm Ninh, Diệp Niệm Ninh nhẹ giọng cười: “Hứa Quan Đường. Nhà hàng của ảnh chắc là anh biết mà?”
“Có biết. Thanh Lâm cũng từng dẫn em tới đó rồi?”
“Ừm ừm.”
Quãng đường từ sân bay tới Tiểu Ốc Mãn Nguyệt khá xa, vả lại còn vì tuyết rơi nên xe phải lái tương đối chậm. Vì vậy dẫn tới khi cách Tiểu Ốc Mãn Nguyệt còn nữa chặn đường, một hàng ba người phía sau đã nhắm mắt ngủ hết rồi.
“Mệt à? Em có muốn chợp mắt một lát không?” Thời Yến An liếc nhìn Diệp Niệm Ninh vẫn đang chơi điện thoại, quan tâm hỏi.
“Không cần đâu, tôi ngủ ở trên máy bay rồi.” Diệp Niệm Ninh lắc đầu, khóa màn hình điện thoại lại rồi cất vào túi, rồi nghiêng đầu dòm Thời Yến An, “Anh vẫn chưa trả lời tôi, sao anh lại tới đây vậy?”
“Anh nhớ em, cho nên mới tới đây.”
Diệp Niệm Ninh sửng sốt một lát, những lời này của Thời Yến An thật sự đã chạm tới nơi mềm mại nhất trong lòng cậu.
Cậu mỉm cười, không biết nên trả lời lại cái gì.
“Chuyện cameras em đã giải quyết thế nào?” Thời Yến An mím môi, vẫn hỏi ra câu này.
“Tôi… bỏ qua.”
Diệp Niệm Ninh nhắc tới chuyện này vẫn cứ cảm giác rất chột dạ, vì chuyện này mà thật ra đã mấy ngày rồi Thời Yến An không để ý tới cậu. Thôi được rồi, cũng có thể là do việc ở bệnh viện quá bận.
“À.”
Sau lần trò chuyện qua điện thoại trước xong Thời Yến An cũng đã đoán trước được kết quả này, nên cũng không nói gì thêm nữa.
“Tôi làm như vậy, có phải anh rất tức giận hay không?” Diệp Niệm Ninh mím môi, có chút lo lắng cũng có chút sợ Thời Yến An sẽ tức giận.
“Ừm, anh rất tức giận.” Thời Yến An làm bộ cả giận nói.
“Vậy tôi phải làm thế nào anh mới không tức giận nữa? Tôi không phải nói tới chuyện kia, tôi nói là bây giờ ấy.”
Diệp Niệm Ninh bắt chéo hai ngón tay vào nhau, thật cẩn thận nhìn Thời Yến An, trong ánh mắt còn mang theo một chút trong veo của cậu bé nhỏ, rất đáng yêu.
Thời Yến An thấy cậu như vậy, căn bản không nói ra được yêu cầu gì quá mức.
Môi giật giật, âm thanh trầm thấp từ tính truyền vào Diệp Niệm Ninh trong tai.
“Hôn anh một cái đi.”
“Hả?”
Diệp Niệm Ninh chớp chớp mắt, có hơi lúng ta lúng túng.
Thời Yến An vươn tay chỉ chỉ mặt mình, “Hôn một cái, anh sẽ không tức giận.”
“Thế nhưng…”
Diệp Niệm Ninh hơi bối rối. Gương mặt Thời Yến An chắc là hôn thích lắm, nhưng mà cậu sẽ phải hôn à? Hình như không thích hợp lắm thì phải!
Thời Yến An cũng không vội, chỉ tập trung lái xe.
Khoảng vài phút sau, anh liền cảm nhận được xúc cảm mền mai rơi trên gương mặt mình, mặc dù vừa chạm vào liền tách ra, nhưng anh vẫn rất vui vẻ, đôi môi mỏng cũng cong thành một vòng cung xinh đẹp.
Anh không vội nhìn xem phản ứng của Diệp Niệm Ninh, chỉ cười nói: “Anh cho rằng, từ từ tiến tới sẽ là một loại thành ý. Nhưng có vẻ như anh vẫn cần phải cưỡng ép em từng bước một.”