Diệp Niệm Ninh rửa mặt xong bước ra vừa hay nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu nhìn Diệp Thanh Lâm đang đóng cửa lại, nghi ngờ hỏi: "Ai vậy anh?"
Diệp Thanh Lâm thản nhiên: "Nhân viên tiếp thị."
"Nhân viên tiếp thị bây giờ cũng bắt đầu đến tận nhà rồi à?" Diệp Niệm Ninh rõ ràng không tin, lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên, cậu đứng lên đi ra mở cửa, "Yến An?"
"Biểu tình như vậy là sao chứ?" Thời Yến An buồn cười nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh lắc đầu cười, "Anh trai tôi nói anh là nhân viên tiếp thị đó."
Thời Yến An nhìn Diệp Thanh Lâm, tuy Diệp Thanh Lâm ngồi đưa lưng về phía anh nên không thấy được vẻ mặt nhưng nhất định là không mấy vui vẻ.
"Lát nữa em rảnh không? Chúng ta cùng đi mua sắm."
"Không được rồi, tôi phải đến nhà chú hai ăn cơm. Tối nay hẵng đi nha." Diệp Niệm Ninh lấy một đôi dép đặt bên chân Thời Yến An.
Thời Yến An lắc đầu, "Tôi không vào đâu, nếu tối em rảnh thì gọi cho tôi, tôi đến đón em."
"Được."
Thời Yến An phất tay với Diệp Niệm Ninh, xoay người rời đi.
Diệp Niệm Ninh đóng cửa lại rồi ngồi xuống cạnh bàn ăn hỏi Diệp Thanh Lâm, "Anh, anh sao vậy?"
Diệp Thanh Lâm hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu liếc nhìn Diệp Niệm Ninh, "Anh làm sao?"
"Không phải Yến An là bạn của anh à? Sao anh lại không cho anh ấy vào nhà?"
"Em đã bắt đầu bao che cho cậu ta rồi à? Đúng là khuỷu tay hướng ra ngoài mà!" Diệp Thanh Lâm đứng dậy ngồi lên ghế sofa, điệu bộ không muốn tiếp chuyện.
Kỳ thật không phải anh ghét Thời Yến An, dù sao cũng quen biết nhiều năm như vậy, hơn nữa còn là bạn rất thân. Nhưng mà chỉ cần là người dám có ý với Diệp Niệm Ninh thì bất kể là ai anh cũng sẽ đối xử như vậy.
Anh không muốn Diệp Niệm Ninh yêu đương sớm như vậy. Mấy hôm trước Diệp Niệm Ninh nói với anh chuyện mình từng thích phải một gã đàn ông xấu xa, anh đã điều tra chuyện đó cả buổi, tuy cuối cùng đến cái bóng cũng không tìm được, nhưng nếu tra ra anh nhất định sẽ cho người đi đánh tên cặn bã đó một trận.
Dám ức hiếp em trai anh, đúng là chán sống rồi.
Diệp Niệm Ninh nhìn Diệp Thanh Lâm, không nói gì.
Cậu thật sự không hiểu tại sao anh trai lại có thái độ như vậy với Thời Yến An, hình như hai người họ đâu có xung đột gì đâu nhỉ, sao đột nhiên lại thành ra như vậy?
Cậu nghĩ mãi cũng không ra.
Sau khi ăn xong bữa sáng hai người cùng nhau tới nhà Diệp Hoài.
"Lúc em đi với cậu ta nhớ phải giữ khoảng cách, khách sạn phải thuê hai phòng, nghe rõ chưa?" Diệp Thanh Lâm tay cầm vô lăng, không chớp mắt nhìn về phía trước.
Diệp Niệm Ninh quay đầu, nghi hoặc nhìn Diệp Thanh Lâm hỏi: "Tại sao phải giữ khoảng cách?"
"Em không cần biết đâu, dù sao cứ giữ khoảng cách đi là được."
Tuy ngoài miệng Diệp Thanh Lâm nói vậy chứ thật ra trong lòng hận không thể nói ra chuyện Thời Yến An thích cậu, sau đó cảnh cáo cậu cách xa Thời Yến An một chút.
Nhưng anh vẫn không làm vậy, ít nhất là cho đến hiện tại anh vẫn giúp Thười Yến An giữ bí mật chuyện này.
Anh cảm thấy mình cũng rất kỳ lạ, vừa không ngăn cản Thời Yến An theo đuổi Diệp Niệm Ninh, nhưng mà thấy Thời Yến An thì sắc mặt cũng chẳng tốt, cũng may Thời Yến An hiểu tính, nếu không chỉ sợ là đã tẩn anh lâu rồi.
"A."
Diệp Niệm Ninh bất đắc dĩ lên tiếng.
Thời điểm đến nhà họ Diệp là hơn mười một giờ, vừa bước vào cổng Dương Thục Dĩnh đã vội ra đón.
"Niệm Niệm, muốn gặp con thật không dễ chút nào! Không phải con bận thì là ta bận, vất vả lắm mới rảnh thì con lại đi du lịch với bạn." Dương Thục Dĩnh bất đắc dĩ.
Bà không sinh con được, Thanh Lâm với Niệm Niệm đến nhà thật sự đã khiến cho cuộc sống của họ vui vẻ hơn rất nhiều, đồng thời cũng bù đắp sự tiếc nuối cho việc bọn họ không có con.
"Dì hai ~ con đã về thì nhất định sẽ chăm sóc tốt cho người!" Diệp Niệm Ninh ôm lấy cánh tay Dương Thực Dĩnh làm nũng.
Dương Thục Dĩnh gật đầu cười, lấy tay xoa đầu Diệp Niệm Ninh, "Con đó, chỉ giỏi dẻo miệng thôi!"
Diệp Niệm Ninh bĩu môi, "Không có mà, lần này con nói thật!"
"Mọi người đứng ngoài cổng nói chuyện gì vậy? Vào đây ăn trái cây đi!" Diệp Hoài cầm hai dĩa trái cây bước ra từ phòng bếp, thấy ba người còn đứng ngoài cổng lập tức gọi vào.
"Chú hai, có xoài không ạ?" Diệp Niệm Ninh kéo Dương Thục Dĩnh đi về phía phòng khách, cười hỏi Diệp Hoài.
Diệp Hoài chỉ vào đống xoài trên bàn, "Có! Dì hai biết con về, sáng sớm đã chạy ra siêu thị mua cho con rồi."
"Đừng đẩy hết cho tôi chứ." Dương Thục Dĩnh đặt xoài trước mặt Diệp Niệm Ninh, chỉ vào Diệp Hoài: "Mấy cái này đều là chú hai mua cho con, đáp lại đống đồ ăn vặt lần trước! Ổng khẩu thị tâm phi vậy đó, không tin được đâu."
"Chú hai, chú cứ như vậy con dễ hiểu lầm lắm đó." Diệp Niệm Ninh nháy mắt mấy cái với Diệp Hoài, trêu ghẹo nói.
Diệp Hoài hừ một tiếng, "Hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi, ta cũng không nói đâu."
Dương Thục Dĩnh mỉm cười khẽ đẩy đẩy Diệp Hoài, rồi hỏi Diệp Niệm Ninh: "Cậu bạn đi cùng với con tên là gì vậy?"
"Tên anh ấy là Thời Yến An."
Dương Thục Dĩnh nhíu mày suy nghĩ, "Thời Yến An? Họ Thời? Là người nhà họ Thời à?"
"Vâng."
Diệp Niệm Ninh gật đầu, cẩn thận liếc mắt sang Diệp Thanh Lâm bên cạnh, thấy mặt anh vẫn thối hoắc liền xiên một miếng táo đưa lên miệng anh, Diệp Thanh Lâm hừ một tiếng, há mồm cắn lấy miếng táo.
"Niệm Niệm, dì không nói Thời gia không tốt, nhưng vẫn nhắc nhở con một chút. Người nhà họ Thời chúng ta không chọc nổi đâu." Dương Thục Dĩnh sắc mặt nghiêm túc.
Diệp Hoài cũng phụ họa theo: "Dì con nói đúng đó, Thời gia là một vũng bùn khổng lồ, đụng đến là mất mạng như chơi."
Diệp Niệm Ninh ở lại nhà Diệp Hoài đến 7 giờ tối, vốn dĩ Dương Thục Dĩnh còn muốn giữ cậu ở lại một đêm nhưng cậu vẫn nhớ mình có cuộc hẹn đi mua sắm với Thời Yến An nên đành từ chối.
"Alo, Yến An. Tôi đang ở bên ngoài tiểu khu nè, anh xuống đi." Diệp Niệm Ninh nói với Thời Yến An ở đầu dây bên kia.
Thời Yến An thả Bơ từ trong ngực xuống đất, đáp: "Được."
Một lúc lâu sau, Thời Yến An vừa ra khỏi tiểu khu đã thấy người thanh niên đứng xếp hàng mua đồ ăn bên trong đám người.
Diệp Niệm Ninh mua đồ xong xoay người lại liền nhìn thấy Thời Yến An nhẹ nhàng cười với mình, cậu cong cong mắt, đưa một phần đồ ăn vặt trong tay cho Thời Yến An.
"Cho anh nè, không cay."
Thời Yến An nhận lấy đồ ăn, nhìn thoáng qua, là món Quan Đông*.
*Một vùng ở phía Đông Sơn Hải Quan, gần các tỉnh Đông Bắc Trung Quốc.
"Cảm ơn." Anh nhẹ giọng nói.
Diệp Niệm Ninh nhai đồ ăn trong miệng, quai hàm phồng lên, nghe vậy thì lấy cùi chỏ đẩy Thời Yến An, mơ hồ nói: "Hừ, chút chuyện nhỏ cần gì phải cảm ơn."
"Em cũng thường xuyên nói cảm ơn tôi mà!" Thời Yến An nhìn bộ dạng đáng yêu này của Diệp Niệm Ninh, nhịn không được vươn tay lên sờ gương mặt cậu.
Diệp Niệm Ninh không quá để ý hành động này của anh, vẫn tiếp tục cười nói vói Thời Yến An, "Tôi bị quen miệng thôi."
Thời Yến An xoa nắn ngón tay, "Vậy sau này chúng ta cùng bỏ thói quen này đi, nếu không sẽ có cảm giác xa lạ lắm!"
"Được, tôi sẽ cố gắng."
Diệp Niệm Ninh nháy mắt mấy cái với Thời Yến An, anh cười cười, lần này đành nhịn lại, không xoa mặt Diệp Niệm Ninh nữa.
Hai người đi đến gần một cửa hàng bách hóa, bên trong rất nhiều rất nhiều người, Diệp Niệm Ninh võ trang đầy đủ, nghĩ thầm có lẽ sẽ không có ai để ý đến mình đâu.
Có lẽ cậu đã đánh giá thấp năng lực của fans rồi.
"Cái kia, cậu là Niệm Niệm phải không?" Mấy cô bé đứng ngăn trước mặt Diệp Niệm Ninh với Thời Yến An, cẩn thận dò hỏi.
Diệp Niệm Ninh lắc đầu, hạ thấp thanh âm nói: "Không phải."
Tiếp đó cậu lập tức kéo Thời Yến An vội vàng đi khỏi chỗ này.
"Người bên cạnh chính là Thời Yến An, hơn nữa bộ quần áo kia Niệm Niệm cũng từng mặc rồi, sao có thể không phải chứ?" Trong số các nữ sinh trong học đó có một người nhìn bóng dáng bọn họ nói thầm.
"Nhiều khi chỉ là trùng phong cách thôi, đi nào." Một nữ sinh khác lên tiếng.
Những người khác cũng chỉ có thể từ bỏ, dù gì người ta cũng đã bảo là không phải, còn đuổi theo hỏi nữa thì thật bất lịch sự.
"Má ơi, tôi đã ngụy trang bản thân đến mức này rồi mà vẫn còn có người nhận ra!" Diệp Niệm Ninh dựa tường lia mắt nhìn bốn phía, không thấy ai mới tháo khẩu trang xuống.
Thời Yến An bước đến trước mặt, vừa khéo che được khuôn mặt cậu, cho dù lúc này có người đi qua đoán chừng cũng chỉ nghĩ bọn họ là một đôi tình nhân đang thân mật.
"Em muốn đi đâu trước? Đảo Bán Miên hay Thâm Sơn Nguyệt?" Thời Yến An nhẹ giọng hỏi Diệp Niệm Ninh.
"Đảo Bán Miên đi. Bây giờ bên đó đã bắt đầu có tuyết rồi, nếu tới trễ nữa nhiệt độ sẽ rất thấp, tôi sợ lạnh."
Diệp Niệm Ninh nghĩ đến thời tiết rét lạnh như vậy không nhịn được mà rùng mình. Thủ đô cũng thuộc phương Bắc, cậu sống ở đây từ bé đến lớn nhưng vẫn không thể nào thích ứng được với mùa đông.
"Được. Chúng ta đi mua vài món đồ giúp giữ ấm là đủ rồi, đợi tới đó nếu có thiếu gì thì mua sau."
"Ừm. Vốn định đi dạo một lát, không ngờ..." Diệp Niệm Ninh thở dài, đây có lẽ chính là điểm khó xử khi làm người của công chúng.
"Không sao mà, tới đó rồi đi dạo cũng được mà." Thời Yến An xoa đầu Diệp Niệm Ninh, an ủi cậu.
Hai người vào cửa hàng mua vài miếng dán giữ ấm và một ít quần áo dày rồi về thẳng nhà, vốn Diệp Niệm Ninh còn muốn đi dạo chợ đêm nhưng người trong chợ đêm còn nhiều hơn trong cửa hàng, nếu bị nhận ra thì phiền phức lắm.
"Tôi mua vé đi xế chiều ngày mai, sáng mai anh nhớ gọi tôi đậy đó, tôi sợ bị trễ giờ." Diệp Niệm Ninh đưa lưng về phía Thời Yến An nhập mật mã mở cửa, thanh âm không lớn không nhỏ.
Thời Yến An gật đầu, "Được. Ngày mai cùng ăn cơm nha, tôi nấu cho."
"Được thôi." Mở được cửa, Diệp Niệm Ninh xoay người nhận lấy một nửa đồ trong tay Thời Yến An, "Buổi tối tốt lành, nhớ đi ngủ sớm."
"Ừm, ngủ ngon."
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Thời Yến An nhìn cửa phòng đóng chặt, nhẹ giọng cười cười. Con đường của họ bắt đầu rồi, hy vọng chuyến đi lần này có thể thúc đẩy tình cảm giữa hai người.