Vào một đêm mưa mùa hạ, những giọt nước điên cuồng trút xuống mấy cánh đồng lúa mạch ngoài kia. Vương Cửu Giang giận dữ gào thét về phía bầu trời, vung nắm đấm lên như muốn đánh tan bức màn của đêm đen. Nhưng đáng tiếc thay, người chưa từng mở miệng nói chuyện trong 18 năm qua như gã dường như đã đánh mất hẳn chức năng ngôn ngữ rồi, chỉ có thể gào rít ra từng chữ “a... a” đầy áp lực...
...
“Năm 1859, Riemann đã được bầu làm Viện sĩ thông tấn thuộc Viện Hàn lâm Khoa học Berlin. Bên cạnh đó, ông còn nộp một bài luận văn có tựa đề là 'Về số những số nguyên tố nhỏ hơn một giá trị cho sẵn' đến Viện Hàn lâm Khoa học Berlin. Quyển luận văn này chủ yếu khám phá về sự phân bố của các số nguyên tố. Riemann đã quan sát và nhận thấy rằng, tần suất của các số nguyên tố có liên quan chặt chẽ đến một phương trình tinh vi, gọi là hàm zeta Riemann với cấu trúc ζ ( ). Giả thuyết của Riemann khẳng định rằng, tất cả các nghiệm có nghĩa của phương trình ζ (s) = 0 đều nằm trên một đường thẳng...”
Trương Tiểu Mãn đẩy nhẹ gọng kính, bật cười lên khi nhìn đến đám sinh viên đang rơi vào trạng thái 'óc trâu' ngồi dưới kia. Toán học đại học nha, quanh đi quẩn lại cũng không thoát ra được mấy bài về các phương trình tích phân và hàm Riemann này. Nếu người đó có thể giống như hắn, thành tích toán học của gã ấy chắc chắn còn ấn tượng hơn bản thân hắn nữa. Không giống như hắn, phải bận bịu suốt cả năm ròng chỉ vì một bản luận văn chứng minh Bất đẳng thức. Khi đó, người kia luôn luôn độc chiếm ngôi đầu bảng, tựa như một bóng ma bao trùm lấy cõi lòng của từng học sinh trong lớp học.
...
“Trương Tiểu Mãn, chiều nay học xong có đi cùng không?” Vương Cửu Giang quay đầu hỏi.
“Tao không đi cùng mày được.”
“Tại sao?”
“Vì tao không phải là một món dưa ăn kèm. Nếu không đi cùng mày, tao có thể vui vẻ nói với mọi người rằng, hôm nay tao được điểm cao nhất lớp trong bài kiểm tra toán. Đi chơi với mày, tao không còn tự xưng là được điểm cao nhất nữa, mà là cao nhì. Còn mày thì hãnh diện rồi, đúng cao thủ nha, ngay cả mấy câu hỏi phụ mà cũng được điểm tuyệt đối.”
“Vậy sao mày không làm luôn mấy câu hỏi phụ kia đi?”
“Tao...!”
“Cút!”
Trương Tiểu Mãn xách cặp lên, vừa cắm đầu bước ra ngoài thì tông mạnh vào bờ vai của một ai đó. Nhìn kỹ lại, hóa ra chính là Lý Khánh, “đại ca giang hồ” của lớp mình.
Gia đình Lý Khánh và Trương Tiểu Mãn là hàng xóm của nhau. Cả hai đều là bạn cùng lứa, chơi chung từ nhỏ đến lớn. Mẹ của Lý Khánh và Trương Tiểu Mãn còn là đồng hương, sau đó mới kết hôn rồi dọn đến định cư tại thôn Cách Tử này. Vì vậy, mối quan hệ giữa hai gia đình cũng tương đối tốt. Cơ mà, dường như Lý Khánh không hề dùng não khi đọc sách, nhưng lại rất nổi tiếng trong chuyện đánh nhau tại thôn, còn thường xuyên hẹn ra 'solo' với các “đại ca giang hồ” ở lớp trên nữa. Thậm chí có vài lần, Trương Tiểu Mãn còn xúi Lý Khánh đập mấy thằng học sinh lớp trên vì dám bắt nạt bạn cùng lớp của mình. Chỉ là sau này, vì gia đình của Trương Tiểu Mãn không cho phép nó qua lại với Lý Khánh nữa, nên cả hai dần dần xa cách nhau.
Thấy người vừa tông trúng mình là Trương Tiểu Mãn, Lý Khánh nhướng mày, nói: “Có học giỏi thì cũng nhớ nhướng con mắt to ra khi đi đường chứ? Càng ngày càng không coi ai ra gì à? Đụng trúng tao còn đỡ, chứ hôm sau mà đụng thằng khác thì e rằng mày phải lết về nhà đấy.”
Trương Tiểu Mãn thở dài, xoa nhẹ bả vai đau đớn của mình, ậm ừ bảo: “Ngày nào cũng đi đánh nhau, riết chắc cơ bắp chèn luôn phần sọ não quá.”
Lý Khánh lơ đễnh nói: “Lăn lẹ lên! Đừng xen vào chuyện lớn của bố mày.”
Trương Tiểu Mãn liếc mắt nhìn Vương Cửu Giang vẫn còn ngồi tại chỗ, thoáng cái bèn hiểu ra “chuyện lớn” trong lời nói của Lý Khánh là có ý nghĩa gì. Nó định nói gì đó, nhưng rồi đành ngậm miệng lại và lập tức bỏ đi khi thấy Lý Khánh nheo mắt nhìn mình.
Hôm nay là ngày phát bảng điểm, và điều quan trọng là...
Tuy trường tiểu học thôn Cách Tử là một trường tiểu học nho nhỏ vùng nông thôn, nhưng để kích thích ý thức cạnh tranh của mỗi học sinh, mỗi lần thi xong đều sẽ có chế độ phát tiền thưởng. Hạng nhất được 10 tệ, hạng nhì được 5 tệ. Tại vùng nông thôn trong những năm 90 thế này, số tiền đó cũng không phải quá ít. Bởi vì luôn đạt hạng 2, Trương Tiểu Mãn luôn luôn được nhận giải thưởng 5 tệ trong suốt nhiều năm trời. Đến nỗi, các bạn cùng lớp của nó đều gọi nó bằng cái biệt danh là 'Trương Năm Tệ.” Trương Tiểu Mãn cũng không phản cảm với biệt danh này, ít nhất thì nó còn nghe hay ho hơn là cái tên “Trương Tiểu Mãn” mà cha nó đã đặt cho nó. Mà cha nó đặt tên cho nó là theo kiểu nhanh gọn lẹ; bởi vì nó chào đời nhằm ngày tiết Tiểu mãn (20-22/5 Dương lịch), nên gọi luôn là Trương Tiểu Mãn, không như cái tên Trương Năm Tệ, vừa nghe gọi là thấy có tiền.
Trương Tiểu Mãn được hạng 2, đương nhiên người chiếm hạng 1 chính là Vương Cửu Giang rồi. Lý Khánh xăm soi món tiền thưởng của Vương Cửu Giang cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai. Do đó, khi Trương Tiểu Mãn nhận ra ý đồ của Lý Khánh thì dĩ nhiên phải chạy đi ngay mới là thượng sách, thậm chí còn thầm ngủ một cách vui mừng: “Cũng may không phải là mình.” Nó được nhận 5 tệ, còn phải lấy ra 4 tệ đưa cho cha nữa, bản thân chỉ còn lại 1 tệ để tiêu xài. Nếu không nhanh chân hơn, nó sợ mình cũng không thể bảo vệ lại 1 tệ cuối cùng này rồi.
Thấy Trương Tiểu Mãn chạy nhanh như thỏ vậy, Lý Khánh bèn khịt mũi chế giễu: “Cần gì tiền của mày, bố mày đi xin mẹ mình là xong. Tối ngày mày cứ chơi trò mét mẹ không thôi!”
Sau đó, nó bèn lê mông đến một chiếc ghế bên cạnh Vương Cửu Giang, cười ha hả nói: “Cửu Giang! Ngày thường, tao đối xử với mày cũng rất tốt nhỉ? Hôm nay, mấy anh em của tao muốn đi ăn thịt nướng, mà mày vừa mới được nhận nhiều tiền như vậy, he he he...”
Vương Cửu Giang lập tức rụt cổ lại như bị điện giật, sau đó nói: “Lý Khánh, lát nữa tao còn phải đến trường trung học cơ sở trên thị trấn để đón chị gái về nữa. Mày cũng biết mà, cha tao mới bị gãy chân, tao phải dùng tiền này để chạy chữa cho ông ấy.”
Lý Khánh khịt mũi, “Chú ấy què luôn rồi, trị gì nữa mà trị? Cả nhà mày chắc cũng do bị quả báo đấy thôi. Mẹ mày là bà điên, cha của mày là ông què. Chị của mấy là một con nhỏ câm, chỉ còn mỗi mình mày là trông giống người bình thường thôi. Tao kêu mày mời bọn tao ăn uống là vẫn còn nể mặt mày, mày đừng có láo. Hôm nay mà không bỏ tiền ra, mày méo về nhà được đâu.”
Hai mắt của Vương Cửu Giang đỏ hoe; nó siết chặt nắm đấm trong túi quần, bấu mạnh móng tay vào da thịt đến nỗi ứa máu trong khi dõi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ treo tường vừa được gắn trên tấm bảng đen đằng kia. Lý Khánh cũng liếc mắt nhìn về phía chiếc đồng hồ bên ấy...
Trong lớp học ngày hôm sau, Trương Tiểu Mãn bèn hỏi nhỏ đứa bạn Dư Hề ngồi cạnh mình khi nhận ra chiếc ghế phía trước vẫn còn trống không: “Sao hôm nay Vương Cửu Giang vẫn chưa đến lớp thế?”
Dư Hề đảo mắt một vòng, sau đó mới nói nhỏ: “Mày còn chưa biết gì à?”
“Vụ gì?”
“Mày nhìn thử xem, Lý Khánh có trong lớp không?”
Trương Tiểu Mãn nhìn về phía chỗ ngồi của Lý Khánh, để rồi nhận ra nơi ấy cũng trống rỗng. Cơ mà, Lý Khánh cũng thường xuyên trốn học, nên nó cũng không suy nghĩ quá nhiều. Giờ nghe Dư Hề nhắc nhở như thế, nó mới giật thót cả mình: “Rốt cuộc là bị gì thế?”
“Chị hai của Vương Cửu Giang gặp nạn rồi.”
“Hả?”
“Nghe đồn rằng, người ta đi tìm cả đêm hôm qua mà không thấy. Buổi sáng hôm nay, vừa ra ruộng lúa mạch thì tìm được. Tao nghe người ta bảo thế này, chị nó cầm kéo tự sát, máu nhuộm đỏ cả chiếc quần màu trắng. Nhìn ghê vãi chưởng!”
“Ờm... Vậy, chuyện đó có liên quan gì đến Lý Khánh chứ?”
“Nghe nói, Vương Cửu Giang định đi đón chị gái của nó, nhưng Lý Khánh lại không cho đi. Thế mới xảy ra cớ sự kia! Sáng nay, hai người bọn họ đang ở đồn công an để cho lời khai đấy.”
Nghĩ đến cảnh tượng chiều hôm qua, Trương Tiểu Mãn đột nhiên đổ mồ hôi lạnh ướt cả trán, lật qua loa quyển sách trên bàn mà chẳng mảy may tập trung nhìn vào. Đột nhiên, nó trông thấy Lý Khánh cúi đầu bước vào cửa lớp - đúng là vừa Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến ngay. Khi Lý Khánh đã ngồi vào chỗ của mình, Trương Tiểu Mãn thận trọng nhích đến cạnh thằng bạn, hỏi: “Vụ đó sao rồi?”
Lý Khánh thẫn thờ nói, “Hình như là chị của nó bị ai đó ức hiếp, thế nên mới tự sát.”
“Không có dính líu gì đến mày à?”
“Dính líu cái con khỉ! Bố mày chỉ muốn xin đểu một chầu thịt nướng thôi.”
“Giờ mày trở về rồi, còn Vương Cửu Giang đâu?”
“Nó... e là không về được rồi...”
“Sao vậy?”
“Điên rồi! Sáng hôm nay, khi vừa thấy chị nó thì nó điên luôn, cứ lẩm bẩm hát mãi một bài hát.”
“Nó hát cái gì?”
“Bài ca Rèn sắt!”
Trương Tiểu Mãn nuốt ực một cái, yên lặng về lại chỗ ngồi của mình. Nó nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ vẫn đang chạy tích tắc trên tấm bảng đen, trong đầu thì nhớ về “Bài ca Rèn sắt” mà mình hay hát từ thuở nhỏ:
Thợ rèn Trương,
Thợ rèn Lý
Rèn cây kéo tặng cho chị hai
Chị hai kêu mình ở lại nghỉ ngơi, nhưng mình không nghỉ ngơi
Mình phải về nhà gặt yến mạch
Trong cây yến mạch có một con rắn
Cắn chảy máu lỗ tai của mình.