Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 630: Ngu ngốc



Hồng ngẩng đầu, thật đáng đánh đòn liếc nhìn Kim Phi Dao, ngạo khí đầy người nói: “Nam nhân sao có thể không uống rượu?”

“Hừ, đã đến nước này rồi còn mặt mũi nói loại lời này.” Kim Phi Dao chau mày, thật muốn đánh vào mặt hắn: “Nói đi, muốn tìm cái gì? Tỉnh Thần Hoa Lộ hả?”

“Ngươi có ý gì?” Hồng nhìn Kim Phi Dao, cảm giác bị khinh thị.

Kim Phi Dao nhìn hắn nói: “Còn có thể thế nào, ngươi có thể lên Độ Thiên giới sao?”

Hồng đứng vụt dậy, mắt lạnh nhìn Kim Phi Dao: “Ngươi nói cái gì?”

“Không phục thì ra ngoài đánh một trận, ta đã sớm muốn đánh ngươi rồi. Còn nói sẽ chiếu cố hắn thật tốt, vậy mà lại để Vân lão chiếm thân thể hắn. Thế nào, ngươi thấy ngày thường không chiếm được tiện nghi cho nên muốn đổi khẩu vị, ngoạn Vân lão sao?” Kim Phi Dao nheo mắt lại, hừ lạnh một tiếng.

“Hỗn đản, ngươi đi ra!” sắc mặt Hồng lập tức trở nên xanh mét, nhún người bay ra khỏi Thế Đạo Kinh, thanh âm lạnh như băng truyền lại.

“Hừ!” Kim Phi Dao cũng bỏ mọi người lại, bay theo ra ngoài.

Hoa Uyển Ti và Mập Mạp nhìn hai người bọn họ bay đi, tám phần là ra ngoài thành đánh nhau rồi, lại nhìn sang Bố Tự Du, ở đây người có tu vi cao nhất là hắn, không biết hắn có đi ra ngăn cản không. Nhưng lại thấy hai mắt Bố Tự Du sáng rực, trong tay xuất hiện quyển sổ, hắn cắn linh bút, cười nói: “Ta còn chưa ghi lại sức chiến đấu của Kim Phi Dao mấy trăm năm nay, vừa vặn nhân cơ hội này ghi lại một cái.”

“… Coi như hết, dù sao cũng không có khả năng đánh chết!” Mập Mạp và Hoa Uyển Ti quyết định câm miệng, có nói thì người này chắc chắn cũng không đi ngăn cản, không châm ngòi thổi gió đã là tốt rồi.

Lúc ba người đuổi tới ngoài thành thì Kim Phi Dao đã cùng Hồng đánh nhau rồi. Hồng đương nhiên là dùng con rối. Đối phó với người cùng Luyện Hư kỳ thì không cần phải đưa ra quá nhiều người, hắn chỉ lấy ra năm con rối: hai Luyện Hư kỳ, ba Hóa Thần hậu kỳ, trong đó có một con rối Luyện Hư kỳ phi thường gầy yếu, màu da trắng bệch, thoạt nhìn rất yếu ớt.

Kim Phi Dao dùng Tan thuật, trên tay mang quyền sáo Thú Bạo, hung hăng đánh lên người con rối như đánh bao cát. Nàng cũng không trực tiếp đi đánh rối, quan trọng nhất là phải đánh Hồng, mấy con rối này hết một con lại có con khác, phải đánh được Hồng thì mới có hiệu quả.

Hồng lại là cao thủ khống chế con rối, không để địch nhân tới gần người là thế mạnh của hắn. Hai người đánh nhau trong không trung, con rối Hóa Thần kỳ bị Kim Phi Dao đánh cho hỏng, không thể dùng tiếp. Đối mặt với lực lượng cường đại như vậy, Hồng chuyên tâm khống chế hai con rối Luyện Hư kỳ, pháp thuật không có khoảng cách, công kích không có góc chết, tạo thành tổ hợp hoàn mỹ công kích tới Kim Phi Dao.

