Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 367: Hỗn độn mở đường



“Hiện tại sẽ an bày vị trí hộ trận cho mọi người. Ngoài trận tổng cộng cầnhai mươi tám tu sĩ Nguyên Anh, mời các vị đạo hữu vào trận.” lúc này,chưởng môn Linh Điệu phái bắt đầu bày trận.

Kim Phi Dao nghe vậy, tính ra là còn có tám tu sĩ Nguyên Anh Linh Điệu phái còn nhàn rỗi, cần có nhiều hậu bị như vậy sao? Nàng và Bố Tự Du tiến vào trong trận, xếpbằng ngồi xuống. Quay đầu nhìn lại, Trúc Hư Vô không vào trận mà vẫnđứng một bên nắm tay Hỗn Độn như trước.

Đoàn người ngồi xuốngxong, sáu gã tu sĩ Hóa Thần kỳ cũng tiến vào trong trận, ngồi ở vị trítrung gian. Chính giữa mắt trận trống không, tên tu sĩ Luyện Hư kỳ vẫnchưa xuất hiện.

“Mở trận!” cũng không đứng vào vị trí mắt trận của tu sĩ Luyện Hư, chưởng môn đột nhiên phát lệnh.

Nghe được mệnh lệnh, tu sĩ Linh Điệu phái lập tức bắt đầu rót linh lực vàopháp trận, những tu sĩ ngoại phái như Kim Phi Dao cũng bắt chước rótlinh lực vào, ai cũng mang theo nghi hoặc về mắt trận.

Kim PhiDao liếc mắt sang Hỗn Độn bên ngoài trận, có chút nghi ngờ Linh Điệuphái đưa Hỗn Độn đến đây có thể là để thay thế tu sĩ Luyện Hư kỳ làm mắt trận. Nhưng Hỗn Độn mới có Nguyên Anh hậu kỳ, thật sự có thể thay thếsao?

Pháp trận lúc mới được rót linh lực vào thì vẫn còn bìnhthường, lúc này đột nhiên phát ra lực hút mãnh liệt, hai mươi tám tu sĩNguyên Anh chỉ cảm thấy linh lực điên cuồng lao ra ngoài mất một phầnmười. Tốc độ này thật sự quá nhanh, sử dụng một pháp bảo cực phẩm vôcùng uy lực cung chỉ cần một phần nhỏ. Mọi người nhướng mày, với tốc độnhư vậy thì có ăn đan dược cũng không bù nổi lượng linh lực tiêu hao.

“Mọi người tập trung tinh lực, khống chế linh lực cho tốt, giữ đều tốc độrót linh lực vào pháp trận.” chưởng môn trầm giọng nói.

Mọi người nhanh chóng đưa linh lực ra ngăn chặn, đối kháng với hấp lực của pháptrận, làm linh lực chuyển vào một cách thong thả.

Chậm rãi, ở chỗ mắt trận xuất hiện một quang đoàn nho nhỏ, linh lực chuyển vào thôngqua pháp trận tập trung tại đó, sau đó, một quang đoàn bé bằng ngón taybay ra, trực tiếp đánh vào không gian phía trên nham thạch.

Phầnkhông gian đó đột nhiên vặn vẹo, sau một trận dao động thì một cái khekhông gian màu đen xuất hiện. Linh quang từ từ lấp cái khe, phi thườngthong thả, chỉ cần đổ đầy cái khe thì thông đạo này coi như là đã hoànthành.

Đó là một quá trình vừa lâu dài vừa nhàm chán, mọi ngườiđều vùi đầu làm việc, chưởng môn Linh Điệu phái và các đệ tử ngồi xếpbằng bên cạnh, Trúc Hư Vô thì luôn luôn đứng cạnh Hỗn Độn ở ngoài trận.Trong lúc đó Hỗn Độn cũng náo loạn vài lần, không biết muốn làm gì màđột nhiên dang cánh định rời đi, nhưng đều bị hắn cản lại.

KimPhi Dao đoán nàng tám phần là vì quá nhàm chán, đã không nghe không thấy được gì lại còn phải đứng im ở chỗ này, càng thêm phiền chán, nếu thựcsự phải đợi mấy chục ngày thì chắc chắn sẽ làm ầm ĩ lên.

Mườingày trôi qua, cái khe không gian rốt cục cũng được lấp xong, thế nhưngphía sau nó lại có một cái lớn hơn nữa, nhìn cái khe vĩ đại kia thựckhiến người ta có cảm giác nhụt chí.

“Mọi người hãy kiên trì, chỉ cần lấp đầy cái khe này thì toàn bộ thông đạo có thể mở ra.” Thấy mọingười có vẻ phiền chán, chưởng môn liền đứng lên cổ vũ, phải rót linhlực thời gian dài như vậy sẽ bị tổn hao thần thức. Nếu không phiền toáithì cũng không có khả năng đưa ra pháp bảo cực phẩm làm công.

Đến lúc mọi người rốt cục lấp đầy cái khe, phía sau nó lại xuất hiện mộtcái khe không khác cái đầu tiên là mấy, tất cả mọi người liền liếc mắtsang nhìn chưởng môn.

Chưởng môn cũng không ngờ phía sau lại vẫncòn khe không gian, lúc này cũng chẳng buồn nói nhiều, dù sao nói cũngkhông ai tin, mà các ngươi đã đáp ứng rồi, kiểu gì cũng phải làm. Hắnliền ngồi một bên nhắm mắt minh tưởng, giả vờ không biết.

Vì pháp bảo cực phẩm, mọi người không hé răng, không phải cầm linh thạch thượng phẩm lên hấp thụ linh khí thì là ăn đan dược để bổ sung linh lực. Màđiều không ai ngờ tới được là đến ngày thứ ba mươi bảy, một gã tu sĩNguyên Anh sơ kỳ của Linh Điệu phái ngã xuống.

Tố chất thân thểquá kém rồi! Kim Phi Dao nhịn không được nhìn hắn thêm vài lần, chỉ vậnchuyển chút linh lực mà lại có thể biến thành như vậy sao?

Thấycó người ngã xuống đất, chưởng môn nhanh chóng cho người khác lên thay,trong lúc đó, quang đoàn linh lực trong pháp trận mãnh liệt chớp động,hắn không khỏi lớn tiếng quát: “Chú ý khống chế linh lực, nếu quang đoàn linh lực nổ thì chúng ta sẽ chết hết.”

“A!” Kim Phi Dao kinhhãi, ánh mắt dõi vào quang đoàn trong pháp trận, nghĩ cũng đúng, bêntrong là linh lực của mấy chục tu sĩ trong ba mươi bảy ngày, nếu nổ thìđừng ai hòng thoát.

Có tu sĩ nhanh chóng chạy vào vị trí của tusĩ vừa ngã, quang đoàn chậm rãi ổn định lại, tất cả mọi người nhẹ nhàngthở ra. Không ngờ chỉ bổ lấp một cái khe mà còn nguy hiểm đến sinh mệnh, trên đời này đúng là không có việc gì dễ dàng.

Tên tu sĩ kia bịkéo ra, chưởng môn trừng hắn vài lần, nếu không phải còn có ngoại nhân ở đây thì nhất định phải quở trách hắn một phen, quả thực là đánh mất mặt mũi của Linh Điệu phái, tán tu còn chưa đổ mà mình đã đổ.

Vàongày thứ năm mươi ba, cái khe này cuối cùng cũng lấp xong, mà phía saukhông tiếp tục xuất hiện thêm cái khe nào nữa, mọi người nhẹ nhàng thởra, toàn thân bắt đầu cảm thấy đau nhức, tác dụng phụ của Bổ Linh đanbắt đầu phát tác. Năm mươi ngày không nghỉ cùng với việc luôn luôn khẩntrương vận chuyển linh lực khiến thân thể mọi người không khỏe, hiện tại chỉ chờ chưởng môn lên tiếng bảo ngừng lại.

Kim Phi Dao khôngphản ứng rõ ràng như bọn họ, lần này tốt hơn những lần trước kia nhiều,Bổ Linh đan và linh thạch đều là hàng tốt, tốt hơn gấp bao nhiêu lần mấy thứ đan dược thấp phẩm trước kia nàn ăn, chỉ một nửa là bổ linh lực,một nửa thì toàn tác dụng phụ. Hơn nữa, Thao Thiết và Ma Thể Trúc Hìnhpháp đã tôi luyện cơ thể nàng, tuy vẫn có cảm giác không khỏe nhưng trực tiếp đi qua thông đạo thì vẫn không có vấn đề.

“Hư Vô.” Chưởng môn lên tiếng, nhưng lại không phải bảo ngừng.

Trúc Hư Vô được mệnh lệnh liền kéo Hỗn Độn bay vào trong trận, Hỗn Độn trựctiếp đứng trong quang đoàn, bỏ tay hắn ra, tóc dài bay lên, khuôn mặttrở nên dữ tợn.

“Mọi người tập trung toàn bộ linh lực vào, chúngta phải đánh xuyên qua thông đạo.” Chưởng môn lớn tiếng quát, đây là cửa cuối cùng, chỉ cần nhờ lực lượng của Hỗn Độn đánh xuyên qua thông đạolà có thể thông sang Linh giới bên ngoài.

Lần này chưởng môn cũng không quá nắm chắc, vốn đã định để một vị tiền bối Luyện Hư của LinhĐiệu phái tới nhưng không ngờ lại bị Thập Nhất các gọi đi. Không biết có phải Thập Nhất các nghe thấy tiếng gió gì cho nên mới gọi người đi haykhông. Nghĩ tới nghĩ lui, tính về sức bật thì cũng chỉ có Hỗn Độn là cóthể thay thế cho một kích toàn lực của tu sĩ Luyện Hư, có điều Hỗn Độnlại không nghe lời, chuyện này vẫn cần phải cẩn thận hơn.

Tiếngkêu sợ hãi của Hỗn Độn đột nhiên truyền vào tai mọi người, điên cuồngtra tấn. Theo tiếng kêu của nàng, pháp trận mạnh mẽ hút sạch linh lựccủa hai mươi tám tên tu sĩ Nguyên Anh, sau đó là sáu gã tu sĩ Hóa Thầnkỳ, tất cả linh lực đều bị hấp vào người Hỗn Độn. Trúc Hư Vô thì đã linh mẫn nhảy ra ngoài pháp trận từ sớm, nếu không thì linh lực của hắn cũng không thoát.

Dưới quang mang chói mắt của pháp trận, Hỗn Độn mởmiệng, một đạo quang trụ bắn ra, đánh vào chỗ cái khe vừa được tu bổ. Ầm một tiếng, không gian bị cột ánh sáng đánh cho vặn vẹo, phát sinh lốcxoáy, toàn bộ pháp trận cũng bị hủy hoại trong chốc lát, mà Hỗn Độn thìsau khi đánh ra một kích này đã bị choáng váng, ngã xuống đất.

“Đả thông thông đạo thành công!” chưởng môn kinh hỉ đứng dậy, trong khôngkhí phía trên thạch nham xuất hiện một lốc xoáy, đây chính là cây cầukhông trung có thể xuyên qua hải vực đầy bạo phong lôi kia.

“Maumau tới ổn định lại không gian, không thể để thông đạo biến mất!” hai gã tu sĩ Hóa Thần kỳ vẫn luôn đứng bên cạnh chờ đợi lúc này nhận được mệnh lệnh của chưởng môn liền nhanh chóng đi lên, dùng linh lực vẽ pháp trận lên chỗ thông đạo.

Chưởng môn mỉm cười nhìn về phía các tu sĩ bị hút rỗng linh lực, “Đa tạ các vị đạo hữu hỗ trợ, pháp bảo cực phẩm đãsẵn sàng, lát nữa chúng ta sẽ đưa các vị về Linh Điệu phái nghỉ ngơi.”

“Chưởng môn đại thúc, ta không cần trở về, ta vẫn còn có thể động đậy.” Kim Phi Dao nhanh nhẹn ném một viên Bổ Linh đan vào miệng, phủi phủi bụi trênngười rồi đứng lên, vẻ mặt không có việc gì nhìn hắn.

Chưởng môncó chút kinh ngạc nhìn nàng, bị rút hết linh lực sau khi đã chú linh lực năm mươi ba ngày mà còn có thể đứng lên như thế.

Kim Phi Dao chỉ cười tủm tỉm hỏi: “Chưởng môn đại thúc, ta có thể tuyển chọn pháp bảo cực phẩm chưa?”

Không ngờ nàng lại nhớ mãi chuyện này, sự tình vừa xong liền lập tức nhắctới, sắc mặt chưởng môn khó coi, lấy một cái túi càn khôn ra, đổ các thứ bên trong xuống đất, ba mươi cái hộp đủ màu xuất hiện.

Tu sĩNguyên Anh mời từ bên ngoài tới chỉ có hai mươi mốt người, nơi này lạicó ba mươi cái hộp, đó là do Linh Điệu phái sau khi cân nhắc làm ra. Nếu vừa khéo mỗi người một cái thì ai là người cầm cuối cùng cũng sẽ mấthứng.

Hiện tại có nhiều hộp như vậy, ai chọn phải thứ kém đều sẽcho rằng cái tốt ở trong những chiếc còn lại. Mà thật ra pháp bảo cựcphẩm trong ba mươi cái hộp đều là gân gà, đều là những thứ không có danh tiếng lại không có bao nhiêu thực lực, dù cái nào bị chọn thì Linh Điệu phái đều sẽ không chịu thiệt.

Nhìn ba mươi cái hộp chớp động linh quang trên đất, Kim Phi Dao hỏi các tu sĩ khác: “Các ngươi cùng lên chọn không?”

“Đạo hữu cứ chọn trước đi, dù sao mỗi người cũng chỉ có thể cầm một chiếc.”các tu sĩ khác cũng không gấp, kể cả có nhanh chóng ăn các đồ bổ linhlực thì thân thể vẫn rất không khỏe, không nhất thiết phải gấp gáp nhưvậy. Hơn nữa, lại phải lựa chọn cho tốt, không thể tùy tiện chọn được.

“Vậy ta chọn trước.” thấy mình có thể là người chọn đầu tiên, Kim Phi Daorất cao hứng, cẩn thận nhìn các linh hộp dưới đất, ngoài màu sắc khácnhau ra thì các đặc điểm khác giống nhau như đúc. Có thể làm ra một loạt hộp giống nhau trong một thời gian ngắn như vậy, Linh Điệu phái nàyđúng là có tâm a. Trong lòng nàng nhịn không được oán thầm, không phảilà bên trong không có nổi một thứ tốt đó chứ?

Quên đi, cứ cầm đại một cái là được. Nghĩ vậy, Kim Phi Dao giơ tay ra hút, cầm lấy một cáihộp màu đỏ thẫm. Nàng cầm hộp đỏ nói với Bố Tự Du: “Màu đỏ vui vẻ lạimay mắn, bên trong chắc chắn là thứ tốt, ngươi cũng mau đi chọn một cáiđi.”

“Gấp cái gì!” Bố Tự Du tuy nói như vậy nhưng vẫn không do dự đưa tay ra hút một cái hộp màu trắng. Càng là hộp khiến người ta ghémắt thì bên trong chắc chắn là đồ kém coi rnhất, thứ tốt tự nhiên sẽ nằm trong cái hộp không có người chú ý đến.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv