Lúc này trong phòng chỉ còn 2 bà cháu, Nhâm Liễu Phương ôm lấy bà nhõng nhẽo
"Bà ơi, có thật là chúng ta sẽ chuyển qua nhà chú đó sống không?"
Bà Nhâm cười nhân hậu nhìn về Nhâm Liễu Phương
"Thật, ngày mai chúng ta sẽ chuyển qua đó ở"
"Bà, tại sao bà lại quyết định vậy?"
Bà Nhâm mỉm cười xoa đầu Nhâm Liễu Phương
"Bà thật sự muốn cháu có một môi trường sống tốt hơn chứ không phải trong căn hẻm này"
Bà Nhâm ôm lấy cháu gái vào lòng
"Phương Phương, ta đã già rồi thời gian không còn nhiều nữa, ta không muốn con cứ sống khổ sở thế này"
Nhâm Liễu Phương bật khóc ôm lấy bà
"Hic..hic, Bà ơi"
"Phương Phương ngoan, chả lẽ con không muốn qua nhà chú Khánh sống ư?"
Nhâm Liễu Phương ngập ngùng đáp
"Dạ...dạ con muốn lắm"
Nhâm Liễu Phương lúc này nghĩ đến gì đó
"Nếu mình chuyển qua nhà chú Khánh sống nghĩ là mình sẽ gặp cậu ấy hàng ngày sao?"
Má và 2 bên tai của Nhâm Liễu Phương dần đỏ lên, tay che mặt ngại ngùng
"Nhâm Liễu Phương con sao vậy, sao mặt đỏ vậy con bị bệnh hả?"
"Dạ..Dạ không, không có gì ạ"
Nói xong Nhâm Liễu Phương chạy ngay lên phòng ngủ, bà Nhâm thấy biểu cảm của Nhâm Liễu Phương như thế liền mỉm cười như có suy nghĩ gì đó
"Phương Phương, con đi tắm rửa đi,hôm nay bà sẽ nấu món mà con thích"
Nhâm Liễu Phương khi nghe đc ánh mắt cô sáng lên
"Vâng ạ, bây giờ con đi tắm liền"
Bà Nhâm thở dài lắc đầu
"Haizz, đúng là cô nhóc ham ăn"
Ở Khánh gia, bây giờ đã là 8 giờ tối, khi Khánh Hữu Tuấn vừa về, ông đã gọi ngay quản gia
"Này Trác quản gia, bây giờ kêu mọi người sắp xếp cho tôi 1 phòng ở, ngày mai sẽ có người đến sống cùng!"
"Vâng, theo ngài sắp xếp"
"Ừm, Tĩnh Tĩnh đâu rồi?
"Cậu chủ sau khi ăn xong đã lên phòng đọc sách rồi, thưa giám đốc"
"Được rồi, vậy ông đi sắp xếp đi, tôi đi ra mua ít đồ, còn nữa không được nói chuyện này cho Tĩnh Tĩnh biết"
"Vâng, thưa giám đốc"
Nói xong Khánh Hữu Tuấn ghé vào tiệm bánh đặt một chiếc bánh sinh nhật
"Chào ngài, xin hỏi ngài cần gì ạ"
"Cho tôi đặt một chiếc bánh, sáng mai tôi sẽ qua lấy"
Sau khi ông đã làm xong thủ tục làm bánh, trời đã bắt đầu đổ mưa, khi ông vừa bước ra ngoài, bóng dáng của một người phụ nữ vội vàng lướt qua
Bóng dáng quen thuộc ấy khiến cho ông bất giác nhìn theo, sau khoảng khắc đó Khánh Hữu Tuấn như người bất động
"Đó...đó là...Tuyết Nhu phải không?"
"Không...không thể nào 5 năm trước cô ấy đã"
"Nhưng tại sao người đó lại giống cô ấy đến vậy"
Những suy nghĩ mạnh mẽ đã thôi thúc ông đuổi theo cô gái đó, những bóng dáng cô ấy đã hoà vào trong dòng người tấp nập khiến Khánh Hữu Tuấn không thể nào tìm ra
Sau một hồi lâu tìm kiếm, ông đành tuyệt vọng trở lại vào xe, ở trong xe ông như người mất hồn với một đống suy nghĩ
"Tuyết Nhu, cô ấy vẫn còn sống, nhưng mà chính mình đã chứng kiến vụ tai nạn kinh hoàng đó"
"Nhưng nếu cô ấy còn sống thì đúng là phép màu, nhưng tại sao cô ấy lại không tìm tới mình chứ.... Chết tiệt!"
"Khoan đã tai nạn 5 năm trước, sau khi xảy ra tai nạn, rõ ràng là xe của Tuyết Như nhưng thi thể lại không được tìm thấy"
"Mình phải mau điều tra lại, trong vụ này có thứ gì đó kỳ lạ , Tuyết Nhu có lẽ vẫn còn sống!"
Khánh Hữu Tuấn đạp mạnh ga phóng thẳng về biệt thự
"Tuyết Nhu, đợi anh, anh sẽ tìm thấy em"
Sau khi về nhà, ông chạy lên phòng mình, mở máy tính tìm về tai nạn 5 năm trước, nhưng ông không thể nào tìm ra, vụ tai nạn 5 năm trước cứ như thể biến mất chưa từng được xảy ra
"Chết tiệt! Tại sao lại không thể tìm thấy, trong vụ này chắc chắn có người đứng sau muốn che giấu mọi chuyện"
Khánh Hữu Tuấn liên tục đấm mạnh vào tường
"Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!"
"Tại sao mình không nhận ra sớm hơn chứ"
"Là ai, có thể là ai chứ"
Khi ông đang cố gắng suy nghĩ là ai có thể làm, thì bên ngoài có người gõ cửa
"Cha, Người đã về rồi?"
"Con nghe thấy tiếng động bên trong, cha có sao không ạ?"
Khánh Hữu Tuấn lúc này điều chỉnh lại nhịp thở, bước từ từ hướng về cửa
"Tĩnh Tĩnh đó à, con đã đọc sách xong rồi sao"
Vừa nói ông vừa cố gắng che đi vết thương ở tay, nhưng đối với một đứa trẻ thông mình như Khánh Vỹ Tịnh, cậu đã phát hiện ra có gì đó không ổn
"Cha, tay của cha sao vậy?*
"Sắc mặt của cha có vẻ không tốt"
Khánh Hữu Tuấn kinh ngạc nhìn con trai
"Ha, đúng là không thể giấu được con, vào đây cha có chuyện muốn nói cho con"
Sau khi Khánh Vỹ Tịnh giúp cha cậu băng bó sơ lại vết thương thì Khánh Hữu Tuấn bất ngờ cúi xuống đặt 2 tay lên vai Khánh Vỹ Tịnh
"Tĩnh Tĩnh, cha hỏi con, con còn nhớ mẹ không?"
Khánh Vỹ Tịnh bất ngờ trước câu hỏi của cha
"Dạ nhớ, con rất nhớ mẹ"
"Tĩnh Tĩnh ngoan nếu ta nói mẹ còn chưa chết thì sao"
Khánh Vỹ Tịnh ngạc nhiên với câu nói này của cha cậu, cậu bật dậy liên tục hỏi cha
"Cha, cha nói thật chứ, người đừng lừa con, lúc đó cả cha và con đều chứng kiến vụ tai nạn đó!"
"Không cha nói thật, nhưng điều này cha vẫn chưa chắc chắn lắm, rất có thể có người đứng sau vụ tai nạn này"
"Thôi Tĩnh Tĩnh, trời đã tối rồi con mau đi ngủ đi, chuyện này cứ để ta điều tra"
"Con đi ngủ sớm đi, ngày mai cha sẽ cho con một bất ngờ"
"Vâng, thưa cha"
Khánh Vỹ Tịnh bước ra khỏi phòng cha cậu với mội đống câu hỏi
"Mẹ mình vẫn còn sống?"
Khi cậu trở về phòng, ngay lập tức cậu ngủ thiếp đi trên giường, có lẽ trong một ngày đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến một đứa trẻ 10 tuổi như cậu cảm thấy vô cùng mệt