“Hả, còn mọc đuôi?” Bố Tự Du kinh ngạc nhìn thể hoàn thành của Tan thuật của Kim Phi Dao, rất hưng trí vẽ lại vào sổ. Lúc trước hắn ghi chép thì nàng cũng chỉ hóa thân thành Thao Thiết, không ngờ hiện tại lại có thể tự mọc đuôi và sừng. Nghĩ nghĩ, hắn lầu bầu lại như đang nói với hai người Hoa Uyển Ti: “Hiện tại mọc đuôi và sừng, liệu sau này có mọc lông rậm và mặt thú không?”

Mập Mạp nhịn không được đáp: “Cái đó đã mọc rồi, ngươi lật ngược quá trình rồi đó!”

“A, vậy thì đây là từ hình thú hóa thành như vậy. Nói thật, trông thế này lại rất đáng yêu, có một số người rất thích kiểu như thế này.” Bố Tự Du cười tủm tỉm chép lại vào sổ.

Hoa Uyển Ti và Mập Mạp kinh ngạc nhìn hắn, trong nhiều năm ở cùng Kim Phi Dao, người này là kẻ lưu manh duy nhất mà bọn họ gặp. Không có nửa điểm thanh tâm quả dục của tu sĩ, chuyên thích rình coi việc tư của người khác, những chuyện như thế này được nói ra là một việc vô cùng bình thường, cực kỳ giống với những phàm nhân không thể tu luyện.

“Nhìn ta làm gì, nhìn bọn hắn đánh nhau mới đúng.” Bố Tự Du liếc mắt nhìn hai người bọn họ, mạc danh kỳ diệu nói, sau đó lại lia bút viết: “Có một tiểu hài tử linh thú Thần Thú hậu kỳ, một con rối Hóa Thần trung kỳ tuyệt sắc.”

Nhìn hai người đánh nhau chẳng phân cao thấp, Hoa Uyển Ti nghĩ nghĩ, nói: “Tuy là hai người đối chiến nhưng Hồng có hai kẻ giúp đỡ, chúng ta hẳn là cũng có thể tới hỗ trợ chứ.”

“Lời tuy là nói như thế nhưng mà ta lười đi a. Một nhân vật xinh đẹp đáng yêu như ta chẳng lẽ lại phải tranh một nam nhân với hai người bọn họ sao?” Mập Mạp nhún vai cười nói.

“Nói cũng đúng, tuy Hùng Thiên Khôn trông rất đẹp nhưng so với đôi ta thì vẫn còn kém xa. Cứ để cho hai kẻ ngu ngốc đó tranh nhau đi, chúng ta đứng xem náo nhiệt cũng được. Nàng vừa mới đánh nhau một trận với Hiên Viên Bình, tên Hồng kia cũng một thân thương tích, hai người vậy mà còn có khí lực đánh tiếp, quả nhiên đều là ngu ngốc mà.” Hoa Uyển Ti ác độc nói.

Mà Bố Tự Du cũng đồng thời ghi lại phía sau câu viết về Hoa Uyển Ti hai chữ, độc miệng.

Bọn họ đánh nhau đương nhiên làm không ít người tới vây xem, nhưng cũng chỉ đứng từ xa quan vọng, đánh nhau quá kịch liệt, không thể tùy tiện tới gần. Ngay cả thành Thước Thương cũng đã mở trận hộ thành, chỉ sợ dư ba công kích sẽ lan vào thành.

Kim Phi Dao cũng không nhiều pháp thuật, phạm vi công kích không lớn, cùng lắm chỉ vài chục trượng, chủ yếu là lực lượng tập trung. Tuy nhiên, Hồng thì khác, con rối ném ra pháp thuật và pháp bảo liền đập nát bươm ngọn núi bên cạnh, cây cối vô tội cũng bị chém thành bó củi.

Hai người kéo thân thể mỏi mệt, không ai chịu thu tay trước, mặt đã đánh sưng vù, máu ướt đẫm mà vẫn còn gắng gượng. Hồng tổn thất vài con rối tốt, sau này còn phải nghĩ cách làm lại, trên mặt cũng bị đánh cho sưng phù một nửa, không nhìn thấy cả mắt, nhưng hắn vẫn không thu tay, hắn đã sớm muốn đánh gia hỏa không biết giữ mồm giữ miệng này rồi.

