Tiểu Ác Ma

Chương 7: Sắp đi xem mắt



"Mẹ, con thật sự không muốn đi!" Sếp nhỏ đi tới đi lui trong phòng khách, ghé sát tai vào điện thoại thì thầm.

Tiểu ác ma vốn đang không hiểu mô tê gì ngồi ở trên vai hắn, sắp bị xoay đến suýt nữa ngất đi, dứt khoát bay lên đĩa trái cây trên bàn, quay đầu gặm miếng xoài vừa cắt một mảng lớn, vừa nghiền ngẫm nhìn hắn vừa nhai.

Giọng một người phụ nữ trung niên vọng lại từ đầu dây bên kia: "Cô bé kia lớn lên rất dễ nhìn, là người mẫu đó, da trắng chân dài rất xinh đẹp. Mẹ con phải năn nỉ người nhà đầu ngỏ kia rất lâu người ta mới đồng ý dùng bữa với con đấy." Dừng một chút, bà kéo dài giọng, nói một cách vị sâu xa mà thuyết phục: "Con trai à, nếu con không thì bận gì thì có thể đến đó được không, hử?"



Sếp nhỏ cau mày, không nhịn được nắm chặt lấy góc áo, khống chế giọng điệu, cự tuyệt: "Không đi, con bây giờ cũng rất tốt rồi."

"Con trai à, ba của con mất sớm. Mẹ một mình nuôi lớn hai đứa." Hình như có tiếng khóc yếu ớt, bên kia nghẹn ngào nói: "Con từ nhỏ cũng không cần mẹ lo lắng. Bây giờ con không thể giận hờn mẹ được, thằng ở nhà cách vách mình nó còn nhỏ hơn con, vậy mà cũng đã sớm sinh một thằng nhóc con to béo rồi, chừng nào con mới kiếm con dâu về để mẹ ôm cháu nội hả?"

Trong nhà có thể nói khổ nhục kế là được truyền thừa theo giới tính, mẹ và em gái đều là những người có thể đóng mở van nước bất cứ lúc nào, nói khóc là nước mắt cứ ào ào ào có thể chảy xuống. Dù không tình nguyện đến đâu, sếp nhỏ cũng chỉ có thể phất cờ trắng đầu hàng.

Hắn xoa xoa huyệt thái dương đang căng phồng lên, yếu ớt đồng ý: "Được được được, con đi, mẹ đừng khóc." Từ khi hắn hiểu chuyện liền dùng chiêu này, vậy mà kỹ năng ứng đối của hắn vẫn chưa được cải thiện.

Thật vất vả làm yên lòng đối phương, bị ép ghi nhớ các hạng mục cần chú ý khi đi xem mắt, sếp nhỏ ném điện thoại sang một bên rồi vùi mình vào sô pha.

Tiểu ác ma liếm liếm môi, rút khăn giấy lau miệng và tay, vỗ cánh bay đến trên đầu sếp nhỏ, đặt mông ngồi xuống đầu tóc mềm, tò mò hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?"

Ôm chặt chiếc gối trên tay, sếp nhỏ đáp lại một cách mơ hồ: "Ờ.. Đi xem mắt.." Chưa kịp dứt lời, trên đầu có chút nhột nhạt khiến hắn vặn vẹo rên rỉ: "Đừng nghịch... Ta phiền lắm."

Tiểu ác ma không cẩn thận kéo đứt mất hai, ba sợi tóc trong tay, thiếu chút nữa ngã ngửa, nó nhanh chóng đứng dậy, ổn định thân thể, tức giận hét lên: "Không cho phép đi!" Rõ ràng là tân nương mà nó nhận định, dựa vào cái gì muốn đi xem mắt cùng người khác?

Sếp nhỏ cũng không tình nguyện, nghe nói phải đi ăn nhà hàng tây nào đó, vừa đắt vừa không ngon, còn không bằng quán cơm nhỏ của mình nữa. Nhưng mà, không đi thì sẽ bị điện thoại oanh tạc vào suốt, nói không chừng mẹ hắn sẽ từ quê nhà bên kia chạy tới, bắt đi ăn với cô gái đó cũng không chừng.

Hắn đưa tay nhấc tiểu ác ma mặt đang đỏ phừng phừng lên, đặt lên tay vịn ghế sô pha, đối mặt với đôi mắt xám nho nhỏ kia, bất lực nói: "Ta đi đây."

Con ngươi ùng ục xoay một cái, tiểu ác ma suy tư một hồi, ngẩng đầu lên cất cao giọng nói: "Ta cũng phải đi!"

Sau khi cân nhắc một chút, sếp nhỏ vô thức sờ sờ chóp mũi, nghĩ rằng người khác không nhìn thấy nó, mang đi cũng có thể: "Vậy không được quậy phá, ngoan ngoãn mà ở yên một chỗ."

Gật đầu liên tục, tiểu ác ma mỉm cười, đuôi phía sau vẫy qua hất lại, cuối cùng phải dùng tay giữ chặt mới có thể kiềm chế được sự kích động của mình.

Khụ khụ, miệng thì nói một đằng, lúc làm thì một nẻo. Biết sao được, lừa gạt là bản năng của ác ma mà.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv