Dưới sự bảo vệ cẩn thận của đoàn người, Kim Phi Dao lung lay lung lay được đưa về, cũng không biết bên ngoài là Thần giới gì, chỉ biết nàngtừ bay chuyển sang đi bộ, sau đó tựa hồ được đặt lên cái gì đó.
Sau đó, nghe thấy tiếng Tam sư thúc nói: “Tử Duyệt, ngươi đặt trứng lên đó, ta đi mời Lục sư thúc của các ngươi tới.”
“Dạ!”
Kim Phi Dao dựng thẳng lỗ tai lên nghe, thấy Tam sư thúc đã đi xa, chungquanh có tiếng hít thở của bảy người. Nghĩ nghĩ, nếu không thừa dịp nàymà bỏ đi thì lát nữa Lục sư thúc gì đó sẽ tới, không biết tu vi cao baonhiêu, không đi được thì phiền to.
Vì thế nàng liền thả thần thức ra ngoài, nhanh chóng quét qua bảy tên tu sĩ Nhân tộc Kết Đan kỳ.
Bảy người này đang vây quanh bàn nhìn vết nứt trên vỏ trứng, đoán xem đâyrốt cục là trứng gì thì đột nhiên cảm thấy một luồng thần thức cường đại quét qua người. Bọn họ phát hoảng, cả kinh nhìn trái lại nhìn phải,không biết vì sao trên địa bàn nhà mình lại có thần thức mang theo địch ý như vậy.
Còn chưa rõ ràng là có chuyện gì thì nghe thấy rắc một tiếng, quả trứng trên bàn vỡ ra, một bóng đen nhảy bật ra.
Bảy người cùng lùi về sau mấy ước, kinh ngạc nhìn bóng đen trên bàn, lúcnày mới thấy rõ đó là một tiểu thú to bằng hai nắm tay, toàn thân lôngxù, còn có một đôi sừng cong cong trên đầu.
“Làm ta sợ muốn chết!Hóa ra là một tiểu yêu thú cấp bốn, thần thức vừa rồi thật đáng sợ, tacòn tưởng là cái gì, hóa ra là ác thú.” Một gã tu sĩ bình tĩnh lại, nói.
“Sư huynh, yêu thú làm sao có thể sử dụng thần thức!” người khác kinh hoảng nói.
Nghĩ đến luồng thần thức cường đại vừa rồi, bọn họ lại khẩn trương, chẳng lẽ có người xâm nhập vào môn phái?
Có đệ tử tương đối bình tĩnh nhìn con tiểu hắc thú đang nhìn chung quanhtrên bàn, nói: “Tam sư thúc đã đi mời Lục sư thúc, chúng ta có nên bắtcon tiểu yêu thú này lại trước không?”
“Nói cũng đúng. Nó vừa mớiphá trứng mà ra, hơn nữa mới cấp bốn. Ngươi xem, nó không hề sợ người,chỉ hiếu kỳ nhìn đông nhìn tây. Nghe nói có vài yêu thú khi mới rangoài, nhìn thấy ai đầu tiên sẽ cho rằng đó là cha mẹ của mình. Ngươinói xem, hiện tại nó cứ nhìn quanh quất, có phải là đang xem xem trongchúng ta ai là cha mẹ nó không?” Lúc này có một người nói ra những lờikinh người này.
“…” các sư huynh đệ khác của hắn toàn bộ á khẩukhông trả lời được, thật không muốn loại tình cảnh này xuất hiện trênngười mình. Kể cả bình thường có nuôi linh thú nhưng cũng không phảigiống như nuôi con, chuyện này mà truyền ra ngoài thì còn không trởthành thú nương!
Kim Phi Dao đánh giá bốn phía một lượt, đây làmột gian nhà gỗ bình thường, không quá nhiều gia cụ, là chỗ tu luyện rất phổ thông của tu sĩ. Vây quanh nàng là bảy tu sĩ Kết Đan kỳ, như vậythì sư thúc của bọn họ cùng lắm cũng chỉ Nguyên Anh kỳ.
Nghĩ vậy, Kim Phi Dao nhấc chân nhảy lên, bay qua đầu một người, hướng ra cửa mà chạy.
“A, nó định chạy trốn.” không ngờ tiểu hắc thú đang im lặng ngồi trên bànlại đột nhiên chạy đi, liền có người hô to lên, tất cả mọi người bừngtỉnh. Có hư không một trảo, có người muốn vọt tới trước ngăn cản, cũngcó người lấy ra Khốn Tiên thằng gì gì đó để ngăn cản tiểu hắc thú chạytrốn.
Kim Phi Dao quay đầu rống lên với bọn họ, một luồng uy ápHóa Thần kỳ liền phun tới, trực tiếp đánh cho bảy người bay ra. Bảyngười cảm thấy toàn thân như nhũn ra, toát mồ hôi lạnh, thân thể khôngthể động đậy nửa phần. Thật sự quá quỷ dị, chẳng lẽ đây là thần thú? Bảy người chỉ có ý nghĩ như vậy trong đầu, nếu không phải là thần thú thìlàm sao có thể có lực lượng cường đại như vậy.
Thấy bọn hắn đều bị thu phục, Kim Phi Dao liền lắc lắc đuôi chạy ra ngoài.
Vừa chạy ra ngoài, Kim Phi Dao nhất thời ngây ngẩn cả người, đây là chỗ nào, sao lại có đường nổi?
Nơi nàng đang đứng là một hòn đảo nổi rộng năm, sáu mươi mẫu, có ba conđường rộng chưa tới một trượng kéo dài ra ngoài, nối sang các đảo nổikhác. Trái phải trên dưới đều có đảo nổi và đường nổi, mà những conđường này lại không bằng phẳng, lại cao thấp phập phồng, có cái còn vặnthành vòng, có cái lại từ trên cao đâm xuống dưới, xoay đến xoay đi, bộdạng thiên kỳ bách quái.
Những con đường uốn lượn này rộng thìnăm, sáu trượng, hẹp thì chưa tới một trượng, có cái thì đầy những khehở. Nhìn sâu xuống dưới chỉ có một mảnh rậm rạp trắng xóa không rõ làmây hay là vân thụ.
Kim Phi Dao ngẩn người, nàng chưa từng thấy nơi nào cổ quái như vậy, địa thế quá kỳ quái, như cái vòng hoa vậy.
Nàng vừa rồi thả ra uy áp quá mạnh mẽ, người trên đảo nổi lại không ít, bịuy áp của nàng làm cho cả kinh, chạy ầm ầm ra khỏi phòng. Thấy có ngườixuất ra, Kim Phi Dao liền bay vụt vào không trung, trực tiếp nhảy xuốngkhỏi đảo nổi, sau đó chuyển phương hướng đáp xuống một con đường nổikhông người. Đến lúc người bên trên chạy xuống dưới nhìn quanh thì contiểu hắc thú kia đã sớm không thấy tăm hơi bóng dáng.
Kim Phi Daongẩng đầu, đứng xa xa nhìn bọn họ, biểu cảm như đang xem náo nhiệt.Người bên trên đều mải chạy đi tìm tiểu thú, tự nhiên có thấy nàng nhưng lại không nghĩ nhiều, chỉ nhìn lướt qua rồi đi tìm chỗ khác. Thấy bọnhọ không chú ý đến mình, nàng tùy ý nhún vai rời đi.
Thật ra dùnàng không kịp thời biến trở về hình người thì chỉ bằng địa hình loạnthất bát tao của nơi này, muốn tìm một yêu thú to hai nắm tay cũng chẳng khác nào mò kim đáy bể, miễn bàn có bao nhiêu khó khăn.
Kim PhiDao vừa đi vừa lấy Linh giới Du Cảnh kính ra xem xem mình đã chạy đếnchỗ nào. Nhìn cái tên trên kính, nàng nhịn không được nói: “Hoàn HoàngThần giới? Quả nhiên khắp nơi đều là viên hoàn, Thần cấp giới đúng làthiên kỳ bách quái.”
Hiện tại cái Kim Phi Dao cần nhất là tìm được một nơi an toàn, trước tiên phải ổn định lại, chữa thương cho HùngThiên Khôn, còn phải tu bổ phần thân thể bị cụt của Hoa Uyển Ti. Tuynhiên, nàng không quen thuộc chỗ này, phải đi thăm dò tình hình trướcđã.
Tùy tiện tìm một phương hướng có tu sĩ lui tới, nàng lấy phithảm ra nhảy lên, nơi này không có cấm chế cho nên phi hành hoàn toànthuận lợi. Vả lại với địa hình đặc thù như thế này, nếu không được baymà phải đi thì có khả năng sẽ làm chết người. Chỉ riêng con đường tựnhiên gấp khúc vuông góc xuống dưới thế này thì người bình thường cũngkhông có cách nào mà đi.
Dọc đường đi Kim Phi Dao phát hiện có rất nhiều nơi đã bị người đứng đầy, thoạt nhìn lại không phải nơi giao dịch buôn bán. Nàng nghĩ, tìm thành trấn không phải là việc quan trọng nhấtcho nên ánh mắt liền bắt đầu tìm kiếm động phủ của tu sĩ.
Nhữngcon đường nổi ở đây dày không đến mấy trượng, dùng để đào động phủ làhoàn toàn không có khả năng. Bay không bao lâu, Kim Phi Dao phát hiệnđộng phủ của tán tu. Nói là động phủ chứ tất cả đều lộ thiên, tu vi caonhiều tiên thì treo một cái giới tử cảnh vực hình tiểu đảo nổi vào bêntrong những khoanh trống của con đường vòng, còn tu vi thấp không cótiền thì trực tiếp dựng phòng ở trên đường nổi.
