Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 575: Vô khác biệt



“Phù văn bệ hạ, còn cả Tê nữa. Nếu Yêu tộc chịu hai điều kiện này, không chỉ Lục Dã Thần giới mà các địa bàn khác của Nhật Nguyệt môn ta đều lấy về giúp các ngươi.” Ân Nguyệt hé miệng cười nói, Văn vương bên cạnh đã trợn tròn mắt, không thể tin nhìn hắn, trong mắt đều là khiếp sợ.

Hắn khiếp sợ không phải vì những thứ Ân Nguyệt yêu cầu mà là vì hắn nói có thể cướp lấy toàn bộ địa bàn của Nhật Nguyệt môn giúp Yêu tộc. Hiện tại địch nhân lớn nhất của Yêu tộc chính là Nhật Nguyệt môn, ngầm mặt hợp tác với hai tộc Nhân, Ma cũng là để làm suy sụp Nhật Nguyệt môn. Bây giờ Hạn Bạt mở miệng liền nói giúp bọn hắn giết Nhật Nguyệt môn, rốt cục thực lực mạnh đến mức nào mới có thể nói ra lời này chứ?

Kim Phi Dao không ngờ hắn lại đưa ra điều kiện như vậy, còn tưởng rằng hắn sẽ đòi linh thạch gì gì đó, vậy mà lại chỉ cần danh xưng bệ hạ vô dụng, thật không hiểu cái chức bệ hạ rách nát này có gì tốt mà một đám tranh cướp nhau muốn có, căn bản không có tác dụng gì nha.

“Cái này thì dễ. Nếu Yêu tộc không chịu cho ngươi làm bệ hạ Yêu tộc thì ta tặng lại cho ngươi.” Có cơ hội tốt bậc này để nhường lại vị trí bệ hạ, Kim Phi Dao nhanh chóng không để vuột mất cơ hội.

Văn vương há mồm, không nói ra lời, nàng có biết là bệ hạ Yêu tộc có bao nhiêu uy vọng và quyền lực không? Hiện tại vừa mở miệng đã muốn nhường đi, cũng không sợ tư tế ăn tươi nuốt sống? Tất cả bệ hạ đề là những người có thể hy sinh chính mình vì Yêu tộc, phi thường vĩ đại, tuyệt đối không thể có ngoại tâm.

Cho nên khi Kim Phi Dao lên làm bệ hạ, Văn vương căn bản không nghĩ thông vì sao tư tế phải làm như vậy. Hiện tại ngay cả Hạn Bạt cũng muốn làm bệ hạ, điều này làm sao có thể?

Nếu nhất định phải chọn một trong hai người bọn họ, chắc chắn Văn vương sẽ lựa chọn Kim Phi Dao, mặc kệ nàng vô sỉ thế nào, cuối cùng vẫn là người có tình có tâm. Còn Hạn Bạt kia lại đích xác là kẻ sẽ giết người đi ngang qua hắn. Nếu không phải vì hắn chẳng phân biệt địch ta, gặp ai giết người đó thì cũng sẽ không đến mức cả chức danh điện hạ cũng không được phong.

Nếu người như vậy lên làm bệ hạ Yêu tộc, đối với Yêu tộc mà nói chính là đại nạn, có lẽ hắn muốn đem Yêu tộc luyện thành thi binh hết nên mới có ý nghĩ này.

Lời của Kim Phi Dao làm cho Ân Nguyệt cười rất vui vẻ: “Trước tiên cứ bàn bạc đi, kể cả không hợp tác được thì thôn trấn này cũng vẫn tặng cho các ngươi.”

“Văn vương, ngươi cảm thấy thế nào?” sự tình như vậy coi như đã bàn xong, Kim Phi Dao rất đắc ý gật đầu với Văn vương, biểu cảm bản thân vừa làm chuyện tốt.

Văn vương không biết phải nói gì cho phải, liền quyết định giao lại cho tư tế và Ngân Hổ vương, dù sao chuyện này hắn nói cũng không có tác dụng. Kim Phi Dao nói lại sự việc vào ngọc giản, để Yêu tộc truyền tin về Lưu Bàn Sơn, sau đó lấy ra một gói to, bên trong toàn là đá do Mập Mạp kéo giao cho Ân Nguyệt, còn thuận tiện hỏi thăm việc làm ăn.

Ân Nguyệt nghiêm túc nhận lấy gói đá, còn dặn nàng phải làm thêm nhiều nữa, nếu không sẽ không có đủ hàng để bán. Kim Phi Dao còn cho hắn xem qua bánh bao, nếu không vì vấn đề giữ tươi thì Ân Nguyệt đã trực tiếp đề nghị Kim Phi Dao đi mở cửa hàng bán bánh bao.

Chuyện này Lưu Bàn Sơn thảo luận rất lâu, cuối cùng đã đạt thành thỏa thuận với Ân Nguyệt, sau khi cấp Tê cho Ân Nguyệt, hắn phải giúp Yêu tộc tấn công Nhân tộc. Còn danh xưng bệ hạ thì không dễ cấp, phải xem công lao của Ân Nguyệt, nếu công lao quá nhỏ thì kể cả hắn có là Hợp Thể kỳ đi chăng nữa, Yêu tộc cũng sẽ không vẽ phù văn này cho hắn.

Đây đã là nhượng bộ lớn nhất, Ân Nguyệt đồng ý, trực tiếp xen vào đội ngũ của Kim Phi Dao, lưu lai Nam Nhạc trấn hai tháng. Lúc mọi người lần nữa xuất phát từ nơi này, chuẩn bị tấn công các địa phương khác thì đội ngũ đã tăng từ hai trăm người lên một nghìn người, trong đó có tám trăm người là tu sĩ Nhân tộc, ai ai cũng Nguyên Anh kỳ.

Yêu tộc đi lặng ngắt như tờ, lẳng lặng bay ở một bên, bên cạnh chính là thi binh với khuôn mặt cứng ngắc và ánh mắt trống rỗng. Đây chính là nguyên nhân làm bọn hắn sợ hãi Ân Nguyệt, hắn có thể im hơi lặng tiếng giết người, sau đó dùng thời gian ngắn nhất làm thành thi binh biết nghe lời. Tám trăm Nhân tộc này đều là tu sĩ ở Nam Nhạc trấn, hồn phách và Nguyên Anh bị bắt đi, tài sản trên người bị lấy mất, ngay cả thân thể cũng bị mang đi dùng, đây chính là chỗ đáng sợ của Ân Nguyệt.

Đối với những thi binh này, Kim Phi Dao đã sớm quen. Chỗ Hồng bên kia cũng có mấy trăm con rối, nhưng tìm Ân Nguyệt thì có thể giao dịch còn gặp Hồng liền phiền toái vì phải qua cửa Lang đại nhân, đi tìm hắn làm nàng có cảm giác như đưa dê vào miệng cọp vậy. Hơn nữa, Lang đại nhân không xem như một mình một người, không thể không cần quan tâm đến cái gì, muốn làm gì thì làm như Ân Nguyệt, bởi thế nàng mới tìm Ân Nguyệt đến hỗ trợ mà không phải Hồng.

Hơn nữa, so sánh tu vi mà nói thì Luyện Hư kỳ mạnh hơn Hóa Thần kỳ nhiều, Hồng thế nào cũng không dùng tốt bằng Ân Nguyệt.

Lần này Yêu tộc có thể đáp ứng điều kiện của Ân Nguyệt cũng nhờ tác dụng không nhỏ của Kim Phi Dao, đó là do nàng nói nơi này có Lôi Ti ngư. Yêu tộc rất để tâm tới cái này, chỉ cần là tài liệu có lôi tính thì kể cả ít cũng không sao, quan trọng nhất là phải lấy được thứ này. Kim Phi Dao chỉ có thể than tu sĩ Hợp Thể kỳ không dễ nuôi, Yêu tộc liều mạng thành như vậy còn không phải vì để Yêu tộc Hợp Thể kỳ sống thoải mái hơn một chút sao?

“Ngươi xem, đây là bánh bao ta làm, nếm thử đi.” Kim Phi Dao ngồi trên phi thảm giờ đây đã được giặt lại, lấy một cái bánh bao từ Thập Phục Địa Ngục ra, cười hì hì đưa cho Ân Nguyệt.

Ân Nguyệt cầm bánh bao, hơi hơi cười, tay lật lên lấy ra một bọc giấy đưa cho Kim Phi Dao, mở ra thì thấy bên trong là một đống quả vỏ cứng ít nước. Không ngờ lại còn mang điểm tâm cho mình, Kim Phi Dao không khách khí nhận lấy ăn luôn, cái bánh bao kia Ân Nguyệt chỉ ngửi ngửi rồi trả về, hắn không ăn đồ ăn cho nên chỉ ngửi và nhìn thôi, cuối cùng vẫn rơi vào bụng Kim Phi Dao.

Đội ngũ một đường tiến lên, từ một nghìn người biến thành hai nghìn, năm nghìn, rồi một vạn. Từ đầu là hai trăm người lén lén lút lút, đến bây giờ thì môn quy và khí thế của Yêu tộc đã chuyển biến to lớn.

Dọc đường đi, thi thể đều bị Ân Nguyệt chế thành thi binh. Cũng vì nguyên nhân này cho nên đội quân thi binh làm tương đối thô, không thể linh hoạt như ở Hoàng Tuyền Linh giới. Bởi vậy, hắn bình thường cũng không xuất thủ mà chỉ cầm bạch ô ngồi trên phi thảm, lẳng lặng khống chế thi binh.

Cuối cùng, bọn họ đã tới bên ngoài Thảo thành, thi binh của Ân Nguyệt đã đạt tới con số một vạn năm nghìn. Người trong Thảo thành đã sớm biết hành tung của bọn họ, biết rõ là hướng tới chỗ mình nhưng lại không thể bỏ thành mà chạy. Người phái đi cầu viện còn chưa thấy trở về, chiến sự ở Ngân Lưu Thần giới vẫn khẩn trương như trước, chậm chạp không có tin tức truyền tới.

Hiện tại bị Ân Nguyệt dẫn người vây khốn, nhìn những Nhân tộc bên ngoài, tu sĩ trong Thảo thành không thể không tức giận, đây đều là người một nhà, có một số người còn là sư huynh đệ cùng môn phái, hiện tại bị biến thành cái xác không hồn, trở thành lợi khí đối phó Nhân tộc.

Đám tà tu này thật quá âm độc, lại đi làm loại chuyện ti bỉ như thế, người như vậy nhất định phải bị diệt trừ, không thể để hắn tiếp tục tai họa Nhân tộc. Nhân tộc hận Ân Nguyệt đến nghiến răng nghiến lợi, đây cũng là nguyên nhân làm bọn họ căm thù tà tu, hễ nhìn thấy tà tu là muốn giết. Tuy Ân Nguyệt luôn luôn sống lẫn trong Nhân tộc, còn mở thật nhiều cửa hàng nhưng đó đều lấy danh nghĩa của Kim Khôn môn để mở, những cửa hàng lấy tên Âm Trạch đều rất kín đáo, hắn ngày thường lại một bộ tràn đầy sức sống, lúc nào cũng cười tủm tỉm cho nên làm cho không ít Nhân tộc không biết hắn là ai.

Yêu tộc thì khác, năm đó lúc Ân Nguyệt xuất hiện ở Linh cấp giới, Yêu tộc đã muốn mượn sức của hắn, nhưng còn chưa mở miệng đã chính mắt nhìn thấy chỗ hơn người của hắn, đó là độc sát hết tất cả, chẳng phân biệt chủng tộc. Yêu, Ma, Nhân, cả ba tộc hắn đều giết, không thấy hắn làm gì cả, chỉ có chống cái ô trắng mà đi, chiếc chuông trên tay nhẹ nhàng rung động, bốn phía liền một mảnh thi hải.

Hắn luôn mang vẻ mặt ôn nhu giết người, ý tưởng phong hắn làm điện hạ của Yêu tộc cũng vì nguyên nhân đó mà lui bước, không ai muốn vơ một đồ điên giết người như ngóe không phân biệt địch ta về phía mình. Hơn nữa, trong tầng lớp Yêu tộc cao giai còn ngàn dặn vạn dặn, hễ nhìn thấy một nam tử tóc bạc có mắt âm dương, tay cầm ô trắng, vẻ mặt luôn tươi cười ôn hòa thì phải tránh lui, không thể trêu vào sẽ mất mạng, bởi vậy mà Yêu tộc dưới Luyện Hư kỳ, bao gồm cả những Yêu tộc Hóa Thần và Nguyên Anh trong đoàn quân này, nhìn thấy Ân Nguyệt liền giống như chuột gặp mèo, lập tức bỏ chạy.

Kim Phi Dao đã ở cùng Ân Nguyệt vài năm, cả ngày cùng hắn đi khắp nơi tìm ăn, giết người cũng không thiếu. Hắn lúc nào cũng tươi cười, kể cả bị hắn lừa cũng không dám nghĩ đến chuyện trả thù. Ai bảo tu vi bản thân không bằng người, thủ đoạn cũng không bằng người ta, chỉ có thể cứ như vậy.

Hôm nay bắt đầu công thành, Văn vương quay lại đội ngũ tiên phong, Kim Phi Dao đang cùng Mập Mạp chờ hắn ở đó. Bánh Bao Song Sát thiếu một người đã không thành song, Văn vương rất không tình nguyện đứng chung một chỗ với nàng, tuy rằng hắn có khuyên Kim Phi Dao không cần khổ sở vì sự khác biệt giữa Bổ Linh đan và bánh bao nhưng sự thật hễ lên sân khấu phải ăn bánh bao lại là một chuyện khác.

Hắn hâm mộ nhìn các Yêu tộc khác đang trật tự chia Bổ Yêu đan theo sự dặn dò của hắn. Số lượng bánh bao của Kim Phi Dao không nhiều lắm, mọi người cảm thấy để cho ba người bọn họ ăn mới thỏa đáng, các Yêu tộc khác thì ăn Bổ Yên đan là được. Thứ tốt nên để vương và bệ hạ ăn, ai bảo hai người họ có địa vị cao nhất trong này chứ, họ không ăn thì ai ăn?

Văn vương hận đến nghiến răng nghiến lợi, bọn người kia nói dễ nghe vậy chứ kỳ thực chỉ là vì cảm thấy Bánh Bao Song Sát quá mất mặt, chỉ có một mình Văn vương chịu ảnh hưởng là được, nếu tất cả Yêu tộc đều cắn bánh bao đánh nhau mà bị truyền ra thì còn không bị hai tộc Nhân, Ma cười chết? Song Sát là đủ rồi, loại danh vọng như Bánh Bao Yêu đội thật sự là bọn họ không hưởng thụ nổi.

“Ngươi làm gì vậy? Hôm nay phải công thành đó, cất mấy cái bánh bao này đi. Hôm nay nhất định phải ăn thêm vài cái, nếu không sẽ không có yêu lực bổ sung.” Lúc này Kim Phi Dao chạy tới, cầm trong tay năm cái bánh bao mới ra lò không lâu, kéo cổ áo Văn vương ra nhét vào. Văn vương không nói gì đứng đó, trước ngực ấm áp, hơn nữa còn cao ngất như mây. Hắn nén tức giận, yên lặng lấy bánh bao ra dưới ánh nhìn chăm chú của các Yêu tộc khác.

Sau đó, Văn vương ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi: “Bệ hạ, ta có thể không ăn bánh bao mà ăn Bổ Yêu đan được không? Hôm nay phải công thành, trong thành có rất nhiều tu sĩ, nếu bệ hạ còn phải bận tâm chia bánh bao cho ta thì sẽ phi thường nguy hiểm. Hơn nữa, số lượng bánh lại không đủ, ta nghĩ hôm nay ta ăn Bổ Yêu đan thôi, tiết kiệm bánh để bệ hạ ăn. Bệ hạ Thao Thiết là lợi khí phá cấm chế, bánh bao nên tiết kiệm cho bệ hạ.”

Kim Phi Dao mắt lạnh nhìn hắn, cuối cùng hung hăng trừng mấy lần, đưa tay đoạt lấy bánh bao, “Thật là, không phải chỉ là ăn cái bánh bao thôi sao, ngươi chỉ sợ người trong thành đông, bị người ta nhìn thấy thì mất mặt chứ gì. Không ăn thì thôi, ta ăn một mình. Mập Mạp, chúng ta làm Bánh Bao Nhỏ Song Sát đi.”

“Phiền bệ hạ quá!” Văn vương thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện cả người đã toát mồ hôi lạnh, bánh bao không dễ ăn nha!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv