Kim Phi Dao sử dụng tan thuật, lao vào kiếm trận. nàng tung một quyền lên kiếm trận, bóng yêu thú màu đen năm trượng trùng trùng nện lên kiếm trận, một loạt tiếng loảng xoảng vang lên, tầng phòng ngự của kiếm trận đã bị nàng đánh vỡ, bốn gã tu sĩ Nguyên Anh kỳ bị đánh bay ra ngoài.
Người bay ra, kiếm trận liền bị phá, mất đi lực phòng ngực, nàng liền xông lên.
Một kiếm trận do hai mươi tư người tạo thành, Kim Phi Dao lựa chọn kiếm trận này vì nàng muốn Văn vương chiêu huyết thú nhân ra. Chọn kiếm trận yếu nhất để phá trước là biện pháp đơn giản lại hữu hiệu nhất.
Lại loảng xoảng một tiếng, hai mươi mấy tu sĩ đều bị nàng đánh bay ra ngoài, toàn bộ kiếm trận bị nàng hủy hoại chỉ trong chốc lát. Bóng đen trên quyền sáo Thú Bạo thu nhỏ lại, thú nha duỗi thân xuất ra, dưới ánh trang lóe lên màu nhuận bạch.
Máu nhiều lắm!
Văn vương đã không thể khống chế được nhiều máu như vậy, mũi nhọn trăng lưỡi liềm phóng sau người, hắn dùng hết yêu lực đem máu kết thành huyết thú nhân. Đây là lần đầu tiên hắn dùng nhiều máu như vậy, không cần lấy máu mình, tay Văn vương đã phát run, sắc mặt tái nhợt đáng sợ. Kia chính là huyết thú nhân tạo từ máu tươi, sắc đỏ đã bắt đầu kết tinh trên đó, tạo thành một huyết tinh nhân.
Trong lúc đánh người, Kim Phi Dao còn tranh thủ liếc mắt nhìn Văn vương một cái, phát hiện sắc mặt hắn phi thường khó coi, có lẽ là không đủ yêu lực rồi. Huyết thú nhân này kết thành huyết tinh nhân lại chỉ đứng bất động ở đó, chỉ có bề ngoài hù dọa người khác một chút thôi.
Kim Phi Dao chậc lưỡi, tên đầu đất này! Nàng bỏ gã tu sĩ phía trước ra, vọt trở về. Mở Thập Phục Địa Ngục lấy ra một cái bánh bao, nàng mạnh mẽ ấn vào mặt Văn vương, gấp giọng nói: “Ăn đi!”
Văn vương hoàn toàn không hiểu nàng nhét bánh bao tới làm gì, nhưng Kim Phi Dao đang dùng sức dí bánh vào mặt hắn, nếu hắn không há mồm ăn thì có khả năng sẽ bị nàng áp chết. Vì thế, hắn vội hé miệng cắn bánh bao, cắn một miếng còn chưa xong, Kim Phi Dao vẫn như trước dùng sức nhét, miệng còn không ngừng nói: “Miếng to chút, nhanh ăn hết bánh bao đi.”
“Ô ô… ô” Văn vương miệng nhồi bánh bao, một câu cũng không nói nên lời, nếu không phải hắn đã là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ thì có khi đã bị cái bánh bao này làm nghẹn chết.
Cuối cùng chỉ còn một ít bánh bao lộ ở bên ngoài. Hiện tại không phải thời điểm để nhai kỹ nuốt chậm, Kim Phi Dao hung hăng vỗ một cái, cả cái bánh bao liền chui vào cổ Văn vương. Điều này thật sự quá thống khổ! Văn vương trừng mắt nhìn nàng, nếu không phải hắn còn khống chế huyết tinh nhân thì đã sớm một cước đá bay nàng đi rồi.
