Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 317: Đồng xỉ thiết miệng



Edit: Ladybjrd

Ba ngày sau, Kim Phi Dao lén lút tới nơi hẹn với Bố Tự Du trong một rừng cây nhỏ bên trái đảo Tụ Tiên. Trên người nàng là bộ đồng phục thanh thủy du long, khuôn mặt đã dùng đổi dung thuật biến ảo đi một chút.

Trời đã tối còn chưa thấy Bố Tự Du tới, thật không biết bận bịu cái gì. Kim Phi Dao nhàm chán dùng cành cây chọc đất bùn, khó chịu oán thầm. Để tiện hành động, Mập Mạp đã bị ném vào trong túi linh thú, mà Hoa Uyển Ti cũng bị ném vào túi càn khôn.

“Thật là đáng ghét, nửa ngày rồi mà không đến, chẳng lẽ là đang trang điểm đi xem mắt sao.” Kim Phi Dao tức giận mắng.

Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến thanh âm Bố Tự Du, “Chỉ cần người không ở trước mặt ngươi là ngươi sẽ nói bậy, không phải giờ mới đến giờ sao, vội cái gì?”

Kim Phi Dao nghiêng đầu sang nhìn, bên cạnh không có ai, nhất thời liền hiểu, người này đang ẩn thân..

“Ngươi mặc chỉnh tề thật, còn thay đổi diện mạo vì sợ bị người khác nhận ra, đúng là chuẩn bị vạn vô nhất thất nha.” Bố Tự Du đánh giá Kim Phi Dao một lượt, cất tiếng khen ngợi.

“Đã ẩn thân thì sao ngươi còn bắt ta mặc bộ đồng phục này? Ngươi muốn đùa giỡn ta hả?” Kim Phi Dao sắp bị tức chết rồi, nàng có Ẩn Thân phù, Bố Tự Du cũng ẩn thân, rõ ràng có thể nói thẳng là ẩn thân đi trộm, còn đòi ngụy trang cái gì?

Bố Tự Du cười nói: “Không chỉ có ngươi, ta cũng mặc mà. Một lát nữa đắc thủ, chúng ta phải lộ mặt ra cho người khác phát hiện, nếu không thì ai biết là Ma tộc hay Nhân tộc ăn trộm?”

“Như vậy lộ mặt ra, nếu bị người ta bắt được thì sao, ngươi hại ta à?” Kim Phi Dao tức giận mắng.

“Ngươi yên tâm, chúng ta đã an bày thỏa đáng rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu, tất cả sẽ do ta phụ trách.” Bố Tự Du cam đoan.

“Ta sẽ tin ngươi một lần.” Kim Phi Dao phủi phủi quần áo, dán một tờ Ẩn Thân phù vào người.

“Ngươi không biết đường, có muốn ta nắm tay không, để lát nữa khỏi bị lạc?” Bố Tự Du nói xong liền đưa tay ra định kéo Kim Phi Dao. Hai người bọn họ đều ẩn thân, không nhìn thấy đối phương, lại phải cùng nhau hành động nên không thể tách quá xa.

Nhưng Kim Phi Dao lại khịt mũi nói: “Không cần, ta chỉ cần ngửi là biết ngươi ở chỗ nào.”

Bố Tự Du cúi xuống ngửi ngửi người mình, không tin nói: “Không thể nào, ta hút thuốc không bao giờ để dính lên quần áo, ta không thể phạm loại sai lầm này đâu.”

“Không phải là mùi khói, ta nói là mùi thịt, là mùi thịt trên người ngươi.” Kim Phi Dao hắc hắc cười nói.

“Ngươi là chó à? Ngay cả mùi thịt cũng ngửi được.” Bố Tự Du không còn cách nào, người ta đã ngửi được cả mùi thịt, ngươi cũng không có cách nào loại bỏ mùi này được, không thể cắt hết thịt đi được.

Kim Phi Dao khách khí cười cười, “Đều là đồ ăn thôi, có hương vị cũng là bình thường mà.”

“Bình thường cái gì? Đây căn bản là không bình thườg.” Bố Tự Du trừng mắt về nơi vừa phát ra thanh âm, tức giận nói.

Nhìn sắc trời nhẩm tính thời gian, có lẽ yến hội đã bắt đầu, vì thế Bố Tự Du gọi Kim Phi Dao bay lên đảo Tiêu Mạc.

Đảo Tiêu Mạc vốn có cấm chế nhưng hôm đây nhiều khách, trong đó có không ít Nhân tộc, nếu ngươi dựng cấm chế, người ta lại sợ ngươi định bắt ba ba trong rọ, vì thế phải bỏ cấm chế đi. Kim Phi Dao đi theo Bố Tự Du đang di động như đi trong hậu viện nhà mình, lặng yên không tiếng động hạ xuống đảo Tiêu Mạc.

