Minh hỏa cháy rất mạnh, cấm chế không thể mở, người bên trong đành phải vội vã lui về sau. Minh hỏa tối như mực cắn nuốt hết thảy bên trong nó, pháp trận rốt cục không chịu nổi, toàn bộ bị Minh hỏa thiêu hủy, cấm chế chớp động vài cái rồi biến mất, toàn bộ Tân Long môn liền lộ ra ngoài.
“Tấn công!” đối phó với hơn mười tu sĩ Hóa Thần kỳ không cần nhiều nhân thủ như vậy, Ma tộc đã sớm mất kiên nhẫn, thấy cấm chế bị phá liền rít gào phóng vào Tân Long môn.
Kim Phi Dao lắc lắc thân mình đứng lên, định theo mọi người đi vào cướp thứ tốt, đột nhiên cảm thấy chân mềm nhũn, thiếu chút nữa thì ngã ra đất. Nàng cảm thấy kỳ quái, nàng vẫn để linh lực lại trong cơ thể nha, làm sao có thể nhũn chân? Chẳng lẽ là Thiên Địa Tịch Diệt tiêu hao quá nhiều linh lực? Nhưng nàng vẫn dùng bánh bao và yêu khí bổ sung, tự mình cảm giác không có tiêu hao nhiều như thế.
Mắt thấy mọi người đã tiến vào trong, thứ tốt chắc chắn bị đoạt đi, Kim Phi Dao hô lên với Mập Mạp: “Mập Mạp, không cần lo cho ta, mau mau đi vào cướp bóc. Không cần giết người, khố phòng là mấu chốt!”
Thanh âm nàng rất lớn, rống cho Ma nhân chung quanh đều nghe được. Tuy nhiên cũng không có ai để ý đến nàng, Ma nhân vẫn phân biệt rõ ràng chuyện quan trọng hiện giờ là cái gì. Hơn nữa, bọn họ cũng dám buông bỏ chính sự không làm mà vội vàng đi cướp bóc, cường quyền Ma tộc làm sao cho bọn họ dám đi cướp đồ cho bản thân.
Oạch một cái, Mập Mạp ném Kim Phi Dao lại, chạy vào Tân Long môn. Kim Phi Dao nhanh chóng điều tức, cũng không thể để bị người ta đánh lén. Nhìn chung quanh, mọi người đều đang rất bận, Nhân tộc không thể bứt ra đối phó nàng, hơn nữa biểu hiện vừa rồi của nàng quá dũng mãnh, người khác cũng không định chủ động đưa đến bên miệng nàng.
Tuy nhiên, bên Hải Lam Âm đánh nhau làm Kim Phi Dao nhìn mà có chút không biết nói gì, không phải đánh cho khôi hài hoặc là vô lực, mà quá hữu lực. Hải Lam Âm thật sự xuất ra sát chiêu, cũng chưa từng dùng gì, nàng chỉ phóng hai tay trước ngực, nhanh chóng kháp pháp quyết.
Nếu đổi thành Kim Phi Dao, nhìn thấy loại chiêu thức này thì đã sớm chụp mông chạy lấy người rồi, có thể đã bỏ chạy rất xa. Nhưng Long Hưng và Lý Y căn bản không đặt Hải Lam Âm trong mắt cho nên cũng không lập tức né ra mà là khinh miệt cầm pháp bảo, muốn đánh cho nàng sợ mất hồn mất vía, cả đời cũng không dám xuất hiện trước mặt bọn họ.
Kim Phi Dao rất hiếu kỳ, vài thập niên Hải Lam Âm dùng bản song tu công pháp kia tiến giai nhanh như vậy thì có tác dụng phụ nào không. Nghe khẩu khí Nhâm Hiên Chi thì như vậy sẽ rất tổn thương thân thể, tuy nhiên tình hình hiện tại xem ra rất tốt, cũng không nhìn ra có chỗ nào không tốt. Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Hải Lam Âm lập tức liền ra sát chiêu, trong lòng nàng có ánh sáng bắn ra, một luồng lực lượng cường đại tràn mở ra bốn phía. Quá nguy hiểm! Kim Phi Dao nhíu máy, vội kết xuất hai cái linh quang che phủ. Mà Long Hưng và Lý Y cũng phát hiện không tốt, vội vã độn chạy ra xa, cách màn ánh sáng này càng xa càng tốt.
Đúng lúc này, ánh sáng trong lòng Hải Lam Âm đột nhiên nổ mạnh, lực lượng vĩ đại đánh ra bốn phía, Long Hưng và Lý Y đã chạy ra rất xa nhưng vẫn bị màn hào quang bao phủ, cả người biến mất trong ánh sáng. Kim Phi Dao phi thân nhảy lên, sử xuất Minh hỏa độn bay ra phía sau, theo sát sau chính là lực đánh của Hải Lam Âm. Cuối cùng vẫn là lực đánh chiếm thượng phong, nàng bị thổi cho Minh hỏa độn mất hiệu lực, lao đi phá vỡ hơn mười tòa độc phong, cuối cùng bị nén vào trong một ngọn núi mới ngừng lại được.
Lực lượng này cũng quá cường đại, Kim Phi Dao thấy nhất kích vừa rồi của Hải Lam Âm cơ hồ tương đương với Yêu tộc Luyện Hư kỳ tự bạo. Những ngọn núi chung quanh bị phá hủy không còn, không biết có phải một số người chạy chậm cũng bị biến mất trong luồng sáng rọi kia rồi. Công kích này không phân biệt địch ta nha.
Đột nhiên, Kim Phi Dao nóng nảy, mật cảnh vẫn còn ở chỗ Tân Long môn bên kia, những ngọn núi ở xa thế này mà còn bị hủy thì Tân Long môn còn trụ được sao! Nàng vội vàng bay ra, thân hình hóa lớn rồi vội vã chạy trở về. Xa xa đã thấy ngọn núi dựng thẳng nơi Tân Long môn xây dựng đã mất đi một nửa, phía trước đã bị hủy trong công kích này, ngọn núi cũng thiếu một nửa, tuy nhiên, may mắn là Tân Long môn ở phía sau vẫn còn.
Chung quanh ngọn núi kia tóe ra lôi điện, bảo vệ phía sau Tân Long môn, triệt tiêu đi công kích cường đại này, chẳng lẽ là cấm chế? Không đúng, nếu có cấm chế tốt như vậy thì Tân Long môn đã sớm dùng rồi, tội gì phải dùng cấm chế lúc trước. Cẩn thận nhìn vào trong, bên trong có rất nhiều người Ma tộc, lúc đó công kích quá nhanh, bọn họ bị vọt vào phía sau, lại được tử lôi ở đây bảo vệ. Tuy nhiên, cũng chỉ là một tức ngắn ngủi, bọn họ lập tức phục hồi tinh thần, cùng nhau lao vào chém giết Nhân tộc.
Kim Phi Dao tìm tìm, phát hiện thân ảnh Mập Mạp, mạng người này đúng là lớn. Vậy Lang đại nhân đâu? Vừa rồi hắn cũng ở không xa, công kích này chắc chắn sẽ lan tới chỗ hắn.
Nàng ngẩng đầu tìm chung quanh, thấy Hải Lam Âm đang phiêu phù một mình phía xa xa, mà tìm khắp chốn đều không thấy Lang đại nhân và nam tử cưỡi giao long. Không thể nào? Lại cẩn thận tìm, quả nhiên tìm được Lang đại nhân ở trên một nửa ngọn núi còn sót lại, tử lôi vừa vặn thối lui, nhìn bộ dáng thoải mái của hắn thì tựa hồ cũng không bị thương. Vừa định đi qua, Kim Phi Dao liền thấy thân hình Hải Lam Âm nhoáng lên rồi rơi xuống, tốc độ rất nhanh thẳng hướng Linh cấp giới. Nếu như ngã xuống thì trăm phần trăm sẽ bị chết, Kim Phi Dao nhanh chóng vọt qua đỡ lấy nàng. Thật là quá nhẹ! Hải Lam Âm trên tay nhẹ như không có trọng lượng, khiến người ta phải hoài nghi nếu không có bộ quần áo, chỉ sợ gió vừa thổi qua liền bay đi. Xem ra vẫn có ảnh hưởng, không biết vừa rồi nàng sử dụng chiêu thức gì mà bá đạo như vậy!
Thấy Nhân tộc không chết thì trốn, số còn lại cũng bị vây trong Tân Long môn, Kim Phi Dao ném tiểu đảo nổi ra, thừa dịp nó còn phiêu trong không trung, lập tức ném Hải Lam Âm đang hôn mê vào, không nói với Hoa Uyển Ti một tiếng, nàng lại thu tiểu đảo nổi lại. Tân Long môn còn một nửa, thứ tốt hẳn là vẫn còn, cũng không thể lãng phí thời gian.
Nàng vội vã vọt vào Tân Long môn, bắt đầu lục tung lên tìm kiếm hết thảy các thứ có thể lấy được. Độ Thiên giới tiêu phí rất lớn, chuyện này Kim Phi Dao không hề quên, nếu không thừa dịp này kiếm thêm thì sau này đi xin cơm chính là nàng, cho nên chỉ cần là vật phẩm có chút đáng giá, nàng đều lấy đi hết.
Điều này làm cho tất cả Ma nhân đều nhìn nàng, không nghĩ ra vì sao nàng lại nghèo thành như vậy, chẳng lẽ là Lang đại nhân ngược đãi? Rõ ràng chính là linh thú của Lang đại nhân, muốn cái gì thì chỉ cần tìm hắn là được, có cần phải đi tranh cướp như hổ đói rình mồi như vậy không? Kể cả không lấy được ở chỗ Lang đại nhân, không phải nghe nói là bệ hạ Yêu tộc đều được Yêu tộc cung cấp nuôi dưỡng sao? Hành vi như vậy thật quá mất thể diện Yêu tộc.
Đáng tiếc là, ngay cả Ma tộc còn biết bệ hạ Yêu tộc được toàn tập cung cấp nuôi dưỡng nhưng nàng lại không biết. Kim Phi Dao luôn nghĩ rằng phải đi quản lý Yêu tộc, quản chuyện ăn uống tu luyện, cưới xin của bọn họ thì nàng mới nhận được ưu việt. Nàng thật không muốn làm loại chuyện này, kể cả muốn làm thì nàng cũng làm không tốt, cho nên liền cho rằng không có ưu việt gì để lấy.
Lão tư tế thì mừng rỡ tự tại, bệ hạ không chủ động hỏi chuyện cung cấp nuôi dưỡng, hắn đương nhiên liền tiết kiệm cho Yêu tộc, có thể không cho thì không cho. Đến lúc Kim Phi Dao thu cả cây ngọc châm trên bàn vào trong túi càn khôn, toàn bộ Tân Long môn đã không còn một Nhân tộc, hoàn toàn bị Ma tộc công chiếm. Thấy đã không còn vật gì đáng giá, nàng vui vẻ chạy đến trước mặt Lang đại nhân, hỏi: “Lang đại nhân, chúng ta mau đi tìm mật cảnh đi. Nếu đi chậm, thứ tốt không còn thì sao? Mau lên, mau lên!”
Lang đại nhân liếc nhìn nàng một cái, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi không cần điều tức sao?”
“Không cần, thân thể ta rất tốt, không có việc gì. Chúng ta mau đi thôi, một lát nữa không còn gì thì lại hối hận đó.” Bây giờ còn điều tức cái gì chứ.
Ngoài chút vô lực suy yếu ra thì Kim Phi Dao cảm giác phi thường rốt. Mật cảnh mới là chính sự, những thứ khác đều là việc nhỏ.
“Vậy đi theo ta!” Lang đại nhân trầm mặc một hồi rồi đáp ứng.
“Kiếm được!” Kim Phi Dao vui vẻ, không ngờ Lang đại nhân lại hào phóng như vậy, lại đưa nàng đi tìm mật cảnh. Nàng nhanh chóng gọi Mập Mạp về, không kịp hỏi hắn thu thập được gì, kéo hắn đuổi theo Lang đại nhân.
Ngơ ngác nhìn sơn động chạm trổ long phượng trên thạch bích phía sau cửa Tân Long môn, Kim Phi Dao thầm muốn mắng chửi người, nơi này mà là cửa vào mật cảnh sao!
Đã được gọi là mật cảnh thì dù sao cũng phải giấu đi chứ, hơn nữa lại không có thêm chút tinh thạch gì gì đó để thêm chút cảm giác thần bí, cũng chỉ thật tục khí điêu khắc này nọ, sau đó có một cánh cửa đỏ thẫm thô đến cực điểm. Hơn nữa, cửa này lại rất cũ, không ít chỗ nước sơn đã cũ, thoạt nhìn tựa như bức tường của nhà hàng xóm vậy.
“Lang đại nhân, ngươi không nhầm đấy chứ? Đây là mật cảnh sao? Sao nhìn thế nào cũng cảm thấy chỉ là một sơn động. Thứ này mà cũng có thể xưng là mật cảnh thì thật sư quá mất mặt, quá xấu hổ.” Kim Phi Dao hỏi.
Lang đại nhân không đưa người Ma tộc tới, chỉ dẫn theo Kim Phi Dao và Mập Mạp, hắn không để ý đến lời nói Kim Phi Dao mà đi phía trước đẩy cánh cửa đỏ sẫm ra, đi thẳng vào trong.
“Đợi ta với!” Kim Phi Dao thấy vậy thì vội kéo Mập Mạp chạy vào, chỉ sợ vào chậm thì tất cả sẽ vào tay Lang đại nhân. Mập Mạp bị nàng kéo thì bất đắc dĩ nói: “Cũng không phải đi ăn, chậm vài bước cũng không sao.”
Nhưng vừa sải bước qua cánh cửa đỏ, Kim Phi Dao và Mập Mạp liền ngây ngẩn cả người, ngây ra như phỗng nhìn vào trong. Nơi này và bên ngoài hoàn toàn là hai hoàn cảnh khác nhau, các nàng đứng trên một cái bình đài tầm ba trượng, trên trần treo đầy thạch nhũ, bên ngoài bình đài đều là nước, trên mặt nước có không ít lá sen màu tím. Ở tận cùng huyệt động, bên trong đám lá sen màu tím có một bông hoa sen màu tím, bông sen không hề nhỏ, to bằng đầu người, hơn nữa, nó còn đang phát ra quang mang tử sắc nhàn nhạt. Khiến Kim Phi Dao kinh ngạc là đây là một tài liệu lôi tính, bởi vì trên cánh hoa không ngừng có lôi điện tóe ra.
Xem ra lúc trước chính là bông hoa sen này đã ngăn cản công kích của Hải Lam Âm.
Hóa ra là tài liệu lôi tính, vật như vậy làm sao Lang đại nhân có thể chia cho nàng, tính sai rồi! Kim Phi Dao đau lòng một trận, xem ra nên ra khỏi mật cảnh.
Nhưng không ngờ Lang đại nhân lại mở miệng nói: “Ngươi đi hái đóa hoa sen kia xuống.”
“Ta?”