Cũng có ngườikhông kiếm được con đường rộng, liền đáp thêm những tấm ván gỗ hoặcxương thú ở chỗ giao nhau giữa các con đường, tu thành bình đài, sau đódựng phòng ốc trên đó. Mà trên con đường nổi bên cạnh thì được tận dụnglàm dược điền, trồng không ít linh thảo.
Thấy phía trước có tu sĩNguyên Anh sơ kỳ đang làm vườn, Kim Phi Dao liền bay tới, khách khí chào hỏi: “Chào đạo hữu, đang bận sao?”
Người ta vừa thấy tu vi của nàng thì vội vàng hoàn lễ: “Tiền bối khách khí, xin hỏi có chuyện gì?”
“Đạo hữu, ta mới tới Hoàn Hoàng Thần giới, thấy đạo hữu đã ở đây lâu, muốnhỏi thăm xem có nơi nào để sửa chữa chế tạo động phủ tốt hay không? Tađã đi xem qua, những chỗ tốt đều đã bị người khác chiếm mất, mãi vẫnkhông tìm được một nơi rộng rãi. Nhìn đạo hữu linh thảo đầy đất, hẳn làđã ở đây rất lâu, thực muốn nghe ý kiến.” Kim Phi Dao ném ra một nụ cười hòa ái dễ gần, hỏi thăm đường.
Tu sĩ Hóa Thần kỳ lại không hề tựphụ, tu sĩ Nguyên Anh kỳ vội vàng hoàn lễ: “Tiền bối khách khí rồi, nơinày gần thành Đầu Phố, tự nhiên là nhiều nơi tốt đã bị chiếm. Tuy nhiên, nếu đi ra phía ngoài thì vẫn còn không ít chỗ có thể dựng động phủ. Ởbên ngoài có Thạch Hoàn động lớn hơn một chút, nếu có quang hoàn đảo làtiện nhất, trực tiếp đặt vào trong thạch hoàn động là xong, không cầnphải phiền toái như chúng ta.”
“Quang hoàn đảo đúng là không tệ, chỉ là ta còn chưa chuẩn bị, đúng là phiền toái!” Kim Phi Dao lắc đầu, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Thấy nàng tựa hồ không có giới tử cảnh vực, tu sĩ này liền nói: “Tiền bốiđừng lo lắng, trong thành Đầu Phố có rất nhiều cửa hàng bán giới tử cảnh vực, thứ bán nhiều nhất chính là quang hoàn đảo. Giá thì tùy theo độlớn nhỏ, tuy nhiên cũng có hàng đã qua sử dụng, giá phải rẻ hơn được một nửa.”
Còn có hàng đã qua sử dụng nữa a! Xem ra nơi này không cóai quản, có thể tùy tiện tạo động phủ, vì thế Kim Phi Dao liền cảm ơnngười này, theo hướng hắn chỉ bay tới thành Đầu Phố. Tuy nàng muốn baythẳng ra ngoài nhưng lại đã nói mình không có quang hoàn đảo, còn chưatới thành mua một cái mà đã chạy ra ngoài thì quá kỳ quái.
Chỉ bay một hồi nàng đã nhìn thấy phía trước có một đảo nổi rộng khoản hai trăm mẫu, trên đảo chi chít phòng ở. Những con đường nổi chung quanh cũngtương đối rộng, mỗi đường rộng tới ba, bốn trượng cho nên dọc một bênđường được xây một loạt phòng ốc chỉnh tề. Từ những mảnh vải hoặc biểnhiệu thì có thể nhìn ra tất cả số phòng ốc này đều là cửa hàng.
“Thành thị này thật là nhiều cửa hàng.” Kim Phi Dao không ngờ lại có nhiều cửa hàng như vậy, cơ hồ khắp nơi đều là cửa hàng, phóng tầm mắt nhìn ra chỉ sợ ít nhất cũng có mấy trăm gian. Hơn nữa, tu sĩ cũng rất nhiều, baytrên trời, đi bộ trên đường, tất cả đều là tu sĩ, còn chưa tới nơi đãthấy được tiếng náo nhiệt.
Kim Phi Dao nhìn vài lần sau đó quayđầu đổi phương hướng, nàng hiện tại không quan tâm tới cái này, trướctiên phải tìm nơi ở rồi nói. Phía tây thành Đầu Phố, ở một nơi cáchthành hơn hai canh giờ, Kim Phi Dao phát hiện không ít thạch hoàn độnglớn, không ít động rộng tới mười mấy, hai mươi trượng.
Có không ít động đã có quang hoàn đảo, xem ra cũng có nhiều tu sĩ chọn bên này. Kim Phi Dao không muốn ở quá gần người khác, nàng lúc thì là người lúc lạilà yêu, nếu dọa người ta thì phải làm sao, vì thế liền chọn một chỗ vắng người.