Lần thọ yến này của chưởng môn đã cải biến tập tục mấy ngàn năm của Đông Ngọc Hoàng phái.
Buổi tối, Kim Phi Dao ôm một bụng nước trà, vẻ mặt đau khổ bị một gã đệ tử Trúc Cơ của Phong Liễu điện tiễn về Hư Thanh điện. Nàng nổi giận đùng đùng đi vào Hư Thanh điện, nhìn thấy Trúc Hư Vô liền xả ra ào ạt.
“Trúc ca, tên Tiễn Chung Văn kia cũng quá keo kiệt, tiệc tối, đó mà gọi là tiệc tối à? Hắn chỉ treo dạ quang thạch rồi để gần trăm người ngồi dưới dạ quang thạch uống trà, ngay cả cái bánh cũng không có.”
“Phụt!” Trúc Hư Vô bật cười, vỗ vỗ tay vịn của ngai vàng, lau nước mắt cười nói: “Hắn lại kịp đổi tiệc tối thành tiệc trà xã giao sao? Đó hoàn toàn là do ngươi thôi.”
“Tức chết ta, đã không cho ăn một cái gì thì thôi lại còn bày mấy chục bàn cờ dưới cảnh tranh tối tranh sáng. Ngươi nói xem, mặt trời cũng lặn, cơm chiều còn chưa ăn, đói bụng muốn chết còn chơi cờ gì chứ. Ta thấy lá trà của hắn cũng không tệ, pha ra cũng có chút linh khí, ta liền ăn hết toàn bộ lá trà, cho hắn biết thế nào là tiết kiệm.” Kim Phi Dao tìm cái ghế ngồi xuống, hừ một tiếng, đắc ý nói.
Trúc Hư Vô che miệng cười nói: “Tu sĩ từ Trúc Cơ thì không cần ăn cơm, ngươi ăn hết bao nhiêu lá trà?”
“Mấy trăm chén gì đó, đệ tử của hắn vừa mang trà lên ta liền uống sạch cả nước lẫn lá. Sau đó ly trà liền trống trơn, hắn đành phải thay lá trà mới cho ta, tên đánh cờ cùng ta cứ cúi đầu mãi, không biết mải cười cái gì, cuối cùng còn bị bại dưới tay ta.” Kim Phi Dao sờ sờ bụng, dường như hôm nay uống hơi nhiều, vỗ bụng cũng có tiếng ấm ách.
Trúc Hư Vô lại cười rộ lên khiến Kim Phi Dao vô cùng mất hứng, “Trúc ca, ngươi vui vẻ cái gì hả? Nếu ngươi còn cười nữa thì phải mời ta ăn cơm tối.”
“Được rồi, ngươi tự ăn mình đi. Trong túi càn khôn của ngươi vẫn còn thịt bò Hoàng Lân của Mộng chân nhân đó thôi. Nếu cảm thấy nhạt thì ta sẽ cho ngươi chút muối, cái này thì có rất nhiều.” Trúc Hư Vô nghe vậy thì liền ngừng cười, nghiêm mặt nói.
“Muối? Muốn ta mặn chết sao? Những thứ dưới đất kia là gì, sao lại vứt vương vãi vậy?” Kim Phi Dao liếc mắt phát hiện trên ghế của Trúc Hư Vô và dưới đất đầy những lá bùa các màu, tò mò hỏi.
Trúc Hư Vô lại không nín được cười, ôm bụng chỉ vào những lá bùa dưới đất, nói: “Đây đều là do những tu sĩ trước đây từng gửi thiệp mời đưa tới, bọn họ sợ dùng phù âm điểu truyền lời thì ta sẽ quên cho nên toàn bộ cùng gửi bùa tới.”
“Nhân duyên của Trúc ca thật không sai nha, có nhiều người viết thư cho như vậy, có phải là mời ăn cơm không? Nếu ngươi đi ăn cơm thì nhất định phải đưa ta đi theo.” Kim Phi Dao nhớ tới thọ yến của chưởng môn, tâm tình lập tức tốt lên.
“Ăn cái gì mà ăn, đây đều là thông báo hủy tiệc rượu đấy. Do ngươi ăn quá nhiều trong thọ yến của chưởng môn nên sau khi bọn họ quay về liền hủy bỏ hết tiệc rượu, hiện tại chỉ còn vài người chuẩn bị thành thân là chưa thấy truyền tin lại.” Trúc Hư Vô cầm một lá bùa, nhìn nội dung bên trong rồi ném xuống.
Kim Phi Dao vỗ ghế, kích động đứng lên, “Cái gì? Hủy bỏ toàn bộ tiệc rượu? Vậy ta tới đây còn có ý nghĩa gì nữa?”
“Đừng nóng vội, không có tiệc rượu thì còn nhà bếp mà. Với hơn một ngàn đệ tử Luyện Khí kỳ thì không thể bỏ nhà bếp đi được. Mấy ngày tới ngươi cứ ở đây, mai ta sẽ đưa ngươi tới nhà ăn ăn một bữa. Nơi ở của ngươi thì mai ta sẽ bảo đám sư huynh chỉ biết chơi bời lêu lổng của ngươi đi làm giúp ngươi, vài ngày là có thể vào ở.” Trúc Hư Vô kéo nàng ngồi xuống, cố nén cười nói.
Kim Phi Dao bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu nói: “Không cần, phòng ở của ta luôn có bên người, ngươi cứ đưa ta tới đó là được, ta quên mất chỗ ở của Bạch sư huynh rồi. Ban ngày còn không tìm thấy chứ đừng nói đến ban đêm như thế này.”
“Được rồi, không cần khổ sở, mai ta sẽ đưa ngươi tới phòng ăn cho biết đường.” Trúc Hư Vô cười nói.
Trúc Hư Vô dẫn Kim Phi Dao bay tới cạnh nơi ở của Bạch Giản Trúc, lúc này hai người bọn họ cũng không phá bỏ cấm chế của người ta mà chỉ cầm dạ quang thạch đi bốn phía tìm địa điểm thích hợp.
Kim Phi Dao tìm một vòng, thấy chỗ nào cũng không ưng, lại còn phải xử lý mặt bằng, quá phiền toái, liền quyết định ở ngay trên mặt cỏ sát cạnh cấm chế của Bạch Giản Trúc. Mục tiêu của nàng là ôn tuyền kia, tính toán cứ rảnh rỗi lại mượn dùng, cuối cùng sẽ thu về địa bàn của mình. Nam nhân làm gì mà phải ngâm ôn tuyền, phải đi tắm nước lạnh mới đúng, còn có thể phấn chấn tinh thần.
Nàng lấy Linh Lung lâu ra, cố ý đặt ở ngay phía sau tường trúc, đứng trên lầu là có thể nhìn rõ ràng tình cảnh trong ôn tuyền. Nàng muốn dùng cách này để làm cho Bạch Giản Trúc không dám tắm rửa, nhường ôn tuyền cho nàng.
Bạch Giản Trúc ở trong phòng tu luyện, đang định ngồi xuống thì đột nhiên cảm thấy cấm chế có động tĩnh, liền đi ra. Vừa ra khỏi phòng hắn đã nhìn thấy một tòa tiểu lâu nằm chình ình bên cạnh, ngay sát ôn tuyền. Bạch Giản Trúc sửng sốt, nhớ ra sư tổ đã nói muốn để Kim Phi Dao ở bên cạnh chỗ mình.
Chẳng lẽ đã tới rồi?
Bạch Giản Trúc nhìn sang tiểu lâu bên kia cấm chế, quả nhiên nhìn thấy Kim Phi Dao đang hoa chân múa tay, vui sướng nói gì đó với Trúc Hư Vô ở trước tiểu lâu. Nhìn thấy Kim Phi Dao hưng phấn chỉ vào ôn tuyền, mà Trúc Hư Vô cũng tươi cười xấu xa phụ họa, hắn nhất thời có dự cảm bất hảo, ôn tuyền này chỉ sợ không thể tiếp tục dùng nữa.
Thật sự không thể nhìn tiếp nữa, Bạch Giản Trúc xoay người đi vào phòng tu luyện, đóng sầm cửa lại. Hiện tại không còn tiệc rượu quấn thân, hắn rốt cục đã có thể tập trung vào tu luyện, đã phải ở bên cạnh quỷ thì trước hết cứ đi bế quan mười năm thôi.
Sáng sớm hôm sau, Kim Phi Dao liền chạy tới trước cấm chế của Bạch Giản Trúc, lấy ra một quả Hương Nguyên vàng óng thơm ngào ngạt. Nàng thăm dò phòng tu luyện, thấy vẫn im ắng, xem ra Bạch Giản Trúc vẫn còn đang tu luyện, liền yên lòng.
Nàng ngồi xổm bên cạnh cấm chế, gọt vỏ quả Hương Nguyên ra, một mùi thơm ngọt liền phiêu tán theo gió. Nàng đặt quả Hương Nguyên xuống cạnh cấm chế rồi ôm chân ngồi chờ một bên. Lúc này, Mập Mạp và Đại Nữu cũng tò mò nhìn lại, sau đó quay ra thấp giọng dùng tiếng ếch nói chuyện với nhau, rồi chạy về Linh Lung lâu.
Đợi một hồi, trong dược điền của Bạch Giản Trúc có một con thỏ trắng béo múp nhô đầu ra, nó cảnh giác nhìn Kim Phi Dao, ánh mắt lại chuyển sang quả Hương Nguyên.
“Tới đây nào, tới đây nào, nơi này có quả Hương Nguyên rất ngon, mau tới đây nào.” Kim Phi Dao cẩn thận nhặt một miếng Hương Nguyên lên dụ dỗ thỏ mập.
Thỏ mập ngẩng đầu nhìn biểu cảm vô hại của Kim Phi Dao, lại nhìn sang quả Hương Nguyên, rốt cục không chịu nổi dụ hoặc, chậm rãi tới gần cấm chế.
Đúng lúc này, Mập Mạp và Đại Nữu chạy tới, Đại Nữu bê nồi nấu cơm, Mập Mạp ôm một bó củi gỗ, chạy tới phía sau Kim Phi Dao liền nhìn chằm chằm vào con thỏ như hổ rình mồi.
Thỏ mập bị biểu cảm hau háu của hai chúng nó làm cho kinh sợ, vội vã xoay người chạy vào trong dược điền mất dạng.
“Hai các ngươi dọa nó chạy mất rồi, bê nồi ra có ích gì!” mắt thấy thỏ sắp tới tay lại vuột mất, Kim Phi Dao nổi giận đùng đùng mắng hai con ếch.
Mập Mạp và Đại Nữu vẻ mặt vô tội nhìn nàng, rõ ràng là muốn giúp đỡ, vậy mà lại còn bị mắng.
“Ngươi làm gì ở đây?” Bạch Giản Trúc không biết đã đứng bên ngoài phòng tu luyện từ khi nào, khoanh hai tay nhìn về phía nàng.
Không ngờ Bạch Giản Trúc lại nhìn lén, Kim Phi Dao định thần, thản nhiên nhặt quả Hương Nguyên lên, nhét vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Ta đang ăn, không cẩn thận đánh rơi, đang chuẩn bị nhặt lên.”
Quả nhiên vẫn là bộ dạng hồi trước, nói dối không ngượng mồm, lại dám thừa dịp ta không chú ý để mưu đồ trộm thỏ của ta. Bạch Giản Trúc mặt ngoài trấn tĩnh nhìn nàng nhưng trong lòng đã nổi ba đào.
Đêm qua hắn chuẩn bị bế quan mười năm, không muốn để ý tới người ở cách vách, nhưng cả đêm luôn cảm thấy không an tâm. Cả tối hắn không thể tu luyện, đứng ngồi không yên trong phòng tu luyện, luôn luôn dùng thần thức chú ý động tĩnh bốn phía. Quả nhiên, liền phát hiện Kim Phi Dao xuất hiện ở bên ngoài.
Thật là không thể khinh thường, thiếu chút nữa thì A Ngốc đã bị bắt làm thịt.
Bạch Giản Trúc cũng không vạch trần nàng, chỉ chắp tay sau lưng như trước hỏi: “Thói quen ăn uống của ngươi cũng thật lạ, lại thích ngồi trước cửa nhà người khác mà ăn.”
Người này vẫn còn mang thù, Kim Phi Dao oán thầm.
Đột nhiên, nàng linh cơ vừa động, cười tủm tỉm nói: “Thật ra ta đúng là tới để tìm Bạch sư huynh, lại sợ ngươi đang tu luyện nên không dám quấy nhiễu, đành đợi ở đây. Đang định quay về thì ngươi tới.”
“Tìm ta có chuyện gì?” Bạch Giản Trúc có chút ngoài ý muốn, nhìn bộ dáng nàng lúc trước hoàn toàn không giống có việc, rõ ràng là đến trộm thỏ.
“Trúc ca hôm qua nói hôm nay sẽ đưa ta tới nhà ăn nhưng lúc gần đi hắn lại nhớ ra hôm nay có việc nên để ta tới tìm ngươi để ngươi dẫn đường.” Kim Phi Dao cười cười, mắt nhìn thẳng vào hắn, tự nhiên hào phóng, hình tượng đáng khinh lúc trước đã biến mất hoàn toàn.
“Thật sao?” Bạch Giản Trúc có chút hoài nghi nhưng vẫn cảm thấy có khả năng này, sư tổ vốn không có tính nhẫn nại, rất có thể sẽ ném việc phiền toái này cho mình.
Kim Phi Dao gật đầu khẳng định: “Đúng thế, nếu không bằng vào quan hệ của đôi ta, ta tìm ai cũng sẽ không tìm Bạch sư huynh. Ta biết ngươi có thành kiến với ta, không muốn nhìn thấy ta, ta lại tới tìm ngươi đúng là tự tìm ngược.”
Nàng nói quá thẳng khiến Bạch Giản Trúc cảm thấy có chút xấu hổ, đành phải miễn cưỡng đồng ý.
Bạch Giản Trúc mang theo Kim Phi Dao và hai con ếch đi không lâu thì Trúc Hư Vô ngậm một lá trúc nhỏ đi tới. Tìm một vòng không thấy Kim Phi Dao, Bạch Giản Trúc cũng không có ở trong phòng, hắn còn tưởng rằng bọn họ đi quyết đấu, vội vã đi đến những nơi có thể đánh nhau để tìm, mãi sau gặp được một đệ tử mới biết đang có mấy trăm người vây xem Kim Phi Dao ở nhà bếp.
“Hai người này hòa hảo nhanh thật, lại chủ động giao hảo.” Trúc Hư Vô cảm thấy rất bất mãn vì Kim Phi Dao đi nhà ăn mà không đợi hắn. Rốt cục nàng có còn nhớ mục đích tới Đông Ngọc Hoàng phái hay không, không chơi đùa với mình mà lại ở cùng Bạch Giản Trúc, thật sự quá đáng giận.
Hắn nổi giận đùng đùng đi đến điện truyền pháp, từ xa đã nhìn thấy bốn phía của nhà ăn có sức chứa hàng ngàn người đã đông như kiến cỏ.
“Nào phải mấy trăm người, rõ ràng là mấy ngàn người đang vây xem nha.” Trúc Hư Vô giật mình nhìn mảng tu sĩ đen ngòm kia, không chỉ là những tu sĩ Luyện Khí kỳ mà còn có không ít đệ tử Trúc Cơ kỳ và Kết Đan kỳ cũng tới.