Xem hết phim kinh dị thì đã hơn 8 giờ tối, Diệp Niệm Ninh cũng không biết mình làm sao sống sót qua hai tiếng kia. Ôi má ơi, tối nay tui chắc chắn sẽ gặp ác mộng đó QAQ!
"Niệm Niệm, ngày mai mấy giờ cậu bay?" Thời Yến An nhìn Diệp Niệm Ninh đang ngồi đần thối ở ghế lái phụ, lên tiếng hỏi.
Diệp Niệm Ninh hồi hồn, đáp: "10 giờ."
"Vậy Kẹo Sữa cậu tính sắp xếp thế nào?"
Diệp Niệm Ninh cau mày nghiêm túc suy nghĩ. Gần đây chú hai đang chuẩn bị đấu thầu đất, dì hai đang làm giám khảo cuộc thi dương cầm ở nước S, phải mất nửa tháng nữa mới quay về thủ đô, còn anh cậu thì vẫn đang ở thành phố H chưa trở về.
Nghĩ đi nghĩ lại, hình như chỉ có Thời Yến An là thích hợp nhất.
Nhưng mới hôm qua cậu còn nói không thể làm phiền Thời Yến An, hôm nay lại đổi ý muốn làm phiền người ta nữa, dường như không hay lắm thì phải.
Thời Yến An nhìn ra Diệp Niệm Ninh đang rối rắm, liền biết ở chỗ nhà chú hai của cậu và Thanh Lâm bất tiện, vì thế anh cười nói: "Có phải đang nghĩ thật không biết ngượng khi cứ làm phiền tôi không?"
Diệp Niệm Ninh gật gật đầu, "Người nhà của tôi hình như bọn họ đều không tiện lắm, Kẹo Sữa cũng không gần gũi với quản gia và bảo mẫu trong nhà, cho nên..."
"Cho nên cứ đưa đến chỗ của tôi đi. Mặc dù tôi và Kẹo Sữa cũng không được thân, nhưng nó lại rất thân với Bơ."
"Nhưng cái này làm phiền anh quá, tôi phải đi ra ngoài lâu như vậy..."
Trong lúc chờ đèn giao thông, Thời Yến An vươn tay sờ sờ đầu Diệp Niệm Ninh, "Không sao cả, tôi đã nói rồi, Kẹo Sữa tới còn có thể chơi cùng với Bơ, cậu đừng lo phiền hà gì."
"Cảm ơn anh."
Diệp Niệm Ninh cảm kích nhìn Thời Yến An.
Thời Yến An nhếch khóe miệng lên, bước đầu tiên theo đuổi người, là phải có quan hệ tốt với cún của cậu ấy trước.
Trở về nhà, Diệp Niệm Ninh cùng Thời Yến An bắt đầu dọn đồ của Kẹo Sữa đến nhà Thời Yến An đầu tiên. Có lẽ là Kẹo Sữa rất thích chơi với Bơ, nên mãi không chịu về nhà, vì thế Diệp Niệm Ninh đành phải để Kẹo Sữa ở lại nhà Thời Yến An, vừa lúc ở lại làm bảo vệ nhỏ cho Thời Yến An.
"Tích... Mời ký chủ rút nhiệm vụ của cậu." 88 đột nhiên online, vẫn là chất giọng máy móc vạn năm bất biến.
Diệp Niệm Ninh nhìn năm thẻ bài trước mặt mình, hít một hơi thật sâu, ở trong lòng lại nghĩ: Nhất định phải rút được nhiệm vụ có thời hạn chừng một tháng nha, một tháng này cậu đều ở nước ngoài, muốn về cũng không về được.
Nhắm mắt lại tiện tay chọn một thẻ bài, sau đó khẩn trương lắng nghe 88 tuyên bố nhiệm vụ.
"Mời ký chủ nội trong một tháng tiếp theo, mỗi buổi sáng đều phải gửi tin 'Chào buổi sáng' cho đối tượng mang năng lượng, trước lúc ngủ cũng phải gửi tin 'Chúc ngủ ngon' cho đối tượng mang năng lượng, hoàn thành nhiệm vụ nhận được mức năng lượng là 30. Chú ý: Nếu một ngày không gửi tin 'Chào buổi sáng' hoặc 'Chúc ngủ ngon', sẽ khấu trừ mười năm tuổi thọ, nhiệm vụ bắt đầu từ ngày mai, thời hạn ba mươi ngày."
"Má ơi, lần này thần may mắn độ anh rồi, nói một tháng là một tháng thiệt luôn!"
Trong lòng Diệp Niệm Ninh cực kỳ vui vẻ, chỉ gửi tin 'Chào buổi sáng' hoặc 'Chúc ngủ ngon' mà thôi, quả thực không gì tuyệt vời hơn. Để tránh cho mình vì quá nhiều việc mà quên mất, cậu lập tức đặt cho bản thân hai cái đồng hồ báo thức.
Một giấc ngủ dậy, 9 giờ sáng.
Đồng hồ báo thức mới cài tối hôm qua đúng giờ vang lên, Diệp Niệm Ninh cầm điện thoại gửi cho Thời Yến An một tin chào buổi sáng trước, sau đó ném điện thoại qua một bên.
Chỉnh đốn đồ đạc xong rồi, lại gửi tin cho Trần Ngư Nhi. Sau khi đã biết cô tới sân bay rồi, thì vội vàng xách hành lý ra cửa, không ngờ rằng, lại gặp Thời Yến An trước cửa.
"Chào, anh cũng ra ngoài à?" Diệp Niệm Ninh vừa đóng cửa lại vừa hỏi.
Thời Yến An gật đầu nói: "Tôi tiễn cậu đến sân bay nhé."
"Hả? Nhưng mà..." Diệp Niệm Ninh đang muốn hỏi liệu có làm trễ giờ của anh hay không, Thời Yến An đã trực tiếp kéo hành lý của cậu đi rồi, "Đừng từ chối, còn nói nữa cậu sẽ không kịp chuyến bay đó."
Diệp Niệm Ninh nhìn thời gian. Bây giờ đã là 9 giờ rưỡi, quả thật phải tranh thủ thời gian đến đó, vì thế cũng không từ chối nữa.
Tới sân bay, Diệp Niệm Ninh và Trần Ngư Nhi gặp nhau. Cậu nhìn Thời Yến An, cười nói: "Cảm ơn anh đã tiễn tôi tới đây, cũng cảm ơn anh chăm sóc Kẹo Sữa giúp tôi nữa."
"Chừng nào thì cậu về?"
"Thời gian cụ thể thì tôi cũng không rõ, nhưng chắc là chừng một tháng."
Thời Yến An khẽ à một tiếng. Đột nhiên anh không muốn để Diệp Niệm Ninh đi nữa. Tuy biết Diệp Niệm Ninh là vì công việc, nhưng cứ nghĩ đến nhiều ngày không gặp được Diệp Niệm Ninh như vậy, là anh cảm thấy khó chịu trong lòng.
"Vậy thì tôi đi trước nhé, tạm biệt!" Diệp Niệm Ninh vẫy vẫy với Thời Yến An sau đó cùng Trần Ngư Nhi đi tới cửa check in. Thời Yến An nhìn bóng lưng Diệp Niệm Ninh, thở dài một hơi thật sâu. Nếu ngày nào đó có chương trình trao đổi học thuật đến nước A thì tốt biết mấy.
Khi máy bay đến nước A là 11 giờ sáng ở nước A, cũng tức là 11 giờ tối tại thủ đô. Ra khỏi sân bay, bên ngoài trời mưa nhỏ, khi gió nhẹ thổi đến còn mang có chút hơi lạnh.
Diệp Niệm Ninh lấy điện thoại ra gửi cho Thời Yến An một tin chúc ngủ ngon, sau đó dưới sự chỉ dẫn của Trần Ngư Nhi vào ở phòng khách sạn Rừng Sương Mù đã sắp xếp cho họ.
Rừng Sương Mù biết bọn họ đã tới nước A, thế nên lập tức mời bọn họ ăn cơm. Đáng tiếc đối với Diệp Niệm Ninh thì ngủ mới là chân ái, nên cậu bảo Trần Ngư Nhi từ chối.
"Cốc cốc cốc!" Tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Niệm Ninh lấy điện thoại nhìn giờ, đã tới 8 giờ tối rồi, không ngờ cậu lại ngủ lâu đến vậy.
"Ra liền đây." Diệp Niệm Ninh lớn tiếng hô lên, liền mang dép đi ra mở cửa. Ngoài cửa là một người đàn ông có diện mạo cùng khí chất đều vô cùng hoàn mỹ.
"Chào cậu, tôi là Kiều Dư Phồn." Trên mặt Kiều Dư Phồn mang theo nụ cười lễ phép, vươn tay ra với Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh chớp chớp mắt, mới vừa rời giường nên tạm thời cậu vẫn chưa phản ứng lại kịp. Chờ lúc cậu hoàn hồn lại Kiều Dư Phồn đã được cậu mời vào phòng uống nước.
"Kiều tổng, anh tới chỗ của tôi là có chuyện gì sao?" Diệp Niệm Ninh xoa xoa mặt mình, hỏi.
Kiều Dư Phồn uống một ngụm nước, cười nói với Diệp Niệm Ninh: "Đừng gọi tôi là Kiều tổng, lén gọi tôi là anh Phồn là được rồi. Vả lại lần này tôi tới cũng không phải nói chuyện công việc với cậu."
???
Anh Phồn?
Sao tự nhiên thân vậy cha?
Diệp Niệm Ninh ở trong lòng phỉ nhổ vài câu, rồi sau đó hỏi: "Vậy anh tìm tôi là...?"
"Tôi muốn hỏi chút chuyện về Thanh Lâm."
"Thanh Lâm? Anh nói anh muốn hỏi chuyện của anh tôi?"
Diệp Niệm Ninh càng thêm nghi hoặc. Nghe giọng điệu này của Kiều Dư Phồn hình như rất thân với anh cậu, nhưng mà trước tới nay chưa từng nghe anh cậu nhắc tới người tên Kiều Dư Phồn này với cậu bao giờ.
"Gần đây Thanh Lâm có khỏe không?"
"Khá ổn, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, mặc dù không có bạn trai bạn gái gì, nhưng người theo đuổi thì vẫn vô số kể."
"Không có bạn trai bạn gái sao?" Đôi mắt Kiều Dư Phồn bỗng sáng thêm vài phần, Diệp Niệm Ninh nhíu mày, cảnh giác nhìn Kiều Dư Phồn, "Đừng nói anh cũng là người theo đuổi anh tôi đó nha?"
Kiều Dư Phồn nghe thấy câu này của cậu không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên phụt cười, "Cũng có thể nói như thế, nhưng tôi tìm anh cậu là để nối lại tình xưa."
!!!
Nối lại tình xưa?!
Kiều Dư Phồn là bạn trai cũ của anh mình?!
Đùùùùùù!!!