Tiết, bây giờ nàng đã hiểu rồi chứ?
Ta chính là nàng.
Ta là một nhân cách khác bên trong thân thể của nàng, là nàng sau khi đã vứt bỏ hết mọi hư vinh, căm hận, u oán, và mê loạn của thế tục.
Ngay khi nàng quyết ý muốn Ly tự tay giết chết Tô Vọng Ngôn để trả thù, ta đã không còn cách nào để sống sót nữa rồi.
Ta giúp nàng đi đưa thư, ta dùng huyết thanh để đền lại sự áy náy đối với Tô Vọng Ngôn, cũng bởi vì yêu nàng. Bởi vì ta quá yêu nàng, nên dù có biến thành u hồn, vẫn trở lại Phi Nhân Gian, cũng chỉ là vì, muốn nhìn lại nàng.
Tiết, bởi vì cha nàng đã cường bạo mẹ nàng, cho nên người mới sinh ra nàng. Đó là lý do vì sao vừa chào đời, nàng đã bị mẫu thân oán hận. Sau khi gặp được nam nhân chịu cưới bà, bà cuối cùng đã bỏ lại nàng, đi theo người ấy.
Từ đó về sau, nàng đã trở nên cực kỳ sợ hãi, dù cho bên ngoài có phong quang (1) đến thế nào, nhưng sâu trong nội tâm, vẫn luôn tiềm tàng một nỗi sợ sâu thẳm: sợ hãi bản thân sẽ lại bị bỏ rơi thêm lần nữa.
Gặp được Tô Vọng Ngôn, vốn là cứu giúp nàng, nhưng lúc đó nàng còn quá trẻ nên không biết trân quý, cứ như vậy mà để duyên phận dễ dàng tuột khỏi tay.
Lời nguyền đã linh nghiệm rồi, nàng lại một lần nữa bị người mình yêu thương ruồng bỏ.
Ngày hôm đó, Khinh Bạc đứt đoạn, Tô Vọng Ngôn mang Lưu Ly lên thuyền, còn nàng thì, một đêm bạc đầu.
Kể từ ngày hôm đó, nàng đã bắt đầu chết dần đi.
Nhưng mà Tiết, nàng vẫn còn có ta, trên đời này, chỉ có ta mãi mãi không bỏ rơi nàng. Bởi vì, ta chính là nàng, mà nàng cũng chính là ta.
Nhưng mà Tiết, oán hận của nàng cuối cùng cũng khiến ta, hướng đến tử vong.
Ta nhìn Tiết, cứ ảm đạm mà nhìn như vậy: nhìn dung nhan của nàng trong phút kinh hoảng đã già đi nhanh chóng, nhìn tay nàng vươn ra muốn nắm lấy ta, nhưng cánh tay chỉ mới giơ ra một nửa, liền theo cả người tê liệt mà ngã xuống đất.
Nàng co quắp, run rẩy, vì thống khổ, hơi thở thoi thóp.
Ta tiến đến ôm lấy nàng, như đang ôm một đứa trẻ vừa phải trải qua cơn lăn lộn vùng vẫy giữa hồng trần, giờ đã có thể dừng lại vì quá mệt mỏi, ôn nhu mà đau xót.
Tiết nói, Mê, thật xin lỗi.
Tiết nói, Nhưng mà ta đã không còn cách nào khác. Nếu không phải vì mang nỗi oán hận với Tô, ta căn bản không thể sống tiếp.
Tiết nói, Ta hận mẹ ta, bà đã ở trước mặt người đàn ông đó mà nói với ta: "Ngươi vĩnh viễn chỉ có thể làm cho người khác bất hạnh." Bởi vì hận bà ấy mà ta đã lập lời thề tuyệt đối sẽ không để lời nguyền của bà ấy ứng nghiệm, ta tuyệt không muốn lại bị người khác ruồng bỏ một lần nữa.
Tiết nói, Ta tưởng, chỉ cần ta đủ tốt, tốt đến khi người khác không nỡ rời bỏ ta, là được rồi. Cho nên mới cố hết sức để trở nên nổi bật hơn người.
Tiết nói, Ta thật sự yêu chàng. Tô Vọng Ngôn, ta đã dùng cả sinh mạng mình để yêu chàng. Nhưng mà, nguyên lai ta thật sự không hiểu chàng…một chút cũng không hiểu chàng…
Tiết nói, Mê, bây giờ ta đã sắp chết rồi, ta muốn đi tìm mẹ ta, hỏi bà vì sao lại không cần ta. Lúc ấy ta đã rất ngoan, lại thông minh, vừa xinh đẹp, lại nhu thuận. Thế nhưng bà vẫn không cần ta, bà đã chọn nam nhân ấy mà không chọn ta…
Tiết nói, Còn nữa, nếu ta có thể nhìn thấy Tô Vọng Ngôn thêm một lần, ta cũng muốn hỏi chàng, nếu như năm đó ta không quay lại giang hồ, mà lưu lại trên thuyền cùng với chàng, có phải kết cuộc sẽ hoàn toàn khác hay không…
Tiết nói, Mê, thật xin lỗi…
Thân thể nàng cứ thế lạnh dần trong vòng tay ta. Ta nghe thấy tiếng nàng nỉ non trước lúc chết. Có thứ gì đó đang chảy ra từ vết thương đã khô nơi cổ tay ta.
Ta ngỡ đó là huyết, nhìn lại mới biết thì ra là nước mắt.
Nước mắt tinh oánh (2), trong suốt, và thuần khiết, đang từ cổ tay ta cuồn cuộn tuôn trào.
Ngay tại lúc này, thân thể ta bắt đầu trở nên trong suốt, bị một lực lượng nào đó hút đi, chầm chậm dung hợp với thi thể của Tiết.
Tiết, nàng có biết trước khi ta chết, câu cuối cùng mà Tô Vọng Ngôn đã nói với ta là gì không?
Hiện tại ta nói cho nàng nghe. Hắn bảo rằng——
"Tiết Mê, cố sống tiếp đi! Sống tiếp đi, chúng ta vẫn còn có sáu mươi năm để có thể bắt đầu lại một lần nữa mà!"
Thật đáng tiếc, Tiết à, tại sao chúng ta bao giờ cũng phải đợi đến lúc trước khi chết, mới có thể nghe được những lời thật tâm như vậy?
Tiết, có ta đi cùng nàng, địa phủ sẽ không tịch mịch.
Chúng ta kiếp sau, nhất định sẽ hạnh phúc, sẽ không còn bị người nào bỏ rơi nữa.
Một cơn mưa đêm mà tẩy sạch cả giang hồ.
Nhà ai khinh cuồng kiếm khách, nhà ai nhi nữ si tình, nhà ai ân ân oán oán, nhà ai sinh ly tử biệt, cứ y như thế, từng thứ từng thứ theo gió bay đi.
【Hoàn】
—***—
Chú thích:
(1) phong quang = phong cảnh hào quang = vẻ đẹp rực rỡ, sáng chói, lộng lẫy
(2) tinh oánh: trong suốt, trong sáng