Đảo Tiêu Mạc có hình thang, chia ra tổng cộng ba tầng. Tầng cao nhất có một tòa cung điện, tầng giữa có hai tòa điện hai bên trái phải, còn tầng dưới cùng là bờ biển cát trắng phau.

“Bên trái là nơi ở của chúng ta, Tinh La Ma tộc ở bên phải, Thiên Hỗn thạch đặt ngay trong sân giữa hai bên. Giờ bác ta hẳn là đang ăn cơm ở tầng trên cùng.” Bố Tự Du giải thích cho Kim Phi Dao, hắn đoán Kim Phi Dao đang lén lút quan sát cung điện muốn tìm nơi Lang ma đầu ở, sau đó trốn ra xa.

Kim Phi Dao quả thật có chút sợ, nhưng vì rượu Hồi Hồn, nàng vẫn tráng lá gan mà đến, hung hăng trừng mắt nhìn cung điện trên đỉnh núi. Bọn người kia vẫn còn ăn cơm, khó nói trong đó có rượu Hồi Hồn. Người có quyền thế đúng là khác, đi đến đâu cũng có người nịnh bợ, đâu có giống như nàng bây giờ, không có ai nịnh bợ thì thôi, lại còn phải làm tặc.

Chưa từng nghe nói tới chuyện hai gã tu sĩ Nguyên Anh chạy tới trộm đồ, nếu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ trở thành trò cười.

“Chúng ta đi mau thôi, trộm đồ rồi đi về.” Kim Phi Dao nghiêng đầu nhìn chung quanh, khắp đảo Tiêu Mạc đều có ma nhân thủ vệ, chỉ có vị trí bên trái là ít hơn.

Chỗ đặt Thiên Hỗn thạch có bốn ma nhân Trúc Cơ kỳ đứng gác, quay lưng về phía Thiên Hỗn thạch. Nghe Bố Tự Du nói bình thường đều là tu sĩ Kết Đan kỳ canh gác, hôm nay có yến hội cho nên Kết Đan kỳ cũng lên kia ăn cơm. Xem ra tu sĩ Trúc Cơ kỳ đúng là đáng thương, ăn cơm không có phần mà việc làm thì không ít.

Tuy nhiên, nhìn thế nào Kim Phi Dao vẫn cảm thấy Thiên Hỗn thạch để ở đây quá là choáng váng, cứ có cảm giác quái dị không nói nên lời.

Kim Phi Dao hướng về nơi có mùi thịt mà truyền âm: “Ngươi khẳng định Thiên Hỗn thạch này không có vấn đề chứ, cứ như có cạm bẫy vậy.”

“Đây là Ma tộc Tinh La Linh giới khoe khoang bọn họ có Thiên Hỗn thạch, chúng ta lại không có viên nào, thế nên bọn họ mới cả ngày cẩm tảng đá ra khoe, biểu hiện bản thân rất lợi hại.” Bố Tự Du chắc chắn nói.

“Nếu đây là sự thật thì đúng là đáng ghét, biết rõ đối phương không có lại còn cả ngày mang ra khoe khoang.” Kim Phi Dao nhìn viên Hỗn Thiên thạch to bằng nắm tay, thấy nó đen tuyền, hoàn toàn không nhìn ra cái gì đặc biệt.

Nàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi Bố Tự Du: “Bốn người kia sống hay chết?”

“Chết, tộc nhân toàn tộc này phải chết hết.” Bố Tự Du thoải mái tự nhiên nói, nữ nhân cuồng vọng sẽ phải dùng toàn tộc để trả giá.

Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn đại điện trên đỉnh núi, nhàn nhạt nói: “Xem ra không phải ai cũng độc lai độc vãng, thích làm gì thì làm nha.”

“Đi!” Bố Tự Du đột nhiên truyền âm lại, sau đó là bốn đạo ánh sáng mỏng manh chợt lóe, bốn gã ma nhân trông coi Thiên Hỗn thạch phía xa liền ngã xuống đất, không kịp rên một tiếng.

Kim Phi Dao nhanh chóng vọt tới, đã thấy chỗ đặt Thiên Hỗn thạch ông một tiếng, phòng ngự che phủ xuất hiện, nàng ngừng chân, lui về sau mấy bước.

Lúc này, Bố Tự Du hô lên: “Trọng kích vào chỗ bạch quang bên trái, toàn lực!”

Kim Phi Dao giơ nắm tay, khởi động linh lực, tập trung hết linh lực trong nắm tay, đánh vào điểm sáng màu trắng mà Bố Tự Du chỉ. Rầm một tiếng, phòng ngự che phủ phát ra tiếng nổ, trực tiếp bị Kim Phi Dao đánh nát.

“Hiện thân, lấy Thiên Hỗn thạch.” Bố Tự Du bỏ thuật ẩn thân, trước mắt Kim Phi Dao xuất hiện một lão nhân tóc bạc, cũng mặc một bộ đồ thanh thủy du long.

“Có lầm không? Ngươi ngụy trang quá đáng rồi.” Kim Phi Dao cũng hiện ra, nhìn Bố Tự Du, chỉ hận sao mình không biến thành nam nhân, như vậy càng thêm an toàn. Bảo sao hắn cứ ẩn thân, người quen cũng không nhận ra hắn là Bố Tự Du.

Nhân lúc Bố Tự Du còn chưa kịp cầm Thiên Hỗn thạch, Kim Phi Dao một bước xông lên, nắm lấy Thiên Hỗn thạch trên bàn.

Phòng ngự che phủ bị phá, thanh âm đã kinh động đến những người trong yến hội, không ít tu sĩ đi ra, không rõ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Mọi người vừa ra ngoài đã nhìn thấy chỗ đặt Thiên Hỗn thạch có hai tu sĩ Nhân tộc đang đứng, một già một trẻ, dưới đất là bốn gã ma nhân nằm ngay đơ, mà Thiên Hỗn thạch đang nằm trên tay nữ tử kia.

Nhìn thấy trang phục của bọn họ, tu sĩ Nhân tộc nhất thời ngây ngẩn cả người, “Du Long môn!”

Du Long môn là một môn phái phản ma hiếm hoi ở Tinh La Linh giới, vốn vẫn phản đối sự thay đổi ủa Linh Ý đại hội, chủ trương dùng vũ lực áp chế Ma tộc cho nên hôm nay không tới tham gia yến hội. Nhưng không ngờ Du Long môn lại chạy tới trộm Thiên Hỗn thạch, chẳng lẽ muốn phá hoại việc kết thân của Ma tộc hai giới sao? Thế thì quá lộ liễu rồi, nếu muốn làm thì phải lén lút chứ.

Tu sĩ Nhân tộc có ai không biết trang phục của Du Long môn? Nhìn hai gã tu sĩ Nguyên Anh bên dưới mà không biết phải nói gì.

Kim Phi Dao ôm Thiên Hỗn thạch, căn bản không quản các tu sĩ trên kia có nhìn mình không, mà những thủ vệ ma nhân chung quanh nàng cũng không để vào mắt, hiện tại chỉ có một mục tiêu chính là kiếm được một mẩu Thiên Hỗn thạch.

Nàng lấy tay cạo cạo, Thiên Hỗn thạch không chút sứt mẻ, vội vàng lấy Thông Thiên Như Ý trên đầu xuống chém một cái, chỉ thấy hoa lửa tóe ra, không chút bột phấn nào rơi xuống.

Cần phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ để tiểu đảo nổi chỉ có mười mẫu?

Kim Phi Dao đột nhiên nhớ tới răng nanh của Thao Thiết. Nàng cầm Thiên Hỗn thạch đặt lên miệng, cắn mạnh một cái, một tiếng rắc vang lên, Thiên Hỗn thạch đã bị nàng cắn mất một miếng.

“Ngươi đói bụng ăn quàng à?” Bố Tự Du sửng sốt, lập tức đoạt lấy Thiên Hỗn thạch, thấy trên đó đã xuất hiện dấu răng.

Kim Phi Dao ngậm miệng nhìn hắn, lắc lắc đầu. Một mảnh Thiên Hỗn thạch và những vụn phấn bị nàng cắn ra vẫn đang nằm trong miệng, nếu nàng há mồm ra, bị Bố Tự Du thu mất thì phải làm sao? Vì thế, nàng cứ vậy ngậm miệng, chỉ truyền âm nói không phải.

Hiện tại Bố Tự Du cũng không thể quản nhiều, ném Thiên Hỗn thạch vào túi càn khôn, y lời đã bàn bạc trước, xoay người bỏ chạy.

Động tác thật nhanh! Kim Phi Dao ngậm miệng, cũng nhanh chóng xoay người, dán Ẩn Thân phù lên. Bố Tự Du có Thiên Hàng châu, đương nhiên phải để hắn dẫn mọi người rời đi, nàng đến đây chỉ là để mạnh mẽ phá cấm chế.

Cấm chế Thiên Hỗn thạch chỉ để phòng ngự, bình thường pháp bảo đánh vào có thể bị bắn ngược lại, cho nên nàng đến chỉ có một mục đích chính là một kích đánh vỡ cấm chế, thừa dịp không ai kịp phản ứng, lấy đi Thiên Hỗn thạch.

Hai người phân công bỏ chạy theo kế hoạch. Một ma nữ lao ra khỏi điện trên đỉnh núi, tức giận quát: “Tất cả mọi người mau đi ra, nhất định phải tìm Thiên Hỗn thạch về cho ta.”

Lang ngồi ở bên trái chủ vị, bên phải là một cái bàn nay đã không người, hắn hơi ngước mắt nhìn thoáng qua cửa điện đông đúc, nghe tiếng hét phẫn nộ của ma nữ kia, uống một ngụm rượu trong cái chén ngọc, nhàn nhạt nói: “Hương vị rượu Hồi Hồn cũng chỉ thế này thôi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv