Lạc Tú lái xe quay về.
Về phần Thôi Hạo, anh ta lại móc điện thoại ra gọi thêm người, Thôi Hạo anh ta có kêu thêm năm sáu mươi người cũng không thành vấn đề.
Hiện tại trên đầu anh ta bị quấn miếng băng gạc màu trắng, lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bị người khác đánh thành thế này.
Bác sĩ kiểm tra xong nói là não bị chấn động.
Cho nên việc đầu tiên anh ta làm khi tỉnh lại, đó chính là tính toán giết chết Lạc Tú.
“Đợi lát nữa, cứ đánh tung cửa lớn 304 ra, thấy người nào thì lập tức cầm đao chém người đó cho tao, không cần hỏi gì hết!” Thôi Hạo gọi cho từng người một rồi ra lệnh.
E là đêm nay dù có giết chết cả nhà đối phương, anh ta cũng muốn làm!
Lạc Tú quay về phòng, Ly Hỏa Chi Tinh khiến tính tình anh trở nên hơi táo bạo chút.
Xem ra phải nhanh chóng giải quyết chuyện này, nếu không sẽ lại có thêm phiền toái nữa tìm tới.
Có điều, chỉ cần đêm này đám người kia dám tới, tới bao nhiêu, Lạc Tú thật sự sẽ giết bấy nhiêu!
Sau khi điều chỉnh lại trạng thái, Lạc Tú bắt đầu khoanh chân ngồi thiền.
Hai giờ đồng hồ trôi qua, đã rất khuya, vẫn không có động tĩnh gì, những điện thoại của Lạc Tú đã vang lên.
Lạc Tú nhìn thoáng qua, là một dãy số lạ.
Hai giờ đồng hồ trôi qua, đã rất khuya, vẫn không có động tĩnh gì, những điện thoại của Lạc Tú đã vang lên.
Lạc Tú nhìn thoáng qua, là một dãy số lạ.
Chẳng lẽ là của ý tá bệnh viện?
Lạc Tú bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến một tiếng alo.
“Cô là?” Lạc Tú hỏi.
“Anh, em chính là nữ sinh được anh cứu hôm nay đây, em tên Điền Kỳ Kỳ.” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói dịu dàng dễ nghe.
“Anh, em gọi là để nói với anh một lời cảm ơn chân thành, cảm ơn anh hôm nay đã chịu đứng ra giúp em, còn đưa em đi bệnh viện, để em có thể cảm nhận được sự ấm áp của nhân gian trước khi rời khỏi nhân gian.” Đầu dây bên kia là tiếng khóc của Điền Kỳ Kỳ.
“Từ từ, lời này của em là có ý gì?” Hàng lông mày của Lạc Tú khẽ nhăn lại, trạng thái của Điền Kỳ Kỳ có gì đó không đúng, hôm nay lúc còn ở quán cơm, dáng vẻ như mất hồn mất vía.
“Anh, em không muốn sống nữa.” Điền Kỳ Kỳ ngã quỵ, đầu dây bên kia tiếp tục truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào của cô ấy.
“Em chẳng còn gì nữa cả, mẹ em bỏ em chạy theo người khác, đến ba em cũng không cần em nữa, hôm nay bạn trai em lại chia tay với em.” Điền Kỳ Kỳ như tìm được người để nói hết nỗi lòng, trong khoảnh khắc đó, cô ấy bộc bạch tất cả những chuyện mình trải qua.
Nhưng điều đó cũng có nghĩa cô ấy tuyệt vọng rồi.
Mặc dù Lạc Tú không hiểu rõ rốt cuộc sao lại thế này, nhưng nếu mấy chuyện này là sự thật, thì e là không có bất kỳ cô gái trẻ nào có thể hứng chịu nổi sự đả kích này.
Rốt cuộc thì Lạc Tú cũng là quái vật già đời trải qua cả trăm nghìn khó khăn, vừa nghe Điền Kỳ Kỳ nói, vừa chuẩn bị ra khỏi cửa.
Nếu là những người khác, khả năng Lạc Tú sẽ không để tâm cũng không thèm quản, nhưng Lạc Tú thật sự đồng cảm với những chuyện Điền Kỳ Kỳ gặp phải.
Thời điểm kiếp trước, mặc dù tình cảnh của anh và Điền Kỳ Kỳ không giống nhau, nhưng tình trạng thì lại giống nhau.
Lúc ấy anh cũng không có ba mẹ, bạn gái thì khỏi cần phải nói, lẻ loi hiu quanh cô đơn một mình, anh thực sự hiểu loại cảm giác này.
Cho nên, anh định cứu Điền Kỳ Kỳ.
Lạc Tú đẩy cánh cửa lớn ra, sau đó hơi nhón chân lên, chuẩn bị bay ra ngoài.
Chỉ có điều, trước khi Lạc Tú rời đi, anh chợt nhìn thoáng qua sổ nhà mình.
Hình như có gì đó không đúng rồi!
Dù sao thì anh cũng chỉ vừa mới tới, nên không để ý quá nhiều, cho nên hình như đã báo sai số nhà.
Anh ở 305, nhưng lại báo với đám người Thôi Hạo là ở 304.
Này giống như là đang hướng tai họa đi sai chỗ.
Có điều Lạc Tú cũng lười để ý nhiều như vậy.
Gần đây đối với anh mà nói, thứ nhất cứu người quan trọng hơn giết người nhiều, thứ hai sát vách anh cũng không phải kiểu đèn cạn dầu hay gì cả, nếu đám người kia thật sự tìm sang ngôi nhà sát vách anh gây phiền toái, thì cũng e là hôm nay họ sẽ bị đá như cái ván sắt.
Vì vậy, Lạc Tú đã bay thẳng lên bầu trời đêm, sau đó biến mất trong màn đêm.
Mà khả năng nói lời khách sáo của Lạc Tú quả thực rất lợi hại, rốt cuộc thì đối phương cũng chỉ là một cô gái trẻ, sao có thể là đối thủ của Lạc Tú được.
Lạc Tú không chỉ đào ra được chỗ ở của đối phương, mà còn biết được toàn bộ sự tình.
Điền Kỳ Kỳ này căn bản không phải người phục vụ ở quán cơm Cẩm Tú Sơn Hà kia.
Cô ấy là con gái của chủ quán cơm Cẩm Tú Sơn Hà.
Nhưng thực ra thì quán cơm đó sắp đóng cửa.
Nguyên nhân là, vì để mở tiệm cơm này, mà trước đó ba cô ấy đã đi vay nặng lãi nhiều nơi, và vẫn chưa thể trả hết, mặc dù đã nâng cao giá các món ăn trong quán, nhưng vẫn không làm nên công trạng gì.
Mà mẹ cô ấy thấy ba cô đến bản thân còn khó bảo toàn được, cuối cùng đã thông đồng với một lão nhà giàu chạy ra nước ngoài.
Và ba cô ấy, ngoài miệng thì nói là đi tìm mẹ cô, nhưng trên thực tế, đêm qua, khi cô ấy thu dọn lại đồ đạc, mới phát hiện ra ba cô ấy cũng bỏ chạy rồi.
Hơn nữa còn cầm theo toàn bộ tiền.
Và trong nửa tháng này, tiệm cơn do một nữ sinh như cô ấy gánh vác, nhưng một tuần trước, đến thời điểm trả tiền lương, vì ba cô ấy đã cầm theo hết tiền đi, lại không chịu nghe điện thoại của cô ấy, cô ấy biết đào đâu ra tiền trả cho nhân viên?
Cho nên, rất nhiều người phục vụ và đầu bếp đều ra đi.
Cô ấy không thể không đích thân bưng đồ ăn ra, làm công việc bồi bàn.
Và cũng trong buổi sáng hôm nay, cô ấy đã nói chuyện này cho bạn trai mình nghe.
Kết quả có thể tự tưởng tượng được, vốn dĩ ngay từ đầu bạn trai cô ấy đã không thích cái quy tắc không hấp hôn, hay thậm chí là không được hôn miệng của cô ấy.
Vừa nói ra chuyện này, sáng nay bạn trai cô ấy đã lập tức đề nghị chia tay, rồi rời khỏi thành phố Bạc.
Tin dữ chưa dừng lại ở đó, buổi chiều hôm nay cô nhận được điện thoại, nói là nếu đêm nay còn không chịu giải quyết khoản nợ, bọn họ sẽ thu hồi tiệm cơm, thậm chí là còn đe dọa đến tính mạng cô ấy.
Dưới những đòn đả kích liên tiếp, Điền Kỳ Kỳ suy sụp hoàn toàn chỉ trong nháy mắt, giờ phút này cô ấy ngồi trên sân thượng, nhìn ánh đèn neon nhấp nháy lấp lánh bên dưới.
“Anh, thực sự cảm ơn anh, nhưng em không sống nổi nữa rồi, kiếp sau sẽ đền đáp ân tình của anh!” Điền Kỳ Kỳ ngắt điện thoại, sau đó nhắm mắt lại.
Hai tay dang rộng ra, cơ thể nghiêng về phía trước!
Nhưng đúng lúc này, Lạc Tú túm Điền Kỳ Kỳ lại, sau đó dùng một tay kéo cô ấy lên.
Tiếp theo, Lạc Tú đặt Điền Kỳ Kỳ xuống đất.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Điền Kỳ Kỳ, Lạc Tú rút một điếu thuốc rồi châm lửa, đưa cho Điền Kỳ Kỳ.
“Vậy là, lúc ấy anh đã cứu một người chết sao?” Lạc Tú cười khẩy một tiếng.
“Chuyện của ba mẹ em, anh không có cách nào để khuyên bảo em bất cứ cái gì, nhưng bọn họ đã nuôi em đến bây giờ rồi, đến tận thời điểm em có thể tự lực cánh sinh, em còn muốn bọn họ tiếp tục ở bên cạnh chăm sóc em, trả giá vì em?”
“Mặc kệ là bọn họ chạy thoát rồi cũng được, hay là đi rồi cũng được.”
“Đó đều là lựa chọn của bọn họ, cuộc sống của bọn họ, bọn họ không cần em, đó là chuyện của bọn họ, nhưng em không rời khỏi bọn họ, đó chính là chuyện của em. Em đã lớn như vậy rồi, chẳng lẽ còn không biết cách tự chăm sóc mình nữa sao?” Lạc Tú lại cười khẩy một tiếng.
“Bạn trai không còn, có thể tìm lại, trên đời này đâu thiếu đàn ông.”
“Chuyện của tiệm cơm, cũng giải quyết dễ dàng thôi!” Lạc Tú nhìn điếu thuốc trên tay mình.
“Nhưng mà…”
“Bốp!” Lạc Tú vươn tay tung một cái bạt tai.
“Tỉnh chưa?” Lạc Tú lạnh lùng mở miệng nói.
“Mạng là của em, nếu đến em còn không tự chịu trách nhiệm được, thì em dựa vào cái gì mà yêu cầu ba mẹ em nên làm như thế nào hả?”
“Và em có tư cách gì để yêu cầu người khác không vứt bỏ em?”
Khoảnh khắc này, Điền Kỳ Kỳ dường như đã hiểu ý của Lạc Tú, sau đó khẽ gật đầu.
Lạc Tú hiểu, sao anh lại có thể không hiểu được?
Con đường kia, anh đã đi qua, rất khó, rất khó đi, phải là bò đi.
“Tỉnh rồi thì mau gọi cho những người chủ nợ đó đi, nợ anh thanh toán, tiệm cơm anh thu mua, sau này tiệm cơm đó em tự mình xử lý!” Lạc Tú móc một cái thẻ ngân hàng ra.
Mà ở một nơi khác, mấy chục chiếc Minibus đang hướng về phía thôn Bạc! “Nhớ kỹ, sau khi vào đó rồi, không cần phải nói gì hết, gặp người nào chém người đó!”