Thực ra, tiểu ác ma không thích nơi chật hẹp như vậy, nhưng sau khi cố gắng thoát ra khỏi cửa sổ, lại bị cơn gió ác ý thổi đến lộn nhào, nó liền ngoan ngoãn ở trong nhà.
Nhà tuy nhỏ nhưng người hầu siêng năng, cuộc sống không lo toan, hoàn hảo.
Càng quan trọng hơn là người hầu được nó sử dụng kế ước lần đầu tiên này, làm thức ăn rất ngon. Tiểu ác ma chưa từng ăn thức ăn của con người, bụng hơi phồng lên một chút, ợ một tiếng no nê.
"Thêm món nữa!"
Nghe giọng nói lanh lảnh, sếp nhỏ quay đầu nhìn một hồi, đằng sau những chiếc đĩa nhỏ xếp chồng lên nhau, hắn tìm được gia hỏa bụng phệ đang lười biếng ra lệnh.
Hắn duỗi ngón tay ra chọc vào nơi tròn trịa của nó, có chút lo lắng hỏi: "Còn muốn nữa à? Mi ăn nhiều lắm rồi."
Quả thực theo như hình dáng của tiểu ác ma, nhìn nho nhỏ vậy mà sức ăn thật ghê gớm.
Tiểu ác ma lần mò phía sau, tiện tay kéo cái nĩa ném qua một bên, quơ vũ khí đâm vào bàn tay đang làm loạn của hắn, tăng âm lượng hét lớn: "Làm thêm cái vừa rồi! Đỏ đỏ, ta muốn nữa!"
Đấy, cũng chỉ là tiểu ác ma thích đồ ăn cay, trầm mê đậu xào kiểu Tứ Xuyên * không có cách nào tự kiềm chế.
(*món ăn như hình đầu bài)
Vẫy vẫy tay, sếp nhỏ bình tĩnh lại nội tâm (bị sự dễ thương) kích động, nhỏ giọng đáp: "Được được được, ta lại đi làm, chủ nhân chờ chút."
Cái xưng hô có phần đáng xấu hổ này, là thứ mà tiểu ác ma cực lực yêu cầu, chủ yếu để làm nổi bật sự khác biệt giữa mình và người hầu của mình. Nhưng sếp nhỏ không hề để tâm, cứ như đang dỗ một đứa trẻ, dù sao cũng chỉ xưng hô trước mặt nó.
Lại có âm thanh xèo xèo của nồi đang nóng lên, tiểu ác ma đôi mắt híp lại di chuyển xung quanh, thay đổi tư thế thoải mái hơn dựa vào trên cái đĩa, ve vẩy ve vẩy cái đuôi. Lâu lâu nó lại chép miệng, lấy đầu nĩa xỉa răng, nôn nóng nói: "Được rồi, chín rồi!"
Âm thanh cuối cùng trôi qua một cách mơ hồ, như có một luồng thõa mãn nương theo dạ dày trào lên cổ họng.
"Ợ.."
[Hết chương 8]
#9
Thì ra những người khác không thể nhìn thấy tiểu quỷ.
Sếp nhỏ trong lòng thầm kinh ngạc, vẻ mặt vẫn như cũ ngồi thẳng trên ghế sô pha, nhìn đống mùn cưa trên bàn ở trước mặt mình.
Ngoài ra còn có một hộp sọ được bao phủ bởi tro bụi.
Cô em gái ở phía đối diện vừa khóc vừa không để ý đến sinh vật lạ đang ngồi trên dầu hắn, cầm cái hộp gỗ vỡ trên tay, quả thực đau lòng đến mức thở không ra hơi.
Thật sự thật sự rất mắc đó!
Còn đẹp lung linh như vậy!
Cẩu đái (go die)!
Có chút chột dạ khó giải thích được, sếp nhỏ khẽ quay đầu lại, cử động cái cổ cứng ngắc, do dự một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Anh đặt không đúng cách nên nó bị vỡ, hay là anh cho em tiền mua cái khác?"
"U hu hu! Không còn bán nữa!" Cô em gái đã sớm hỏi cửa hàng Taobao từ lâu, biết thứ này là đồ cũ được thu hồi từ một nơi khác, độc nhất vô nhị, cảm thấy trong lòng rỉ máu.
Im lặng một hồi, cô bé lau nước mắt, run giọng nói: "Không sao đâu, anh già này, anh đừng cảm thấy có lỗi. Lúc trước là do em không xử lý đàng hoàng nên mới vứt ở đây."
Vén lại mái tóc đang bị giật giật chơi đùa, sếp nhỏ giật giật đầu ngón tay đau đớn giả bộ vô tình chạm vào đỉnh đầu của mình, trên thực tế là đang xoa dịu tiểu ác ma mất bình tĩnh: "Vậy thì lần sau có hoạt động anh sẽ cho em nhiều tiền tiêu vặt hơn." Dừng một chút, hắn quay sang nhìn đồng hồ trên tường: "Muộn rồi, anh đưa em về trường học."
Chờ đưa người trở về cũng đã chín giờ tối. Sếp nhỏ ôm khung cửa nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra một bóng dáng nhỏ bé đang bay.
Không có trên ghế sofa, không phải trên bàn ăn, cửa ban công bị khóa, còn phòng tắm không cần phải đi. Vậy là ở trong phòng ngủ, phải không?
Hắn rón rén đi vào phòng, bật đèn lên, trên gối quả nhiên có một người nhỏ nhỏ đang ngủ, giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành thực sự, còn chảy nước miếng.
Nhẹ nhàng lau vết nước trên miệng đối phương, nhân tiện xoa xoa khuôn mặt tròn trịa, sếp nhỏ mỉm cười kéo chăn nhung lông vịt đắp cho tiểu ác ma.
"Ngủ ngon."