Lúc vừa xuống máy bay Diệp Niệm Ninh lập tức nhận được tin gia chủ Thời qua đời.
Dòng người trong sân bay ồn ào, tấp nập không thôi nhưng cậu lại cực kỳ muốn gặp Thời Yến An.
Tuy rằng ngoài miệng Thời Yến An nói với cậu anh không còn là người của Thời gia, Thời gia chủ không còn là ông nội của anh. Nhưng trong lòng cậu lại hiểu rõ, lời này không thể xem là thật, dù nói thế nào đi chăng nữa Thời gia chủ và Thời Yến An đều có quan hệ huyết thống.
Vả lại, cho dù hiện tại Thời Yến An đã rời khỏi nhà họ Thời, Thời gia chủ không chỉ không làm khó dễ mà còn tặng cho anh một căn biệt thự. Nếu xét từ phương diện này thì quả thật vẫn có thể nhìn ra Thời gia chủ vẫn còn tình cảm với Thời Yến An, cũng không lạnh lùng tàn nhẫn như vẻ bề ngoài.
Trước đây Diệp Niệm Ninh đã từng gặp Thời gia chủ trong một số buổi tụ hội của giới thượng lưu, lúc ấy Thời gia chủ đem tới cho cậu ấn tượng ông là một người vô cùng nghiêm khắc. Bây giờ bỗng nhiên nhận được tin ông ấy qua đời, trong lòng cậu nhiều ít gì cũng có cảm giác đau buồn không biết đến từ đâu.
Sau khi về đến nhà, Diệp Niệm Ninh gõ cửa nhà Thời Yến An trước, không ai đáp lại. Cậu đành phải nhập mật mã đi vào, nhìn thoáng qua khắp nơi cũng không phát hiện ra bóng dáng Thời Yến An ở đâu, ngược lại là Bơ sau khi nhìn thấy cậu liền kêu meo meo không ngừng.
Cậu khom người ôm Bơ lên, lấy điện thoại ra do dự trong chốc lát, sau cùng vẫn quyết định gọi cho Thời Yến An.
Điện thoại rung một hồi lâu mới kết nối được, giọng của Thời Yến Anh có hơi khàn khàn, tựa như bị cảm lại tựa như vừa mới khóc xong.
"Xin lỗi Niệm Niệm, vừa rồi anh đang bận, cho nên mới..."
Thời Yến An còn chưa nói xong câu xin lỗi, Diệp Niệm Ninh đã ngắt ngang, cậu biết Thời Yến An muốn nói gì, đơn giản chỉ là cảm thấy mình nhận điện thoại của cậu hơi chậm.
"Được rồi, chỉ có mười mấy hai mươi giây mà thôi, có cái gì mà phải xin lỗi."
"Ừm."
Hai người im lặng một lúc, Diệp Niệm Ninh liếm liếm môi thử thăm dò: "Chuyện của Thời gia chủ anh của tôi đã nói cho tôi biết, anh đừng đau buồn quá, sinh lão bệnh tử đều là quy luật của đời người, nếu đã không thể vãn hồi thì anh càng phải nghiêm túc mà sống tốt cuộc sống của chính mình.
Đương nhiên, nếu như anh cảm thấy khó chịu, cũng có thể về nhà tìm tôi. Tuy tôi không biết nói gì để an ủi người khác, nhưng vai của tôi có thể cho anh mượn. "
Thời Yến An cười khẽ một tiếng, cầm lấy áo khoác và chìa khóa xe vừa đi ra ngoài vừa hỏi Diệp Niệm Ninh: "Em về rồi à?"
"Đúng vậy! Tôi đang ở nhà anh cùng với Bơ!"
Diệp Niệm Ninh ôm Bơ ngồi xuống sô pha, cầm điều khiển từ xa bật TV, trên TV đang phát lại trận chung kết《 Young Idol 》.
"Vậy em chờ anh, anh sẽ về ngay bây giờ. Đúng rồi, em có muốn ăn gì không? Anh tiện đường đến siêu thị mua chút đồ ăn."
Thời Yến An ngồi lên xe, mở loa di động rồi để sang một bên, thắt dây an toàn xong thì khởi động xe.
"Không có không có, anh lái xe cẩn thận, chờ anh trở về rồi chúng ta lại nói chuyện tiếp." Diệp Niệm Ninh nhanh chóng nói.
"Được, lát nữa gặp lại."
"Ừm."
《 Young Idol 》đã chiếu đến tập cuối cùng, Diệp Niệm Ninh giương mắt nhìn bảy thiếu niên trên TV, trán bọn họ đều đã lấm tấm mồ hôi nhưng lại không biết mệt mỏi, pháo giấy đầy màu sắc từ trên không trung chậm rãi rơi xuống, trên mặt mỗi người đều tràn đầy nụ cười vui vẻ, bao gồm cả cậu ở trong đấy.
Cậu thực sự hy vọng bọn họ có thể đi xa hơn, bất kể đó là ai.
Không lâu sau Thời Yến An đã về đến nhà.
Diệp Niệm Ninh nghe thấy tiếng mở cửa lập tức đứng lên bước ra ngoài, Thời Yến An vừa mở cửa ra thì nhìn thấy cậu đang đứng trước mặt mình. Anh thoáng sửng sốt một chút, thì ra cảm giác vừa về đến nhà nhìn thấy người mình yêu nhất đang ở nhà đợi mình là thế này. Thật sự rất ấm áp.
"Anh đứng ở cửa thất thần làm gì? Mau vào đi!"
Diệp Niệm Ninh vươn tay vỗ bả vai Thời Yến An một cái, cầm lấy đồ trong tay anh sau đó đi thẳng vào trong phòng bếp.
Thời Yến An ôm Bơ đi theo phía sau cậu, cười trêu ghẹo: "Em có cảm thấy bây giờ em rất giống thê tử đang chờ trượng phu về nhà hay không? "
"Tất nhiên là không... thấy rồi!"
Diệp Niệm Ninh ở bên trong thoáng khự lại một chút.
Thời Yến An không chú ý tới điều này, sau khi buông Bơ xuống thì từ trong túi lấy ra một gói kẹo đưa cho cậu.
Lúc Diệp Niệm Ninh nhìn thấy kẹo vẫn chưa có phản ứng gì, đợi đến lúc Thời Yến An nhét kẹo vào trong tay cậu rồi, cậu mới cười nói, "Anh thế mà lại nhớ rõ tôi thích ăn kẹo của thương hiệu này?!"
"Phải nhớ chứ! Không nhớ nhiều sao có thể theo đuổi được em? " Thời Yến An nói thẳng ra khiến Diệp Niệm Ninh không hiểu sao đỏ mặt.
Cậu ho nhẹ một tiếng, cứng đờ mà chuyển đề tài, "Anh biết ông nội anh... À không đúng, là Thời gia chủ. Anh biết ông ấy qua đời khi nào? "
"Tối qua, anh đã nhìn thấy ông ấy nhắm mắt."
Thời Yến An mím môi, ngữ khí rất nhẹ, nghe không ra cảm xúc.
Diệp Niệm Ninh biết mình không nên hỏi vấn đề này vào thời điểm này, nhưng có một số chuyện đau buồn không nói ra thật sự sẽ làm bản thân mình nghẹn chết.
Cậu bước vài bước đến gần Thời Yến An, sau đó duỗi tay ôm lấy anh.
Thời Yến An bị hành động này của Diệp Niệm Ninh làm cho hoảng sợ, lúc này thấy cậu ôm mình cũng thuận thế vùi đầu vào cổ cậu.
"Tối qua là lần duy nhất anh cảm thấy ông ấy là ông nội của mình."
Anh buồn bã nói.
Anh nhớ lại tình cảnh tối hôm qua, mắt trở nên ươn ướt. Tám giờ tối hôm qua, anh đến bệnh viện để thăm ông, vốn chỉ định nhìn một cái rồi rời đi, không ngờ ông giữ anh lại, còn nói rất nhiều điều với anh.
Những lời đó có lẽ cũng không phải đang nói với anh, càng giống như đang lẩm bẩm tự nói với mình, mà anh cũng chỉ là người lắng nghe mà thôi.
Bây giờ hầu hết những lời ông lẩm bẩm nói anh không còn nhớ rõ, nhưng mấy lời ông nói sau đó anh lại nhớ rất rõ.
Anh nhớ rõ lúc ấy ông vui mừng nhìn anh hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Cháu không cần lo lắng cho thằng nhóc Ngọc Duy kia, ông sẽ không giao cho nó vị trí đó. Vốn dĩ ông còn tưởng là bản thân nó muốn làm gia chủ cho nên mới mua cổ phần đó, kết quả mấy ngày trước nó tới nói với ông là nó không thích, haizz, thằng nhóc này, cũng không nói sớm chút, hại ông lại phải viết lại di chúc mới. Nhưng may ra cháu còn có chừng mực, biết bản thân đi rồi thì không thể xen vào, may mắn thay, may mà cháu không chen chân vào nữa."
Thời Yến An không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nghe ông nói.
"Ông nghe ba cháu nói gần đây cháu đang theo đuổi con trai út nhà họ Diệp?" Ông cụ chuyển đề tài, đột nhiên hỏi.
Thời Yến An gật đầu: "Vâng."
Ông không nhìn anh cũng không trả lời, lúc đó Thời Yến An cho rằng ông không tiếp nhận được, còn cố ý bổ sung một câu: "Cháu thật lòng thích em ấy."
"Cháu thích là được rồi, chỉ cần cháu thích, là nam hay nữ đều không quan trọng. Dù sao bây giờ đã thông qua luật hôn nhân đồng giới. Nếu ngay cả luật pháp cũng đã cho phép, thì ông còn có lý do gì để phản đối? Hơn nữa bây giờ ông là người sắp chết, cho dù phản đối cũng không ích gì..."
"Ông đừng nói như vậy, sẽ tốt lên thôi." Thời Yến An cứng nhắc an ủi. Ông cụ cười ha ha một tiếng, "Thân thể của ông sao ông lại không rõ chứ? Hơn nữa cháu là bác sĩ, nhất định liếc mắt một cái là biết được, vậy nên đừng dùng những lời này để an ủi ông"
Thời Yến An lại im lặng.
Ông cụ nhìn anh một cái rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực, rõ ràng chẳng nhìn rõ được gì nhưng bất ngờ thay ông lại nhìn thấy người bạn già đã mất cách đây nhiều năm của mình.
"Yến An, có lẽ ông phải đi rồi, bà của cháu đang gọi ông này..."
Dù cho ông cụ đang cười nói, thế nhưng nước mắt đã bán đứng ông, ông vươn tay vỗ vỗ tay Thời Yến An, rồi từ từ nhắm mắt lại.
Thời Yến An đứng lên cầm tay ông bỏ vào trong chăn, vừa mới đắp chăn cho ông chuẩn bị đi ra cửa, máy theo dõi tim phổi liền vang lên.
Anh không xoay người lại, trực tiếp mở cửa đi tới trước mặt nhóm chú bác của mình, viền mắt ửng đỏ, nghẹn ngào nói: "Ông nội... Đi rồi."