Kim Phi Dao cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu, đây cơ hồ tương đương việc đối phó hai, ba gã tu sĩ Luyện Hư kỳ, toàn thân đều là thương tích, nếu không phải đã mặc chiến giáp thì chỉ sợ sẽ bị thương nặng.

Ngay lúc hai người đang giằng co thì Bố Tự Du gập quyển sổ lại, truyền âm cho hai người: “Đừng đánh nữa, ta đưa Kim Phi Dao lên Độ Thiên giới, Hồng trở về trước đi.”

“Cái gì!” Hồng kinh ngạc nhìn Bố Tự Du, rõ ràng tu vi của hắn cao hơn, vì sao lại muốn dẫn nàng đi?

“Thật tốt quá! Ta thắng ngươi!” Kim Phi Dao đã quên vì sao lại đánh nhau với Hồng, hiện tại nghe thấy mình được lên Độ Thiên giới lập tức cao hứng. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hồng, trong lòng nàng sảng khoái cực kỳ, lập tức làm mặt quỷ với hắn, đắc ý dào dạt nói: “Xem đi, ngươi sao có thể đánh thắng được ta. Người đi Độ Thiên giới là ta, ngươi chỉ có thể chờ ở Thần cấp giới. Ha ha ha ha!”

Hồng đầu tiên là kinh ngạc, bị Kim Phi Dao cười nhao xong thì đột nhiên minh bạch bản thân gần đây hình như rất thất thố. Sau khi tỉnh ngộ, hắn thu con rối lại, tuy trên mặt còn sưng nhưng cỗ ngạo khí kia đã lại tràn ngập toàn thân.

Hừ lạnh một tiếng, hắn chậm rãi nói với Kim Phi Dao đang đắc ý: “Vậy thì xin nhờ Kim bệ hạ. Tỉnh Thần Hoa Lộ này là thuốc quý hiếm của Thần Nông tộc, nghe nói bọn họ bình thường không bán ra ngoài. Hơn nữa, Thần Nông tộc phi thường cừu thị tam tộc, không cho tam tộc bước vào địa bàn của bọn họ một bước, đi vào là phải chết, cho nên hy vọng Kim bệ hạ hãy sớm mang Tỉnh Thần Hoa Lộ về, Thiên Khôn phải dựa vào ngươi.”

Nụ cười của Kim Phi Dao lập tức đọng lại trên mặt, nàng có cảm giác như bị người lừa.

Độ Thiên giới… đó là nơi ở của tu sĩ Hợp Thể kỳ, bản thân mới Luyện Hư sơ kỳ nha, lại là Thần Nông tộc đối địch với tam tộc! Rõ ràng nghe tên rất hòa ái dễ gần, ngươi cừu thị tam tộc làm cái gì? Toàn tâm toàn ý trồng linh thảo luyện đan dược, làm một dược sư tốt cống hiến cho mọi người là được, giết người làm cái gì chứ!

Lúc này, trong lòng nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thu hồi Tan thuật, có chút ủ rũ bay về, câu nói đầu tiên là hỏi Bố Tự Du: “Vì sao ngươi lại chọn ta?”

Bố Tự Du chớp mắt mấy cái nhìn nàng: “Trí nhớ của ngươi cũng quá kém, vừa rồi rõ ràng chính ngươi chủ động nhảy ra đòi đi, còn mang bộ dáng không cho Hồng đi. Hiện tại ta cho ngươi đi không phải là hoàn thành tâm nguyện của ngươi sao, vậy mà ngươi lại còn mang bộ dáng như bị bắt buộc vậy, nếu không muốn đi thì vừa rồi ngươi nhảy ra làm gì?”

“Khuôn mặt kia của Hồng quá đáng đánh đòn, ta không tự chủ được liền nhảy ra. Nếu không thì ngươi đưa hắn đi cùng luôn đi, dù gì việc này nói đến nói đi cũng là do hắn làm ra, để một mình ta chịu tội không tốt lắm đâu.” Kim Phi Dao bất mãn bĩu môi, muốn kéo cả Hồng xuống nước.

Hồng cũng bay trở về, nhìn bộ dáng không muốn của Kim Phi Dao, không rõ nàng vừa rồi tức giận nhảy ra làm gì! Xúc động lấn át đầu óc rồi, kể cả giờ có hối hận cũng phải chú ý mặt mũi, đừng có biểu hiện rõ ràng như thế chứ. Biểu hiện như vậy, nếu để Thiên Khôn thấy được thì sẽ rất thương tâm. Vì thế, hắn liền khinh miệt nói: “Thiên Khôn còn nói ngươi là người đối với hắn tốt nhất, hiện tại xem ra cũng không hơn gì, ngươi lại ra sức khước từ không muốn đi.”

“Vậy sao? Hắn từng nói như vậy à? Thật là là một người thiện lương nha. Ha ha ha.” Kim Phi Dao ha ha cười rộ lên, trực tiếp bỏ qua biểu hiện vừa rồi của mình.

“Lão đại vốn chính là loại người vô sỉ này, e rằng mắt Hùng Thiên Khôn bị che mờ rồi mới cảm thấy nàng là người tốt.” Mập Mạp không mất thời cơ nói chen vào, loại cơ hội này thật sự rất khó có được, không thể buông tha cơ hội dè bỉu lão đại.

Bố Tự Du cảm thấy buồn cười: “Đưa ngươi đi đương nhiên là có nguyên nhân. Ngươi có lôi ô, hắn không có. Cho dù có một ít tài liệu lôi tính thì hiện tại đi luyện chế pháp bảo kháng lôi cũng quá chậm, nếu tổn hại lại phải lần nữa đi tìm, bản thân ta cũng phải dùng, không có thừa cho hắn.”

“Tại sao nghe lời các ngươi cứ như là ta thì không sợ tổn hại vậy?” Kim Phi Dao nhướng mày, sờ sờ cái ô trên lưng.

“Ngươi mới Luyện Hư sơ kỳ, có rất nhiều thời gian để luyện chế lại lần nữa, kiểu gì cũng có cơ hội hơn ta.” Hồng đã hạ quyết tâm, bản thân trở về coi chừng Hùng Thiên Khôn, để Kim Phi Dao đi Độ Thiên giới lấy thuốc. Chỉ cần có hắn ở đó thì băng hắn trăm năm cũng không có vấn đề gì, nếu hắn đi thì trong lòng vẫn còn lo lắng.

Kim Phi Dao hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra rồi nói: “Các ngươi thật sự quá ti bỉ!”

“Rõ ràng là tự ngươi chủ động muốn đi, đừng có sợ hãi, bên trên chơi rất vui. Ta đưa ngươi đi tới tộc Hoàng Đế xem có thể gây quan hệ với tộc Thần Nông hay không, thuận tiện giúp ngươi một phen. Nếu không được thì chỉ có thể tự ngươi đi tìm Thần Nông tộc.” Bố Tự Du vỗ vỗ vai nàng, bảo nàng không phải sợ, Độ Thiên giới vẫn có cái thú vị.

Kim Phi Dao khẽ cắn môi, phẫn hận rít lên: “Ngươi lại không đi theo giúp ta!”

“Ta còn có việc ở Thần cấp giới, sự tình xong xuôi phải mau chóng trở lại, nếu việc này phiền toái thì không thể giúp ngươi được.” Bố Tự Du cười nói.

“Thật sự là quá đáng…” Kim Phi Dao khó chịu rống lên, không đợi nàng rống xong thì có mấy người bay tới.

Mấy người kia chắp tay với ba người, nói: “Các vị, nếu các ngươi đã đánh xong thì có phải là nên bồi thường tổn thất cho Thước Thương thành không?”

“… Không có linh thạch!” Kim Phi Dao vốn muốn nói thật quá đáng nhưng lời nói ra lại thành như vậy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv