"Tên Vỹ Tĩnh đó, chạy nhanh thiệt chứ"
"Mai mình phải giữ hắn lại mới được"
/Này...mày biết con nhỏ hay trùm kín trong lớp mình không?/
/Hả...phải là đưa hay bị gọi là xấu xí không/
"Hả.trùm kín đầu?"
"Hình như mình đã gặp ai đó giống vậy"
"Đúng rồi...là cậu bạn mình đã va phải"
"Tên của nó...hmm"
"Đúng rồi...là Nguyệt Hâm Dao"
"Chắc chắn là cái tên này"
"Nhắc lại mới nhớ, nhỏ cũng rất tội nghiệp"
"Mày nhớ đến vụ cháy 5 năm trước không"
"Là vụ cháy chung cư đúng không"
"Phải vì vụ cháy đó mà khuôn mặt nó đã bị hủy"
"Lúc trước nhỏ được gọi là bạch tuyết đó"
"Rất thu hút đám con trai ...nhưng từ lúc bị hủy dung"
"Ai cũng bắt đầu xa lánh nó, còn đặt biệt danh là con vịt xấu xí cho nó"
Thái Khôi Nguyên nghe lại toàn bộ trong lòng cậu rất phức tạp mặc dù chỉ là mới va phải một lần...nhưng khi nghe về quá khứ của Nguyệt Hâm Dao như vậy, cậu....
"Cậu ấy...đã trãi qua những điều đó sao"
"Cậu ấy tên...Nguyệt Hâm Dao sao?"
"Nhưng mà Tiếc thật...khuôn mặt đẹp vậy mà bị hủy..."
"Này mặc dù khuôn mặt bị hủy...nhưng mày có để ý...cơ thể nhỏ phát triển rất đày đặn không?"
"Mày nói tao mới để ý...đúng là cơ thể nó trông rất đẹp"
Nghe đến vậy Thái Khôi Nguyên trở nên tức giận, cậu quay lại nắm vào vai tên đó
"Này...rút lại những lời mày vừa nói ngay"
"Hả...mày là tên quái nào...."
"Hự..."
Thái Khôi Nguyên rất nhanh tung một đòn vào cằm tên đó khiến hắn ngã nhào ra
Tên còn lại nhìn thấy hắn rất quen khi nhớ lại liền sợ hãi
"Này..này...hắn là Thái Khôi Nguyên đó"
"Hắn và Khánh Vỹ Tĩnh được gọi là Hắc Bạch đó"
"Tao nghe nói hắn đã từng học boxing, chúng ta không chạm nổi đâu"
/Này...này bên kia ồn vậy?/
/Đánh nhau...hình như là đánh nhau/
"Chết tiệt...mọi người để ý rồi ...mau chúng ta mau rời khỏi đây thôi"
Thái Khôi Nguyên cũng nhanh chân trốn vào gốc cây, cậu đưa đôi bàn tay ra nhìn vào suy ngẫm
"Mình đã tức giận và tung đòn"
"Chết tiệt...tại sao khi nghe đến điều đó...mình đã không giữ được bình tĩnh"
"Mình mau về thôi kẻo bị bắt mất"
Khi Thái Khôi Nguyên đang đi từ từ về
/Ọc..ọc..ọc/
"Đói quá..."
/hít... hít/
"Thơm...thơm quá...bên kia là quầy bán đồ ăn sao?"
Ở bên đó là một quầy bán đồ ăn nhỏ ở bên đường
"Mình ghé vào mới được"
"Xin chào...bạn học...cháu muốn ăn cái gì"
Chủ tiệm là một người phụ nữ cũng đã tầm 40 tuổi
"Vâng...cho cháu một phần cơm ạ"
"Được...Hâm Dao con mau mang nước cho khách"
"Dạ, con ra liền"
"Hâm...Hâm Dao?, cô ấy vừa nói Hâm Dao?"
Sau đó một cô gái tay cầm ly nước mang ra chính là Nguyệt Hâm Dao
Vì đang ở quán nên Nguyệt Hâm Dao đã bỏ áo khoác không che kín nữa trên khuôn mặt chỉ để lại một miếng băng lớn
Khi thấy người đối diện là Thái Khôi Nguyên cô bỗng sững người liền đặt nhanh ly nước xong quay chạy đi
"Này... này Hâm Dao...con chạy đi đâu vậy?"
"Hâm..Dao...cô ấy chính là Hâm Dao sao?"
"Cô ấy và mẹ bán đồ ở đây sao?"
"Hơn nữa. .khuôn mặt cô ấy..."
Nguyệt Hâm Dao đã chạy được một đoạn cô núp trong một góc, tay ôm lấy ngực, khuôn mặt lo lắng
"Đó...đó không phải là Thái Khôi Nguyên ở lớp mình sao?"
"Không xong rồi...mình chỉ có một miếng vải che trên mặt..."
"Mình.. mình. .không được rồi...cậu ấy đã thấy hết rồi"
Nguyệt Hâm Dao liền suy nghĩ về những chuyện hồi xưa cô sụp người xuống, tay ôm khuôn mặt
"Tại sao...tại sao ông trời lại ác như vậy"
"Người nhìn thấy mình trong bộ dạng này, lại là bạn cùng lớp với mình"
"Cậu ấy...cậu ấy sẽ không cho mọi người biết mình làm ở đó chứ"
"Mình.. mình thật sự không muốn quay lại những ngày tháng như ác mộng đó thêm lần nào nữa"
Đến đây...trên khuôn mặt của Nguyệt Hâm Dao đã chảy 2 làn nước mắt dài...cô bật khóc nức nở, nhưng rồi
"Này...Nguyệt Hâm Dao"
Một câu nói khiến cô bất ngờ cô liền quay ra xem thì đó chính là Thái Khôi Nguyên