Chiếm cứ Thước Phúc Thần giới, Kim Phi Dao liếm liếm môi, chỉ vào các Thần giới khác, muốn tiếp tục đánh tới.
Nếu không có nàng ở đây trợ giúp thì Yêu tộc cũng sẽ không giống như ăn thuốc tráng dương, đi tấn công các Thần giới chung quanh.
Kim Phi Dao gan lớn, cũng không lo nghĩ xem đánh xong thì ai quản, có thể bảo vệ được không. Lợi dụng lý do phải hấp dẫn hỏa lực từ Ngân Lưu Thần giới, nàng kéo Ân Nguyệt và Văn vương đi chung quanh tấn công các Thần giới, kiếm phúc lợi về mình. Nhật Nguyệt môn hận nghiến răng nghiến lợi, muốn tăng mạnh phòng ngự lại không biết Yêu tộc sẽ công đánh Thần giới nào.
Rõ ràng có Thần giới rất tốt ở bên cạnh nhưng Yêu tộc lại chọn một Thần giới mà không ai tưởng tượng nổi, luôn ra ngoài dự kiến của Nhật Nguyệt môn. Mà để tất cả các địa bàn đều canh phòng nghiêm ngặt thì lại không đủ nhân thủ.
Đại bộ phận nhân mã đều đến Ngân Lưu Thần giới, nếu không rút ra bảo vệ các Thần giới khác thì sẽ bị Yêu tộc cướp hết, nhưng nếu rút người ra thì phần địa bàn ở Ngân Lưu Thần giới bị Yêu tộc chiếm mất sẽ không thể cướp về, có khả năng cứ thế về tay Yêu tộc. Hơn nữa, điều khiến Nhật Nguyệt môn phiền lòng là tất cả các địa bàn mà Yêu tộc tấn công đều là của Nhật Nguyệt môn.
Minh cũng bị đánh, ám cũng bị đánh, không có một chỗ lầm. Như vậy sẽ không ảnh hưởng đến các thế lực khác, cũng sẽ không có ai tự động tiến đến hỗ trợ.
Nhật Nguyệt môn nằm giữa hai cái khó, liền lên Cơ Toàn sơn yêu cầu các môn phái khác cử người đi đối phó Yêu tộc, không thể để Yêu tộc tiếp tục hoành hành ngang ngược như vậy, thế nhưng ngoài người của bọn họ ra thì ngay cả các thế lực bình thường hay trung lập cũng đều ra sức khước từ.
Chuyện này ban đầu vốn là vì thế lực của bản thân không ngừng gặp chuyện không may cho nên Nhật Nguyệt môn muốn mượn cớ đối phó Yêu tộc để xem xem có phải có người hợp tác với Yêu tộc, đối kháng vời mình hay không. Nhưng không nghĩ tới hiện tại thành ra ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, Yêu tộc ngược lại thừa dịp này chiếm được bảy Thần giới.
Trước kia Yêu tộc chỉ có bốn Thần giới cằn cỗi, nơi duy nhất có thứ tốt chính là Tinh Tinh Thần giới, những nơi khác bao gồm Lưu Bàn Sơn đều là nơi không đáng giá gì. Hiện tại Nhật Nguyệt môn bị đoạt đi bảy Thần giới, ngoài Lục Dã Thần giới đặc biệt tốt ra thì vài cái khác cũng không tính phi thường lớn, thế nhưng lại có đặc hữu riêng, điều này khiến cho Nhật Nguyệt môn vô cùng tức giận.
Hai tộc Nhân, Ma cũng thật không ngờ Yêu tộc lại từ bị đánh biến thành phản công. Linh cấp giới biết được Yêu tộc cướp tới bảy Thần giới tốt thì sĩ khí tăng nhiều, phá lệ ra sức xua đuổi Nhân tộc đến phá. Mà các thế lực Nhân, Ma vốn tính đợi xem động tĩnh của Yêu tộc, đợi chuyện này qua đi lại tiếp tục kế hoạch lúc này đã đứng ngồi không yên. Vốn tưởng rằng Yêu tộc chỉ có thể kiên trì chống đỡ công kích của Nhật Nguyệt môn, không ngờ chiến lực chủ yếu của Nhật Nguyệt môn bị kéo hết tới Ngân Lưu Thần giới, ngược lại bị Yêu tộc đoạt đi bảy Thần giới.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì Yêu tộc có khả năng không cần hợp tác cùng bọn họ đã có thể cướp đi đại bộ phận thế lực của Nhật Nguyệt môn. Đây chính là chuyện không ai muốn nhìn thấy, công việc âm thầm phá hoại Nhật Nguyệt môn vẫn được tiếp tục mà lại để Yêu tộc cướp hết lợi lộc thì không phải bọn họ đã phí công?
Có hành động đầu tiên là Thế Đạo Kinh, bọn họ phát tin cho tư tế, tự hành an bày một loạt công kích nhằm vào Nhật Nguyệt môn, tất cả đều là công khai mà không phải ngầm mặt, nói rõ ra là trực tiếp đối nghịch với Nhật Nguyệt môn, cũng muốn cướp đi thế lực của Nhật Nguyệt môn.
Còn Ma tộc thì ngay cả thư cũng không gửi cho tư tế Yêu tộc lấy một phong đã trực tiếp công kích một khu vực khai thác linh thạch rất lớn của Nhật Nguyệt môn, cướp được khu vực này rồi mới thông tri cho tư tế Yêu tộc, nói bọn họ bắt đầu hợp tác.
Yêu tộc tuy rất không vui, nói lúc đầu bảo phải xem xét lại hợp tác là bọn hắn, hiện tại trực tiếp không nói hai lời, không giữ quy tắc đi làm việc cũng là bọn hắn, quả thực là không để Yêu tộc vào mắt. Tuy nhiên, hiện tại là thời điểm cần đồng lòng đối phó với Nhật Nguyệt môn, tuy bất mãn cũng không trở mặt, tam tộc bắt đầu chuyển động.
Các thế lực ẩn nấp trong các phân đường của Nhật Nguyệt môn bắt đầu tạo phản, Đông Ngọc Hoàng phái và Linh Điệu phái trực tiếp đánh bại Lục đường, Thần giới đó tự nhiên rơi vào tay bọn họ. Sau đó, thuận thế liền bắt đầu tiến công chung quanh Nhật Nguyệt môn. Hầu hết các thế lực không phải một mình sở hữu một Thần giới mà là chiếm một mảnh địa bàn ở các Thần giới cùng các thế lực khác, bình thường vẫn chung sống hòa bình.
Toàn bộ Thần cấp giới bắt đầu hỗn chiến, người người đều muốn tranh một phần từ Nhật Nguyệt môn, ngay cả một vài thế lực phụ thuộc Nhật Nguyệt môn, vốn không có tâm phản cũng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thoát ly Nhật Nguyệt môn, chiếm luôn công việc kinh doanh vốn được Nhật Nguyệt môn giao cho, để phòng ngừa bị công kích, bọn họ còn trưng cả cờ hiệu phản Nhật Nguyệt môn.
Những tiểu thế lực như vậy đặc biệt bị người hận, Nhật Nguyệt môn vì trấn áp những phản kháng nội bộ này mà dù hỗn loạn vẫn phải rút nhân thủ ra đi diệt những thế lực đó. Không lưu một người sống, việc này khiến cho vài môn phái vẫn đang quan vọng thu tâm, tạm thời không dám lộn xộn. Dù sao Nhật Nguyệt môn đã đâm rễ quá sâu, lần này nếu làm phản mà không thể hoàn toàn toàn hủy diệt Nhật Nguyệt môn thì sau này bọn họ sẽ phải chịu hình phạt khủng khiếp.
Vì hai tộc Nhân, Ma đột nhiên tham dự, hướng trình của Kim Phi Dao và Ân Nguyệt bị kéo lại, lúc đầu từ hỗn loạn dần trở thành tam tộc họp bàn chiến thuật. Từng người phân chia nhiệm vụ, không cho nhóm bọn hắn tự hành loạn thưởng. Kim Phi Dao và Ân Nguyệt, một bệ hạ, một coi như hậu bị bệ hạ, đều bị đưa tới trung tâm chiến sự.
Tuy nhiên, Kim Phi Dao lại trên đường đào ngũ, hỏi tư tế xem ở Thần cấp giới phải chia địa bàn ra đánh, vậy Linh cấp giới có chia không? Đợi tư tế khẳng định không chia, nàng lập tức tìm cớ chạy mất, nói bản thân có việc phải làm, làm xong sẽ tự động đi chiến đấu.
Tư tế căn bản không ngăn được nàng, mà Ân Nguyệt bởi vì muốn bàn việc với Yêu tộc nên mặc dù có chút muốn đi xem Kim Phi Dao náo nhiệt lại vẫn phải đi theo tư tế.
Kim Phi Dao mang Mập Mạp bay thẳng tới Thủy Tạ Thần giới, nơi này cũng có mấy thế lực ngầm của Nhật Nguyệt môn, nhưng vì sản xuất linh thạch ở đây là con người chứ không phải sản vật gì đó cho nên chiến sự còn chưa lan tới. Nhưng chiến sự hỗn loạn ngoài kia vẫn ảnh hưởng tới nơi này, không ít tu sĩ phải quay về môn phái, Thủy Tạ Thần giới vốn náo nhiệt trở nên quạnh quẽ.
Cả nhà họ Nhâm mạc danh kỳ diệu biến mất khỏi Long các khiến người ta không khỏi đoán có phải bọn họ vì tham dự chiến sự lần này mà bị Yêu tộc diệt môn hay không. Kim Phi Dao thì đoán chắc chắn bọn họ bị chủ gia gọi về, loại chuyện tốt như cướp địa bàn sao có thể buông tha, hơn nữa bọn họ là điện hạ Yêu tộc, giờ phút này phải xuất lực.
Bách Vị lâu vẫn mở cửa nhưng sinh ý kém rất nhiều, vì hình tượng ngày thường là trung lập cho nên trên mặt tạm thời chưa giúp bất kỳ phe nào. Tuy nhiên, Kim Phi Dao có được tình báo chính xác biết được Bách Vị lâu mặt ngoài thoạt nhìn trung lập kỳ thực lại thiên hướng Nhật Nguyệt môn, hiện tại không động thủ có lẽ là còn đang chuẩn bị.
Tuy nhiên, đây cũng không phải là mục tiêu của Kim Phi Dao, nàng không có tài làm tướng soái, đối với những việc cần phải suy xét không có hứng thú, nàng tới là để tìm Hải Lam Âm.
Quen thuộc đi tới trấn Liễu Khê, nàng đá văng người đi ra bẩm báo, trực tiếp vọt vào phòng của Hải Lam Âm. Một cước đá văng cửa phòng, nàng thiếu chút nữa bị một phòng toàn nam nhân trần truồng dọa đến. Không ngờ ở thời điểm này mà Hải Lam Âm vẫn còn song tu, hơn nữa nam nhân lại rất nhiều, nàng còn tưởng rằng bọn họ đều trở về môn phái cả rồi.
Nàng đột nhiên xông tới như vậy cũng làm kinh hách người bên trong, vô số người trắng bóc cứ như vậy nhìn nàng. Sửng sốt mất một lúc, còn tưởng rằng có người muốn tới song tu, một số người liền ghét bỏ nói: “Vừa nhìn là biết không có tí kinh nghiệm nào, đừng có nghĩ đến chuyện lừa tu vi, chúng ta chỉ nhận Hải nữ thôi.”
“Cút!” Kim Phi Dao tiến lên, một cước liền đá bay người nói chuyện, nện vỡ cửa sổ, bay thẳng ra đường lớn. Sau đó, nàng từ giữa một đám nam nhân kéo Hải Lam Âm ra.
Hải Lam Âm vừa thẹn vừa vội nhìn nàng. Nàng vốn không muốn để Kim Phi Dao nhìn thấy cảnh này, lại còn bị nàng xộc vào như vậy nên thấy luống cuống. Kim Phi Dao kéo nàng vội vã đi ra ngoài, miệng thì nói: “Không phải ngươi muốn báo thù sao? Mau đi theo ta!”
Hải Lam Âm khựng lại, đột nhiên ý thức được cái gì, vội vàng nói: “Không được, trên người ta có cấm chế của Bách Vị lâu, nếu ta rời khỏi Thủy Tạ Thần giới thì sẽ chết.”
“Có lầm không vậy? Sao ngươi lại để Bách Vị lâu làm cấm chế như vậy trên người chứ?” Kim Phi Dao ngừng lại, tức giận mắng.
“Ta cũng không có cách nào, nếu không vậy thì sẽ không có ai làm hậu trường cho ta, ta sớm đã bị chết rồi.” Hải Lam Âm chau mày nói.
Kim Phi Dao chậc lưỡi, nói: “Ngươi cứ mang pháp bảo và tài sản theo, ta sẽ giúp ngươi nghĩ cách xử lý cấm chế, mau lên!”
“Ngươi có cách?” Hải Lam Âm có chút kinh ngạc hỏi, thấy Kim Phi Dao gật đầu khẳng định liền vội chạy đi thu dọn đồ đạc.
Kim Phi Dao nhìn theo bóng lưng nàng, hô to lên: “Mặc quần áo vào, ngươi vẫn đang trần truồng đó.”
Nàng đứng ở cửa chờ Hải Lam Âm. Nam nhân trong phòng trố mắt nửa ngày, đột nhiên phản ứng lại, nữ nhân vừa xông vào này muốn mang Hải Lam Âm đi! Bên trong không hề thiếu người do Bách Vị lâu an bày, ngoài việc mượn cơ hội tăng tu vi thì chủ yếu vẫn là giám thị Hải Lam Âm. Hiện tại thấy có người muốn dẫn Hải Lam Âm đi liền xông tới.
Hóa Thần kỳ hiện tại phải vội lên chiến trường, ở đây coi chừng chỉ có Nguyên Anh kỳ và Kết Đan kỳ, ít nhất có hơn ba mươi người Nguyên Anh kỳ xông tới. Kim Phi Dao tò mò nhìn chung quanh một vòng, sau đó cười lạnh hỏi: “Các ngươi thân không mảnh vải, đang định làm gì vậy?”
“Tiên tử, Hải Lam Âm là người của Bách Vị lâu chúng ta, nếu ngươi muốn mang nàng đi thì trước tiên phải hỏi Bách Vị lâu một tiếng.” Nam nhân này không chú ý đến chuyện mặc quần áo, trước tiên là khuyên nhủ Kim Phi Dao.
“Vậy sao?” Kim Phi Dao khinh thường nhìn bọn họ, cười nói: “Bách Vị lâu thì là cái gì, ta muốn mang một người đi còn cần các ngươi lắm miệng sao? Chỉ bằng vào các ngươi mà cho rằng có thể ngăn cản ta?”
“Tiên tử, Bách Vị lâu cũng không phải là tiểu phái ven đường, ngươi tốt nhất nên cân nhắc một chút.” Cái gì cũng không mặc, bọn người kia vẫn không tỏ ra yếu thế.
Kim Phi Dao táp táp miệng, vỗ vỗ đầu Mập Mạp bên cạnh, chiều cao của hắn chỉ đến hông các nam nhân này, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Giết bọn họ, nhìn đã thấy phiền lòng.”
“Ta ghét nhất là có nam nhân không mặc quần áo đứng bên cạnh, biết rõ ta vừa khéo cao ngần ấy, không phải các ngươi cố ý đó chứ?” Mập Mạp nắm tay lại, khó chịu nói.
Mà Kim Phi Dao thì trực tiếp đá bay những người đang vây quanh, nhàn nhã đi vào trong sân, vặn thắt lưng chờ Hải Lam Âm thu dọn hành lý.