Biên tập: Hàn | Beta: Hàn, Lam
Diệp Niệm Ninh không về phòng ngay, mà dừng lại bên ngoài đón gió lạnh, chờ cho làn gió thổi bay hết những ý niệm kỳ quái trong lòng mới quay người bước về phòng.
“Niệm Niệm, anh tớ nói ngày mai cậu về thủ đô nên anh ấy muốn tới đón cậu, bảo cậu gửi thông tin chuyến bay cho ảnh đấy.” Thời Ngọc Duy thấy Diệp Niệm Ninh đi vào, móc ra một chiếc kẹo que từ trong túi ra đưa cho Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh “ừ” một tiếng, sau đó nghi hoặc nhìn về phía Thời Ngọc Duy “Sao anh ấy không tự nói với tớ?”
“Ảnh có nhắn cho cậu rồi, mà không thấy cậu trả lời. Anh ấy nghĩ cậu còn giận, nên mới nhờ tớ chuyển lời.”
Diệm Niệm Ninh nhíu mày, lấy điện thoại ra xem thử. Đúng là Thời Yến An đã gửi tin nhắn cho cậu, nhưng do chuông điện thoại cài quá nhỏ nên cậu mới không nghe thấy.
Thời Ngọc Duy liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của Diệp Niệm Ninh, sau đó giơ tay đặt lên vai cậu, ánh mắt thần bí cười cười hỏi cậu: “Cậu với anh tớ có bí mật gì không thể cho ai biết đúng không hả?”
“Có đâu!”
Diệp Niệm Ninh nghe thấy câu này lại chợt nghĩ đến những lúc cậu và Thời Yến An ở cạnh nhau, vì thế cậu vội vàng xua tay phủ nhận.
“Không có thì không có, cậu lớn tiếng như vậy làm gì hả?” Thời Ngọc Duy kỳ quái nhìn Diệp Niệm Ninh, “Nhưng mà đây vẫn là lần đầu tiên tớ thấy anh tớ để ý một người như vậy đó, hết đón máy bay lại đến sợ người ta không quen khí hậu, chậc chậc chậc…”
“Yến An…” Diệp Niệm Ninh dừng một chút, sửa lại xưng hô “Sao có thể chứ? Anh cậu đối với bạn trai hay bạn gái trước đây chắc chắn cũng phải để ý như vậy chứ.”
“Anh tớ không có người yêu cũ. Khi anh ấy về nước tớ còn đang học cấp 3, lúc đó tớ với anh ấy mới bắt đầu thân nhau hơn. Bao nhiêu năm qua, anh ấy vẫn chưa từng mập mờ với bất kỳ ai bên cạnh cả.”
Thời Ngọc Duy ngồi xếp bằng trên thảm, miệng vẫn ngậm kẹo que, lúc nói có chút mơ hồ không rõ, nhưng Diệp Niệm Ninh nghe vẫn hiểu được.
Không có người yêu cũ?
Vậy hôm qua anh ấy nói không yêu sớm là thiệt đó à?
Người đàn ông đẹp trai như vậy lại chưa một mảnh tình vắt vai! Ôi phí phạm của giời thế aaaaaaa!
Cũng không biết sau này người có thể sánh đôi cùng anh ấy là ai nữa. Có thể khiến một người đàn ông ưu tú như vậy yêu mình, đối phương chắc chắn cũng phải là người rất ưu tú đó nha!
Nghĩ một chút, đáy lòng Diệp Niệm Ninh đột nhiên có chút xót xa, là cảm giác mất mát khi củ cải trắng mình cực khổ nuôi dưỡng bấy lâu nay lại bị con heo khác ủn đi mất QAQ.
“Thật à? Vậy thì anh cậu chắc là học hành dữ lắm.” Diệm Niệm Ninh một tay chống cằm, tùy ý nói.
“Cậu học cũng dữ đó thôi, từ tiểu học đến đại học lúc nào cũng là học trò cưng của thầy cô.”
“Còn không phải là bị anh tớ bắt học à? Nếu không có anh tớ, thì chắc tớ cũng không đậu nổi đại học A rồi.”
Đôi mắt Diệp Niệm Ninh cong cong, nụ cười sáng rực treo trên môi khiến mọi người cảm thấy rất ấm áp.
“Uầy, nếu anh tớ mà chịu quan tâm tới chuyện học hành của tớ xíu, thì chắc tớ cũng chẳng đến mức phải thi lại lần hai.” Lúc Thời Ngọc Duy nói lời này, trong mắt là sự hâm mộ nồng đậm. Tuy rằng Thời Yến An là anh trai cậu, nhưng cũng chỉ là anh họ, dù thế nào cũng không thể đối xử với cậu như anh em ruột được.
“Hai người đang nói chuyện gì thế?” Cố Tầm Hạc giơ tay xoa xoa mái tóc còn ẩm ướt của mình, đi từ trên lầu xuống.
Diệp Niệm Ninh nhìn mái tóc còn đang nhỏ nước của hắn, hơi nhíu mày “Sao cậu không sấy tóc đi?”
Cố Tầm Hạc lắc đầu “Lười sấy, không sao đâu.”
“Tụi tôi đang nói chuyện anh trai mình.” Thời Ngọc Duy vừa nói vừa lấy một cây kẹo từ trong túi ra, ném qua cho Cố Tầm Hạc.
Cố Tầm Hạc giơ tay bắt lấy. Bắt được kẹo, cậu xé vỏ, bỏ viên đường vào miệng “Ồ, tôi không có anh trai.”
Thời Ngọc Duy trừng mắt nhìn hắn:“Ai hỏi cậu đâu.”
“Chứ ai nói chuyện với cậu đâu!” Cố Tầm Hạc cũng trợn mắt với Thời Ngọc Duy.
“Ai cho cậu ăn kẹo của tôi mà còn ngang ngược như vậy hả?” Thời Ngọc Duy giơ chân đạp nhẹ Cố Tầm Hạc một cái. Cố Tầm Hạc rút kẹo ra, đưa tới trước mặt Thời Ngọc Duy “Đây, trả lại cậu.”
Thời Ngọc Duy ghét bỏ đẩy tay Cố Tầm Hạc ra “Cậu xéo đi!”
Diệp Niệm Ninh nhìn hai người bọn họ ồn ào nhốn nháo cảm thấy rất thú vị. Hôm nay ở chung một ngày, cậu mới phát hiện ra một chuyện, chính là Cố Tầm Hạc căn bản không phải là ghét cậu, chỉ là hắn không biết phải biểu đạt như thế nào.
Bắt đầu từ khi hắn làm cho cậu món vịt xào bia đó, mối quan hệ giữa hai người cũng đã đổi từ kẻ thù thành bạn bè rồi.
Bọn họ lại ngồi nói chuyện với nhau một lúc. Tầm 10 giờ, ai về phòng nấy rửa mặt đi ngủ.
*
Ánh sáng ban mai bắt đầu lấp ló. Hôm đó lại là một buổi sáng thật đẹp và tràn đầy màu sắc, mang sự tươi mới đến thế giới này.
Diệp Niệm Ninh cuộn trong chăn hơi trở mình, theo thói quen mò mò đầu giường, nhưng lại không thấy điện thoại hay đồng hồ báo thức đâu. Lúc này cậu mới nhớ ra, cậu vẫn đang ghi hình.
Cậu ngồi dậy, ngáp một cái.
Ngồi ngốc một lúc mới xuống giường, cậu mơ hồ đi vào phòng vệ sinh, dùng nước lạnh để giúp bản thân tỉnh táo hẳn, sau đó mới bắt đầu rửa mặt.
Lúc này đã là 8 giờ sáng, Thời Ngọc Duy và Cố Tầm Hạc đều ngủ chưa dậy. Sau khi Diệp Niệm Ninh mở cửa phòng liền đối mặt với rất nhiều nhân viên công tác và máy quay phim.
Cậu đứng hình một chút, sau đó vờ như không có chuyện gì xuống lầu.
“Thật chán quá đi, biết trước đã không ra ngoài sớm như vậy.” Diệp Niệm Ninh đi đến ngồi xuống thảm, sau đó thở dài, bất đắc dĩ nói.
Đôi tay cậu chống cằm, khuỷu tay chống trên bàn, ánh mắt dại ra nhìn về phía trước, lại bắt đầu ngồi ngơ ra một lúc.
Thật sự là cậu không có gì để làm cả. Cậu không nhóm lửa, cũng không nấu bữa sáng, ngồi trước máy quay phim thì lại không tiện chơi điện thoại, cũng không có ai nói chuyện cùng. Nếu đã vậy, không ngồi ngu thì biết làm cái gì bây giờ.
“Niệm Niệm, mau dậy ăn cơm, ăn xong còn phải lên máy bay đó.” Thời Ngọc Duy bưng đĩa đồ ăn cuối cùng đặt lên bàn, sau đó nhẹ nhàng lay Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh mở mắt, ngáp một cái “Sao tớ lại ngủ mất nhỉ?”
“Tớ còn muốn hỏi cậu đấy! Tớ tới thì thấy cậu đang ngủ trên thảm, lúc đầu còn tưởng cậu mộng du ấy, sau mới biết, hóa ra là cậu ngủ chưa đủ.” Thời Ngọc Duy xoa tóc Diệp Niệm Ninh, cười nói.
“Biết vậy tớ đã không ra đây sớm như vậy, thà rằng cứ ở trong phòng mà ngủ thẳng cẳng có phải hơn không.”
Diệp Niệm Ninh đưa tay xoa bóp cổ mình, sau đó đi rửa mặt.
“Xíu nữa các cậu bay đi đâu thế?” Diệp Niệm Ninh ăn một miếng, nhìn về phía Thời Ngọc Duy và Cố Tầm Hạc.
“Tôi phải ra nước ngoài chuẩn bị cho KAKC.” Cố Tầm Hạc không ngẩng đầu lên nói.
Thời Ngọc Duy liếc nhìn Cố Tầm Hạc “Tớ cũng ra nước ngoài, nhưng mà tớ đi nghỉ phép.”
Diệp Niệm Ninh gật đầu, cười nói: “Vậy là chỉ có tớ ở lại trong nước à.”
“Không phải mấy hôm trước cậu mới từ nước ngoài về đấy à? Đúng rồi, chuyện cậu bị cô gái kia đẩy xuống lầu cuối cùng ra sao rồi?” Thời Ngọc Duy tò mò hỏi.
“Cô ấy bị các fan trên mạng mắng dữ lắm, tớ cũng không tiện truy cứu nữa, nên cuối cùng anh tớ bắt vị hôn phu của cô ấy lấy đại ngôn làm tiền bồi thường.” Diệp Niệm Ninh giải thích đơn giản.
DIệp Niệm Ninh nghĩ một chút, sau đó trả lời đúng sự thật: “Thời gian hợp đồng đại ngôn kéo dài đến mười năm, nếu thương hiệu có vấn đề gì thì tớ có thể hủy hợp đồng luôn không cần bồi thường, còn nếu thương hiệu muốn đổi người phát ngôn thì phải bồi thường cho tớ một trăm triệu.”
“Mấy cái điều khoản này đúng là muốn bắt nạt người ta mà! Không hổ là anh Thanh Lâm, chuyện của cậu lúc nào cũng được ảnh xử lý gọn gàng sạch sẽ, đỉnh ơi là đỉnh.” Thời Ngọc Duy nói, còn giơ ngón tay cái với Diệp Niệm Ninh.
“Nhiêu đây có là gì, tôi cảm thấy bồi thường như vậy còn nhẹ đó! Nếu cậu không may mắn được như vậy, có khi còn ngã đến gãy cả xương.”
Cố Tầm Hạc không nhớ rõ lúc bản thân mình nhìn thấy tin tức “Diệp Niệm Ninh bị đẩy xuống cầu thang”, tâm tình của mình là như thế nào. Hắn chỉ nhớ rõ một điều, hắn đã vội vàng đặt vé máy bay đến nước A, nhưng lại không đến tìm Diệp Niệm Ninh, mà là ở khách sạn xem bài đăng Weibo của Diệp Niệm Ninh nói cậu đã trở lại, xem hết lần này đến lần khác.
Diệp Niệm Ninh chỉ cười cười, không nói gì nữa.
Ba người cùng nhau ăn cơm xong, rửa chén rồi mang theo hành lý đã chuẩn bị sẵn ra sân.
Lần này ghi hình, Diệp Niệm Ninh lại thu hoạch được thêm một người bạn, cũng khiến Diệp Niệm Ninh phải tự hỏi về tình cảm của Thời Yến An.
Lúc máy bay hạ cánh đã là 7 giờ tối. Tối qua Diệp Niệm Ninh đã hẹn Thời Yến An đến đón, vì vậy cậu gọi xe cho Trần Ngư Nhi trước, để cô về nhà nghỉ ngơi trước.
Nhìn xe của Trần Ngư Nhi đi xa, cậu đang muốn lấy điện thoại ra gọi điện cho Thời Yến An, thì đã thấy xe của anh xuất hiện trước mặt mình.
“Em lên xe trước đi.” Thời Yến An xuống xe, bước đến trước mặt Diệp Niệm Ninh, xoa xoa đầu cậu.
Diệp Niệm Ninh gật đầu, đi đến ngồi xuống ghế phó lái, còn Thời Yến An bỏ hành lý vào cốp xe xong thì đến ngồi vào ghế tài xế.
Thời Yến An khởi động xe, đôi mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước “Sáng nay tôi đã đưa Kẹo Sữa về bên nhà rồi, nên em không cần phải tới nhà Thanh Lâm đâu.”
“Cảm ơn anh.”Diệp Niệm Ninh mím môi, nhỏ giọng nói.
“Sao đi ghi hình về đột nhiên lại trở nên xa lạ với tôi quá vậy? Có phải tên nhóc Thời Ngọc Duy kia nói bậy bạ gì với em rồi không?” Thời Yến An nghiêng đầu cười, lời nói mang theo chút đùa giỡn, nhưng chỉ có người nói mới biết bản thân mình lo lắng đến thế nào.
Diệp Niệm Ninh vội vàng lắc đầu “Không có không có!”
Thời Yến An khẽ cười một tiếng “Chuyện tối qua tôi có hơi đường đột, em đừng để trong lòng. Chỉ là tôi thuận miệng hỏi thôi.”
Cậu biết Thời Yến An đang cho cậu một bậc thang, nên cậu cũng thuận theo mà bước xuống. Dù sao, cho dù Thời Yến An thật sự muốn nhận được đáp án, cậu cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Ngoài cửa xe là bóng đêm dày đặc, ánh đèn đường xuyên qua ô cửa, mang theo cảm giác ấm áp vào trong xe, khiến gương mặt lạnh lùng của Thời Yến An cũng như nhuốm một tia ôn nhu như có như không.
“Đẹp không?” Thời Yến An thấy Diệp Niệm Ninh vẫn luôn nhìn mình, lúc dừng xe chờ đèn đỏ thì quay sang hỏi cậu.
Âm thanh bình yên thong thả, mang theo dụ hoặc như mật ngọt.
Diệp Niệm Ninh còn đang ngây người nhìn anh, người đàn ông trước mắt như mang theo ánh trăng, đẹp muôn phần.
“Đẹp.” Diệp Niệm Ninh không tự chủ được nói ra tiếng lòng.
“Đẹp thì em nhìn nhiều một chút.”
Thời Yến An giơ tay nhéo mặt Diệp Niệm Ninh, tiếng cười trầm thấp gợi cảm, nghe nhiều sẽ khiến người ta sinh ra cảm giác muốn ngủ với anh.
Diệp Niệm Ninh lắc đầu, muốn quăng suy nghĩ nguy hiểm trong đầu ra, tự xoa mặt mình, bĩu môi giận dỗi nói: “Không nhìn nữa.”
Diệp Niệm Ninh trước giờ vẫn không thích người khác chạm vào mặt mình. Thế nhưng nói xong lời này cậu mới đột nhiên ý thức được, Thời Yến An vừa mới nhéo mặt mình thì phải.
Mà cậu không những không tức giận, còn cảm thấy tay Thời Yến An thật là ấm.
Chời má ơi!!!!
Ai cứu tui với QAQ