Vân Lam có một thời gian biểu khá tốt, có những thói quen mà Ngọc Lam không có. Chẳng hạn việc chạy bộ buổi sáng.
Để hoàn hảo trong việc thế chỗ em gái, Ngọc Lam buộc mình phải thực hiện theo thời gian biểu.
Bao nhiêu năm có mặt trên đời, Ngọc Lam ghét nhất là dậy sớm, vì rất buồn ngủ. Do tính chất cuộc sống nên Ngọc Lam chưa bao giờ ngủ đủ tiêu chuẩn một ngày 8 tiếng, Ngọc Lam rất dễ bị đánh thức dù chỉ là tiếng chim kêu ban đêm.
Buổi tối vì ngủ rất sớm nên mới 3 giờ sáng Ngọc Lam đã mò dậy.
Tranh thủ khoảng thời gian rảnh rỗi, Ngọc Lam tiếp tục tìm hiểu rõ hơn cuộc sống của em gái. Ngọc Lam kéo một ngăn kéo bất kì ra thấy bên trong là lọ thuốc ngủ loại cực mạnh. Chắc trước đó Vân Lam đã mang ý định tự tử bằng thuốc ngủ nhưng chắc thấy khả năng tử vong không cao nên đổi sang tự tử kiểu nhảy lầu.
Dưới lọ thuốc là một tờ giấy được gấp làm tư. Trong thư không có gì đặc biệt, có lẽ Vân Lam đã khóc rất nhiều khi viết. Vì giấy hơi nhăn một vài chỗ.
Ngọc Lam lại tìm thấy cuốn nhật kí được giấu kín trong một góc. Đọc những trang mới viết gần đây, Ngọc Lam mới hiểu tại sao Vân Lam lại làm như vậy. Tuổi trẻ bồng bột thiếu suy nghĩ nhưng đúng là với con người bao nhiêu năm sống trong sạch giờ lại bị oan ức thì dễ tìm đến cái chết lắm, đặc biệt là những người còn non nớt như Vân Lam.
Dựa vào cuốn nhật kí của Vân Lam, Ngọc Lam đã nắm đủ trong tay những thông tin phục vụ việc trả đũa.
*****
Trường mà Vân Lam theo học là một ngôi trường công lập có tiếng trong thành phố. Sau khi được anh trai bỏ trước cổng trường, điều đầu tiên Ngọc Lam làm là tìm bản đồ trường học để xác định vị trí lớp học.
Còn chưa thực hiện được thì một cái vỗ vai kèm theo giọng nói:
- Vân Lam, cậu đang làm cái quái gì ở đây. Còn không mau lên lớp.
Ngọc Lam quay lại, nhanh mắt nhìn bảng tên trên áo cô bạn, thận trọng nói:
- Cũng chẳng có gì, mình đang nghĩ xem hôm nay thầy vật lý có kiểm tra bài cũ không thôi.
- Cậu vẫn bình thường chứ?_ cô bạn tên Mai hỏi.
- Cậu nhìn chỗ nào mình không ổn chứ.
- Hôm qua cậu làm bọn mình sợ quá. Ngã từ lầu năm xuống mà, máu chảy tùm lum. Mà khi bọn mình đưa người đến thì cậu biến đâu mất tiêu, còn mỗi vũng máu làm ai cũng phát sợ. Tưởng xác chết biến mất như trong truyện Conan.
- Haha, cậu nghĩ quá thôi.
Nhờ Mai mà Ngọc Lam có thể đến lớp học không tốn chút sức tìm kiếm.
Vân Lam là một người trầm lặng trong lớp, cũng không có bạn bè thân thiết. Người hay trò chuyện với Vân Lam chỉ có Mai.
Ngồi cùng bàn với Ngọc Lam là lớp trưởng của lớp, tên Văn Trường. Có chết cũng không tin cậu ta đã 15 tuổi, nhìn cái mặt chẳng khác học sinh lớp 6, dễ thương vô đối. Dáng người cũng nhỏ nhắn nữa.
Theo nhận xét của Ngọc Lam, Trường khá thân thiện, đặc biệt đối xử tốt với Ngọc Lam, có lẽ do là bạn cùng bàn.
Vừa trải qua kỳ thi học kì nên khá rảnh rỗi, một số môn không học nên trống tiết. Ngọc Lam và Trường ngồi bàn đầu, sau lưng là Mai và Hiền. Hai đứa bàn trên quay xuống rủ hai đứa bàn dưới chơi carô. Tới lượt Hiền và Trường đánh carô, Ngọc Lam vì nể tình bạn cùng bàn sống chết chọt ngón tay chỉ bạn lớp trưởng đang ở thế bí. Hiền lườm một cái:
- Ai cho chỉ hả?
- Có sao đâu, Lam với Trường tuy hai nhưng là một mà_ lớp trưởng dễ thương chợt thốt lên làm Ngọc Lam, Mai và Hiền đứng hình.
Nhanh chóng sau đó Mai cười hi hí:
- Woa, Lam với Trường tuy hai nhưng là một.
- Không phải, là...là...hai người nhưng chung một bàn đó.
Ngọc Lam vội phản bác. Còn Trường thì đẩy gọng kính nhe răng cười. Lúc này Ngọc Lam thật sự muốn đập vào mặt ba người đang cười tí ta tí tởn.
Ngọc Lam trước tới giờ chưa thoải mái vui chơi như lúc này, nhưng cũng không hề quên được mục đích giả dạng Vân Lam.
......
Giờ ra chơi,
Ngọc Lan đi vệ sinh thì bắt gặp mục tiêu đầu tiên, thầy giáo lịch sử dạy lớp Vân Lam.
“ Rất nhanh thôi, ông sẽ trả giá cho những lời nói của mình.” Ngọc Lam nghiến răng, hai tay nắm thành nắm đấm kìm nén bản thân xông lên chém chết ông thầy.
Với tính cách của Ngọc Lam, đã trở thành mục tiêu thì đừng hòng Ngọc Lam bỏ qua. Có thể tha chết nhưng đừng mong sống yên ổn.