Thấy bánh bao đã vào bụng, Kim Phi Dao không nói hai lời quay đầu bay đi, ném Văn vương tại chỗ. Mà Văn vương hắng giọng định mắng nàng lại đột nhiên phát hiện trong bụng có một luồng linh khí nồng đậm nhanh chóng xâm nhập vào yêu đan, sau đó liền chuyển biến thành yêu lực. Hắn kinh ngạc khựng lại một cái, bảo sao nàng cứ liên tục ăn bánh bao, ta còn thắc mắc nàng lấy đâu nhiều linh lực như vậy, vừa sử dụng xong một pháp thuật lợi hại mà còn có thể bất động thanh sắc tiếp tục sử dụng pháp bảo bản mạng.
Ấn tượng của Văn vương với bánh bao đã thay đổi, không ngờ lại có loại bánh bao như vậy, dựa vào thứ này để bổ sung yêu khí, huyết tinh nhân có thể phát huy tác dụng mạnh hơn rất nhiều. Hắn còn không quên lầu bầu một câu: “Có thể bổ sung yêu lực là tốt, nhưng hương vị cũng quá khó ăn!”
Có yêu lực, hắn sử dụng huyết tinh nhân công kích các kiếm trận khác. Uy lực của huyết tinh nhân lớn hơn huyết thú nhân vài lần. Văn vương cũng cắn bánh bao điều động, huyết tinh nhân công kích không ngừng vào kiếm trận, làm kiếm trận bị hủy diệt từng đám. Kim Phi Dao cũng lui ra, đi theo bên cạnh huyết tinh nhân, có công kích tới liền làm phòng thuẫn cho nó, không có công kích thì liền giết những Nhân tộc chạy ra ngoài.
Mập Mạp thì ngồi luôn trên đỉnh đầu huyết tinh nhân, khống chế Lưu Tinh chùy không ngừng độc hại tu sĩ, hiện trường một mảnh tiếng kêu thảm thiết, vô số tu sĩ ngã quỵ dưới công kích của bọn họ. Linh lực tiêu hao không còn quá lớn, Kim Phi Dao liền đem Thập Phục Địa Ngục tới cạnh Văn vương, không ngừng bổ sung bánh bao cho hắn.
Trong mắt người khác, Văn vương hiện tại trông buồn cười đến cực điểm, tay cầm bánh bao ra sức ăn, còn phải khống chế cho huyết tinh nhân uy lực vô cùng đi công kích Nhân tộc. Đây cũng chính là mục đích nàng gọi hắn đi cùng, công lao như vậy được tính cho nàng mà nàng còn không tốn khí lực. Tuy nhiên, ngay ở thời điểm mấu chốt lại nghe thấy Văn vương truyền âm.
Hắn phi thường ngượng ngùng, áy náy nói: “Ta ăn không vô nữa…”
“Hả?” Kim Phi Dao dừng lại, quay đầu nhìn Văn vương xa xa, tuy huyết tinh nhân vẫn còn công kích nhưng lời này có nghĩa là không thể ăn bánh bao nữa.
Lúc này chỉ cần có thêm sức lực thì hơn ba trăm Nhân tộc này có thể bị giết không còn mảnh giáp, sao có thể dừng lại đúng lúc này! Kim Phi Dao đành phải mang theo quyền sáo Thú Bạo bay tới trước huyết tinh nhân, không còn được nhàn hạ thoải mái ở phía sau nữa. Vừa đánh nàng còn vừa truyền âm cho Văn vương: “Ngươi ăn bao nhiêu cái rồi? Sao lại không ăn được nữa?”
Văn vương còn phiền lòng hơn nàng nhiều, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng huyết tinh nhân, lại có thể vừa dùng vừa bổ yêu lực, làm gì có việc gì sảng khoái hơn? Hiện tại lại vì bụng không tốt, không thể tiếp tục sảng khoái giết địch, thật là đủ phiền chán, “Mười một cái, hiện tại thật sự không ăn nổi nữa.”
“Mới mười một cái!” Kim Phi Dao nhất thời hết chỗ nói, sao dạ dày những người này lại nhỏ như vậy, mười một cái còn chưa đủ cho nàng nhét kẽ răng, vậy mà hắn đã no căng.
Bánh bao của Kim Phi Dao tuy có thể bổ sung linh khí và gia tăng tu vi nhưng vỏ và nhân bánh cũng sẽ không nhập bụng liền biến mất mà cứ thật sự ở trong bụng. Nếu không muốn cho ra giống như phàm nhân thì phải bớt chút thời gian dùng linh lực hoặc yêu lực thiêu rớt chúng nó.
Nếu không, cứ ăn từ sớm tới tối như Kim Phi Dao thì chắc chắn phải buộc cái bồn cầu ở bên người.
Hiện tại Văn vương không xử lý bụng được, Kim Phi Dao đành phải thu hồi Thập Phục Địa Ngục về bên người, tự xông tới trước đi công kích. Mà huyết tinh nhân vì vấn đề yêu lực của Văn vương mà đứng bất động bên cạnh hù dọa tu sĩ Nhân tộc.
Bởi vì công kích lúc trước quá hung mãnh, hiện tại huyết tinh nhân tạm ngừng tấn công vẫn có thể làm cho tu sĩ Nhân tộc kinh hoảng không thôi. Kim Phi Dao và Mập Mạp một người lấy máu một người hạ độc, giết cho tu sĩ Nhân tộc chạy trối chết, mà số máu bắn ra kia đều được Văn vương thu đi, đây là thứ cực tốt để tu luyện, không thể lãng phí chút nào.
Thấy hắn ăn bánh bao không vô nhưng hút máu lại không sợ bụng trướng, Kim Phi Dao tức giận truyền âm: “Xem ra ngươi chỉ có thể ăn những thứ dạng lỏng, lần sau ta biến bánh bao thành bột nhão cho ngươi uống, hẳn là có thể uống mãi không thôi.”
Văn vương liền phát hoảng, thứ khó ăn như vậy mà biến thành bột nhão thì còn không hành hạ đến chết người?
“Đừng, ăn như vậy là được rồi. Đây là lần đầu tiên ăn, cũng là lần đầu tiên khống chế huyết tinh nhân cho nên yêu lực tiêu hao rất loạn, không có kế hoạch. Trở về ta sẽ cân nhắc, phân phối lại yêu lực là được.” hắn vội vàng từ chối, kể cả là bổ yêu lực hắn cũng không đồng ý uống thứ đó.
“Hừ, vậy ngươi trở về luyện cho bụng lớn một chút.” Mắt thấy một nhóm tu sĩ Nhân tộc cuối cùng chạy xa, Kim Phi Dao liền không đuổi theo mà dừng lại nói với Văn vương. Không thể giết hết tất cả mọi người, dù sao cũng phải thả vài người về, nàng còn cần người ta trở về truyền uy danh của mình nữa.
Văn vương một lần nữa hóa huyết tinh nhân thành huyết thú nhân, sau đó từ miệng phun ra một hạt châu màu đỏ máu bằng nửa quả trứng gà. Hạt châu đỏ giống như có máu sắp nhỏ xuống vậy, sau khi xuất ra liền nhúng vào máu tươi, lăn qua lăn lại hấp thu sạch sẽ huyết thú nhân, cuối cùng xoay tròn trở về.
Kim Phi Dao nhìn hạt châu kia, hỏi Văn vương: “Ngươi trữ máu ở trong đó, liệu có thể lấy ra không?”
“Nếu ta có thể lấy ra thì cần gì phải tự cắt tay mình?” Văn vương thu hồi hạt châu, ánh mắt nhìn nàng là lạ, chẳng lẽ nàng đã coi trọng huyết châu của hắn?
“A, đây là ngươi trữ đồ ăn?” Kim Phi Dao vẫn tiếp tục tò mò hỏi.
Văn vương thật không tình nguyện trả lời: “Đúng vậy, ta không có khả năng ngày nào cũng bắt người tới để hút máu. Có bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, không có thì không ăn.”
“À…” Kim Phi Dao bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, “Bảo sao mặt của ngươi lại trắng như vậy, xem ra là vài chục năm cũng chưa được hút máu, thật sự là đáng thương.”
Một câu của Kim Phi Dao làm cho Văn vương nghẹn nửa ngày, nếu cùng nàng tranh biện thì quá nhỏ nhen mà không tranh biện thì lại thấy nàng mang một bộ dáng rất đáng đánh đòn. Đột nhiên, hắn nhớ trong Nhân tộc có cách nói bát tự tương khắc, nếu không phải lúc hắn sinh ra không có thần trí thì Văn vương thực sự muốn xem xem có phải hắn và nàng bát tự tương khắc hay không mà sao mỗi lần nhìn thấy nàng là hắn lại có ý nghĩ muốn đánh nàng.
“Thanh lý hiện trường rồi về thôi, Nhân tộc đều chạy cả, thu hoạch hôm nay hẳn là không sai.” Kim Phi Dao quay đầu đi, bắt đầu tìm kiếm chiến lợi phẩm trong các lều trại, Mập Mạp cũng không nhàn rỗi, hai tay đã ôm một đống túi càn khôn lớn.
Văn vương thấy bọn họ quét dọn chiến trường liền vội nói: “Khoan đã, chiến lợi phẩm phải mang về phân chia theo công lao, ngươi không thể chiếm làm của riêng được.”
Kim Phi Dao tò mò nhìn hắn: “Chia với ai? Nơi này chỉ có ba người, Mập Mạp là của ta cho nên công lao của hắn ta chiếm. Ngươi có thể lợi hại như vậy còn không phải do ta mở đầu cho ngươi, bánh bao là ta cho ngươi ăn, máu là do ta giết đưa cho ngươi, không tìm ngươi đòi linh thạch đã là tốt rồi, ngươi còn đòi chia cái gì?”
“Vậy ý ngươi là ta cái gì cũng không làm?” Văn vương nghe vậy thì cảm thấy đây không còn là vấn đề thù lao nữa mà là vấn đề về tự tôn của nam nhân.
Thấy bộ dáng nghiêm trang của hắn, Kim Phi Dao bẹt bẹt miệng, đánh mắt với Mập Mạp, sau đó lớn tiếng nói: “Được rồi, nể mặt ngươi là lão đại, cũng không thể để ngươi tay không trở về. Mập Mạp, đưa cho Văn vương vài cái túi càn khôn, đây hẳn là thứ mà Văn vương xứng đáng có được.”
Sau đó, Văn vương thấy Mập Mạp còn không thèm quay người, lấy từ trong mấy cái túi càn khôn đi vài thứ rồi mới đưa cho hắn. Không cần phải nhìn vào trong, Văn vương cũng biết bên trong đã sớm không có gì đáng giá. Vậy mà lại ăn bớt các thứ trước mặt người khác, vô sỉ đến tình trạng này, chẳng lẽ không thể xoay người ra chỗ khác động thủ hay sao?
Hắn cầm năm cái túi càn khôn không đáng giá, căn bản không thể bình tĩnh nổi, tâm tư trầm ổn gì gì đó đã sớm chạy không thấy bóng dáng, chỉ còn lại một đại muỗi có thể nổ mạnh bất kỳ lúc nào.
Lúc này, Kim Phi Dao lại giống như cố ý, đột nhiên nói với hắn: “Ta đã giao hẹn với Ngân Hổ vương rồi, tất cả chiến lợi phẩm, bất kể là thứ gì, đều thuộc về ta.”
“Ngươi cố ý đùa giỡn ta!” Văn vương nghiến răng kèn kẹt, trong lòng vạn phần khẳng định hai người bọn họ là bát tự không hợp.