Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 24: Anh đến đón tôi được không?



Rạng sáng 1 giờ, đêm yên tĩnh, người say giấc.

Sân bay trống trải chỉ còn lác đác hành khách cùng vài nhân viên công tác, à, còn một số fans hâm mộ nữa.

Diệp Niệm Ninh tháo kính râm xuống, nhíu mày nhìn mấy cô gái nhỏ đang kích động không thôi trước mặt, còn mặc đồng phục học sinh, hẳn là học sinh cao trung.

"Các em gái, tụi em học lớp mấy rồi?" Diệp Niệm Ninh nhận lấy túi đồ mà các cô đưa cho mình, nhìn thoáng qua, đều là đồ ăn vặt.

"Chúng em... chúng em lớp 11 ạ."

Một cô gái thắt bím tóc đỏ mặt ngượng ngùng nhỏ giọng trả lời.

"Sao lại tới đón máy bay muộn như vậy?" Diệp Niệm Ninh vừa nói vừa lấy quà tiếp ứng garage kit* từ trong balo của Trần Ngư Nhi đưa cho các cô, "Nè, các em mỗi người một một cái."

Chú thích

Các cô gái nhận garage kit trong mắt đều là kinh hỉ, bộ dáng vô cùng vui vẻ.

"Tụi em muốn đến gặp anh. Nghe trong nhóm Bánh Mật nói là anh đổi chuyến bay, vừa lúc chúng em đang chơi ở đây, cho nên liền tới sân bay ngồi chờ anh luôn." Cô gái thắt bím tóc xấu hổ giải thích.

"Cái này là quà tiếp ứng garage kit đó! Chúa ơi! Một cái phải đến vài trăm tệ lận đó, Niệm Niệm, anh cứ như vậy mà tặng cho chúng em sao?" Một cô gái tóc ngang vai không thể tin được mà nhìn Diệp Niệm Ninh.

Diệp Niệm Ninh buồn cười nhìn các cô, "Bố Ninh của tụi em là người sẽ tiếc mấy cái garage kit này à?"

Các cô gái lắc đầu, sau đó đều lấy bút và sổ mà bản thân chuẩn bị đâu vào đó ra đưa tới trước mặt Diệp Niệm Ninh, đồng loạt hỏi: "Anh có thể ký tên cho chúng em được không ạ?"

"Được chứ." Diệp Niệm Ninh vui vẻ đáp ứng, nhận lấy bút và sổ ký cho từng người một.

Ký tên xong, Diệp Niệm Ninh lại hỏi các cô, "Nhà các em cách đây xa không?"

"Lái xe chừng nửa giờ là đến ạ" Một cô gái trả lời.

Diệp Niệm Ninh lại nhíu mày, nhìn sang Tống Tử Khiêm đang lướt điện thoại bên cạnh, "Có phải xe anh đỗ ở chỗ bãi đỗ xe hay không?"

Tống Tử Khiêm khẽ ừ một tiếng, sau đó cất điện thoại vào trong túi, mặt nở nụ cười nghề nghiệp, "Tôi hiểu, cậu muốn nhờ tôi đưa các cô ấy về đúng không?"

Diệp Niệm Ninh gật gật đầu, "Đưa không?"

"Tất nhiên đưa chứ! Thái Tử gia hạ lệnh tôi đây nào dám không tuân lệnh."

Nghe thấy lời này của Tống Tử Khiêm mấy người ở đây đều nở nụ cười. Diệp Niệm Ninh đấm Tống Tử Khiêm một phát, nói: "Anh cút cút cút!"

Tống Tử Khiêm lè lưỡi với Diệp Niệm Ninh, sau đó hỏi: "Vậy còn cậu làm sao về được?"

"Tôi gọi xe là được. Anh mau đưa các cô ấy về đi, muộn như vậy chắc cha mẹ các cô ấy đang sốt ruột lắm."

"Vậy chúng tôi sẽ đi trước, cậu gặp chuyện gì thì gọi tôi đó!"

"Gọi anh thà tôi gọi 110 lại chả hơn à?"

"Cũng đúng."

Nói xong, Tống Tử Khiêm cùng Trần Ngư Nhi dẫn theo mấy cô gái kia rời đi. Diệp Niệm Ninh ngáp một cái sau đó mới chậm rì rì ra khỏi sân bay.

Trên đường phố yên tĩnh ngay cả một con mèo hoang cũng không có, Diệp Niệm Ninh ngồi trên rương hành lý lấy điện thoại ra mới vừa mở APP gọi xe, 88 đã online tuyên bố nhiệm vụ.

"Mời ký chủ trong vòng mười phút gọi điện bảo đối tượng mang năng lượng lái xe đến đây đón cậu. Chú ý, khi trò chuyện cùng đối tượng mang năng lượng cần phải làm nũng, hơn nữa nếu nửa giờ sau đối tượng mang năng lượng không tới, nhiệm vụ sẽ được phán là thất bại. Nhiệm vụ lần này vì tùy cơ mà kích phát, hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được mức năng lượng là 15, không hoàn thành nhiệm vụ sẽ giảm đi 15 năm tuổi thọ."

...Cái giề???

"Khi trò chuyện tại sao phải làm nũng nữa hả?" Diệp Niệm Ninh đầu tiên hỏi một vấn đề khiến cậu cảm thấy nghi hoặc.

"Bởi vì hệ thống biểu thị, làm nũng sẽ tăng khả năng hoàn thành nhiệm vụ."

"Anh có thể không làm nũng không?"

"Xin lỗi, không thể." 88 từ chối thẳng thừng.

Diệp Niệm Ninh mỉm cười tặng cho 88 ngón giữa, "Tùy cơ kích phát nhiệm vụ là cái quỷ gì? Tại sao trước đây không thấy cậu có công năng này?"

"Hệ thống thăng cấp."

"Nhà cậu không phải bị nổ rồi sao? Vậy tại sao cha cậu còn nghiên cứu thăng cấp?"

88 khó có khi trầm mặc một lúc, rồi sau đó hỏi ngược lại: "Ký chủ, nếu như nhà cậu bị nổ cậu sẽ làm sao?"

"Thì mua tiếp căn mới!" Diệp Niệm Ninh nhún vai nói.

"Cho nên Chủ thần cũng có thể sáng tạo lại một không gian mới, chẳng qua là tiêu hao tinh lực cùng thời gian khá nhiều hơn so với ký chủ cậu mua nhà mà thôi."

"Ồ."

Diệp Niệm Ninh gật đầu, tạm chấp nhận lời giải thích này.

"Ký chủ, cậu nên gọi nhanh cho đối tượng mang năng lượng đi, không có nhiều thời gian cho cậu tán gẫu đâu." 88 thúc giục nói.

"Biết rồi."

Diệp Niệm Ninh biểu thị 'tui mệt tim lắm rồi', cầm điện thoại bấm vào mục danh bạ, sau khi tìm được tên của Thời Yến An thì nhanh chóng bấm gọi đi.

Đầu dây bên kia gần như là nhận máy trong tích tắc.

"Niệm Niệm, sao còn chưa ngủ?"

Giọng nói gợi cảm đầy từ tính mà lại trầm thấp của người đàn ông truyền tới.

Vành tai của Diệp Niệm Ninh không khỏi đỏ lên, nhưng mặt vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra trả lời Thời Yến An: "Tôi về thủ đô rồi, bây giờ đang ở sân bay khu A, anh có thể đến đây đón tôi không?"

Thời Yến An ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường. Đã 1 giờ rưỡi, còn có nửa tiếng nữa là anh đổi ca rồi.

"Ký chủ, làm nũng." 88 nhỏ giọng nhắc nhở.

Thấy Thời Yến An không đáp lại, Diệp Niệm Ninh nghĩ hẳn là đã khiến anh khó xử, vì thế liền điều chỉnh hạ giọng nói với anh: "Tôi muốn anh nhờ tới đón tôi ấy mà, có được không? Nếu không được thì cũng không sao đâu. Tôi biết anh rất bận, có lẽ bây giờ anh đang ngủ, bị tôi đánh thức đúng không? Xin lỗi. Haizz, quên đi, tôi vẫn nên tự gọi xe vậy."

Thời Yến An đang cởi áo blouse trắng nghe thấy lời này thiếu chút nữa đã làm rớt điện thoại. Hừm, đứa nhỏ này, học được chiêu này ở đâu thế?

"Ngoan ngoãn chờ tôi."

"Oke, tôi sẽ ngoan ngoãn chờ anh, tới nhanh lên nha! Nửa tiếng nữa nếu tôi thấy anh không tới là tôi đi đó."

Cúp điện thoại, Diệp Niệm Ninh thở phào nhẹ nhõm. Cậu vô thức móc túi, nhưng không có thuốc lá và bật lửa.

Bây giờ cậu rất muốn hút thuốc, vì cậu cảm thấy chỉ có thuốc mới có thể thể hiện ra sự bất đắc dĩ cùng tang thương của cậu lúc này.

"Ký chủ, cậu có biết hút thuốc đâu."

"Việc này một lần lạ, hai lần quen mà!"

"Hút thuốc sẽ gây ung thư phổi, ký chủ cậu vẫn nên trân trọng sinh mệnh đi nha."

"Được rồi." Những lời của 88 đã dập luôn ý tưởng đi đến cửa hàng tiện lợi gần đây mua thuốc của Diệp Niệm Ninh.

"Ký chủ, cái kia vừa rồi không được tính là làm nũng." 88 tiếp tục nói.

"Là làm nũng đó. Cách làm nũng độc đáo chỉ thuộc về anh."

"Không, đó là cách làm của trà xanh và bạch liên hoa."

"Cút ngay! Cậu giỏi cậu làm đi! Giờ cậu thử biểu diễn cho anh xem làm nũng chân chính là thế nào đi." Diệp Niệm Ninh nóng nảy nói. Bảo cậu làm nũng với người thân của mình còn xem như tạm chấp nhận được, làm nũng với Thời Yến An, cậu vẫn cảm giác quái quái thế nào ấy.

"Thôi bỏ đi, cậu nói làm nũng thì chính là làm nũng."

88 bất đắc dĩ mà nói.

Đành vậy chứ sao giờ, cũng không thể dồn ép ký chủ quá được. Lỡ như một ngày đẹp trời nào đó tinh thần làm nhiệm vụ của ký chủ bị nó làm hỏng, thì không phải nó sẽ trở về không được sao? Cũng không phải không thể quay về, chủ yếu chính là không biết bao nhiêu năm sau mới lại gặp được người trọng sinh hay người xuyên việt tiếp theo.

Diệp Niệm Ninh không biết suy nghĩ trong lòng 88, ngạo kiều hừ một tiếng.

Mà sau khi cúp điện thoại Thời Yến An và Diệp Niệm Ninh chính là ở hai loại trạng thái hoàn toàn khác nhau. Anh nhanh chóng cởi áo blouse trắng của mình, lấy điện thoại gọi cho đồng nghiệp tới thay ca, cuối cùng chào hỏi với y tá sau đó liền vô cùng lo lắng chạy tới bãi đỗ xe lái xe.

"... Ừm, tôi sẽ ngoan ngoãn chờ anh, tới nhanh lên nha..."

Bên trong xe liên tục phát ra đoạn ghi âm vừa rồi anh trò chuyện cùng Diệp Niệm Ninh.

Từ sau khi anh xác định tâm ý của mình, mỗi một lần Diệp Niệm Ninh gọi điện thoại tới anh đều sẽ mở ghi âm trước. Cứ coi như đây là một thú vui cổ quái nho nhỏ của anh đi. Anh chỉ muốn khi Diệp Niệm Ninh không ở thủ đô, dù cho cả hai không gọi điện thoại cũng có thể tùy lúc nghe được giọng của Diệp Niệm Ninh.

Mà hiện tại Thời Yến An dưới ảnh hưởng của đoạn ghi âm, tâm tình muốn đến gặp Diệp Niệm Ninh càng ngày càng bức thiết. Anh rất muốn hỏi Diệp Niệm Ninh, tại sao luôn lúc nóng lúc lạnh với anh, nhưng cũng có chút không muốn biết đáp án của Diệp Niệm Ninh.

Không muốn phải nhận được câu trả lời nằm trong dự kiến của bản thân, cũng lo sợ câu trả lời còn tệ hơn như thế.

Suốt một đoạn đường này lòng anh toàn là giông bão. Thời Yến An không ngừng đẩy nhanh tốc độ. Cuối cùng, trong vòng nửa tiếng anh đã chạy tới sân bay khu A. Anh dừng xe ở cách đó không xa, có lẽ là nghe thấy thanh âm, thanh niên đang ngồi trên vali chơi di động ngẩng đầu lên nhìn về phía anh.

"Thời Yến An!" Diệp Niệm Ninh vui sướng gọi tên Thời Yến An. Cậu còn tưởng rằng không hoàn thành được nhiệm vụ rồi chứ, không ngờ tới Thời Yến An vẫn đáng tin như vậy!

Bước chân Thời Yến An dừng lại, vươn tay vẫy vẫy với Diệp Niệm Ninh, trên mặt là nụ cười vô cùng ấm áp. Anh cứ như vậy nhìn Diệp Niệm Ninh kéo chiếc vali to đùng chạy về phía mình.

Sợ Diệp Niệm Ninh chạy nhanh quá sẽ té ngã, anh vội vàng tiến lên đón cậu. Không ngờ rằng Diệp Niệm Ninh trực tiếp đụng vào trong lòng anh.

Anh tham lam ôm lấy mùi hương đặc biệt chỉ thuộc về người con trai trong lòng, hít một hơi thật sâu. Đột nhiên, anh nghĩ thông suốt. Em ấy lúc nóng lúc lạnh với mình thì có làm sao, bản thân chủ động nhiều một chút thì sẽ có thể cảm hóa trái tim em ấy thôi. Cuối cùng cũng sẽ đưa được em ấy về nhà, ý lộn, về trong vòng tay mình.

Có lẽ sẽ giống như bây giờ vậy.

Nhưng ngày đó, tôi nhất định sẽ ôm em thật chặt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv