Mùa xuân, bên dưới cột đá, Kim Phi Dao sống lâu lên lão làng đang ngồi, bên trái là bình nước trái cây màu đỏ cao bằng nửa người, bên phải là một buồng chuối to, trước mặt là thịt yêu thú nướng trên đống lửa.
Đại Nữu cầm một quả nho to bằng đầu người ném vào trong nửa lớp vỏ quả cứng, sau đó cầm cây gậy đập nát nho, làm nước trái cây. Quả ở đây rất lớn, đủ để Mập Mạp làm một bồn nước tắm.
Mập Mạp cũng không nhàn rỗi, trái một miếng thịt nướng, phải một miếng trái cây, ba người ăn uống sảng khoái quên trời đất.
Dùng những tán lá vĩ đại dưới cột đá làm thành một gian phòng xanh lục nho nhỏ, những cây cối cao trăm trượng cung cấp hoa quả khổng lồ, chỉ cần đến mùa xuân là đủ cho Kim Phi Dao thu thập thịt thú và hoa quả cho cả năm.
“Ngao”, một con yêu thú cao hơn mười trượng phát hiện ra các nàng, rít gào một tiếng rồi vọt tới.
“Mập Mạp, lên!” Kim Phi Dao không thèm ngẩng đầu, ngồi tại chỗ ra lệnh một tiếng, Mập Mạp liền nhảy phắt lên như tên bắn. Nó cũng biến lớn tới hơn mười trượng, rầm một cái dừng trước mặt yêu thú, giơ trọng quyền lên đánh.
Kim Phi Dao còn chưa cắn hết nửa trái cây Mập Mạp đã toàn thắng quay về. Yêu thú này quá lớn, kể cả ba người Kim Phi Dao là ba cái động không đáy thì cũng không thể ăn hết con yêu thú lớn như vậy. Nàng đứng dậy, Thông Thiên Như Ý hóa thành đao, phụp phụp cắt đi chỗ thịt ngon nhất trên người yêu thú.
Từ chỗ có gì ăn nấy, bây giờ Kim Phi Dao bắt đầu lãng phí, chỉ chọn chỗ ngon nhất. Mà kể cả có lãng phí như vậy thì túi càn khôn và thủ trạc cùng các không gian trữ vật khác của nàng sau khi mùa xuân đi qua cũng đều bị nhồi đầy chặt.
Mùa xuân đi qua, mùa hạ nóng bức lại đến, lá xanh làm phòng đã phơi thành lá khô, gió thổi qua liền tan thành bụi phấn. Trên cột đá, Kim Phi Dao đào ra một cái động, lều trại bên trên đã sớm rách nát, treo trên cây cột xương thú như một lá cờ rách rưới.
Ánh mặt trời không chiếu vào được trong động, nhiệt độ thấp hơn bên ngoài không ít nhưng phần lớn thời gian Kim Phi Dao đều ở bên ngoài, thạch động này là để dùng lúc mùa thu bão táp.
Dưới chân cột đá, Kim Phi Dao chất đầy những khối băng rộng mấy trượng, nàng đang mặc đồ ngủ mỏng manh lăn lộn trên mặt băng.
Thời tiết nơi này rất nóng bức, một khối băng dày mấy trượng chỉ lấy ra dùng được gần một canh giờ đã bị chảy hết, nhưng nàng đã dự trữ vô số băng, tất cả đều lấy từ khi mùa đông, chuẩn bị cho lúc này. Hơn nữa, vì thời gian ở đây đã lâu lắm, nàng còn biết rõ cần phải chuẩn bị bao nhiêu khối băng, mỗi lần đều dự trữ vừa khéo cho ba tháng, quả nhiên là có thêm một ít túi càn khôn và túi trữ vật là tuyệt đối không sai.
Ngay cả Đại Nữu cũng không cần làm việc, cả ngày hưởng thụ quả ướp lạnh trên mặt băng. Đi theo Kim Phi Dao nhiều năm như vậy, cho tới giờ nó mới bắt đầu được hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc.
Dưới thân là giường băng mát mẻ, hoa quả thu thập từ mùa xuân cũng đặt trên mặt băng, ăn vào thật mát. Kim Phi Dao vừa ăn hoa quả mát lạnh vừa chỉ vào từng trận cát vàng vừa nổi lên phía xa, nói: “Mập Mạp, lên!”
Mập Mạp không cam tâm đứng lên khỏi đống hoa quả, nhảy vào không trung, biến ảo thành cự ếch, ném cát vàng về phía yêu thú sa mạc đang rầm rầm chạy tới.
“Mập Mạp, động tĩnh nhỏ một chút, ném hết cát vào chúng ta rồi.” Kim Phi Dao bất mãn giơ nắm tay dứ dứ, sau đó nhanh chóng cầm cái ô làm từ da và xương thú ra che mặt trời.
Ba tháng sau lại là mùa thu với thời tiết mưa gió khiến người ta chán ghét, Kim Phi Dao nhắm mắt ngồi trong huyệt động trên cột đá, phía trước là chiếc lò luyện đan đang bị chân hỏa của nàng thiêu đốt. Mập Mạp và Đại Nữu ngồi một bên, không dám cử động, dè dặt cẩn trọng nhìn đan lô.
Ngoài cột đá mưa rền gió dữ, sóng biển không ngừng đập lên nhưng động khẩu nhờ có Thập Nhị Yêu Linh trận ngăn trở nên nước mưa và sóng biển không thể tràn vào.
Đột nhiên, Kim Phi Dao mở hai mắt, trong mắt lóe tinh quang.
“Khởi, mở lô!” tay phải nàng chỉ một cái, lò luyện đan ông ông tác hưởng, nắp lô bay sang một bên, một làn hương thơm nức lan tràn.
Hai ếch một người vây quanh lò luyện đan, tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm vào bên trong. Kim Phi Dao hít sâu một hơi, tay cầm đôi đũa dài ngoáy ngoáy bên trong, gắp một miếng thịt thơm nức mũi ra. Thổi thổi, nàng cho thịt vào miệng, nhai nhai, híp mắt thỏa mãn nói: “Dùng lửa trăm năm nấu thịt thú quả nhiên là mĩ vị, lại có công dụng giữ ấm, ăn vào mùa này thật thích hợp.”
Nghe xong lời nàng, Mập Mạp và Đại Nữu cũng vội vàng gắp thịt trong lò luyện đan ăn, thời tiết này ăn thịt hầm trừ lạnh là do Kim Phi Dao nghĩ ra. Vỏ sò quá nhỏ, nấu thịt không ngon, hơn nữa lại không đủ ăn. Vẫn là lò luyện đan này nấu ngon hơn, lúc nào muốn luyện đan chỉ cần rửa sạch là được, một lò hai tác dụng, quá có lời.
“Rượu ngon xứng mỹ thịt, thật sự là điều thú vị nhất trong nhân sinh nha, đây là nhờ Đại Nữu đã làm rượu trái cây lúc mùa xuân, nếu không chỉ ăn thịt thì thật sự quá không đã nghiền.” Kim Phi Dao cầm một cái vỏ sò nhỏ, bên trong là rượu trái cây màu đỏ, tuy hương vị không có gì đặc biệt nhưng có còn hơn không.
Nàng sẽ giữ lại nước biển ở mùa thu, đến mùa hè chỉ cần phơi một ngày là có thể có muối ăn, giúp các nàng thoát khỏi chuỗi ngày nhạt nhẽo vô vị. Có khi còn muối một ít hoa quả chua để nấu canh.
“Ngao” quái thú trong biển lại rít gào ở phụ cận, Kim Phi Dao không nói hai lời, cầm đũa chọc chọc Mập Mạp, trong miệng là một miếng thịt to, hất hất miệng ra phía ngoài ý bảo nó mau mau ra giết địch.
Mập Mạp tức giận bất bình đứng dậy, mang một bụng tức ra ngoài. Kim Phi Dao thừa dịp Mập Mạp không có mặt, nhanh chóng cùng Đại Nữu vơ vét thịt ăn, chừa canh lại cho Mập Mạp.
Hiện tại việc giết địch đều giao cho Mập Mạp, ai bảo nó có thể biến thành lớn như thế, mà đây cũng là cơ hội để nó rèn luyện. Đây đương nhiên là lời Kim Phi Dao nói ra để được nhàn hạ, tuy cả ngày hết ăn lại nằm nhưng mỗi ngày nàng đều rút thời gian ra tu luyện, tu vi vẫn luôn tăng tiến.
Mùa đông là thời gian Mập Mạp thích nhất, bởi vì không có yêu thú, tuy có hơi lạnh nhưng chỉ cần ngồi chờ ăn không cần ra ngoài.
Nhiệt độ không khí hạ xuống rất nhanh, tuyết rơi dày, huyệt động trên cột đá không thể giữ ấm cho nên Kim Phi Dao liền chuyển xuống chân cột.
Dưới chân cột vào mùa thu lúc nào cũng được sóng biển cọ rửa cũng được Kim Phi Dao đào một cái động, lúc này trừ một cây trúc rỗng dùng làm lỗ thông khí ra thì toàn bộ thạch động đều bị vùi lấp trong tuyết.
Tuy bị tuyết vùi lấp nhưng lại có thể giữ ấm, tốt hơn những chỗ khác nhiều. Hơn nữa trong động được Kim Phi Dao trải rất nhiều da thú, trên người cũng khoác rất nhiều tầng, bên người còn đặt thêm tinh thạch.
Trong vài năm đầu, Mập Mạp và Đại Nữu đều lủi vào trong túi linh thú ba tháng mới bằng lòng đi ra, sau này phát hiện ra bí mật của Kim Phi Dao thì ngay cả mùa đông chúng nó cũng không đồng ý đi vào.
Vừa đến mùa đông, Kim Phi Dao liền nổi lửa, sau đó cả ngày ngồi bên lửa ăn thịt xiên. Nàng vừa uống rượu trái cây vừa ăn thịt xiên nóng hôi hổi, bên người còn có Thiên Sí điểu líu ríu ca hát, cuộc sống miễn bàn có bao nhiêu tiêu dao.
Canh hết một nửa, nàng liền đào một ít tuyết ở cửa thạch động, một nồi nước canh nàng có thể ăn ba tháng không đổi.
Sau này Mập Mạp và Đại Nữu không chịu vào túi linh thú nữa, nồi canh bằng vỏ sò cũng từ một cái biến thành ba. Linh mộc đã sớm bị đốt sạch, hiện tại đều dùng củi chặt về từ mùa xuân.
Thịt thú đông lạnh như những hòn đá chất đống bên người, muốn ăn chỉ cần dùng dao cắt rồi nấu lên. Ăn ăn ăn, Kim Phi Dao đột nhiên ngẩng đầu lên, có chút mê mang nói: “Vì sao? Chúng ta một năm bốn mùa dường như đều chỉ ăn và ăn, hơn nữa một lần ăn liền năm, sáu năm, ta đã Trúc Cơ hậu kỳ rồi, chẳng lẽ chúng ta đều là heo biến thành?”
Mập Mạp và Đại Nữu ngừng tay, trừng mắt liếc nàng một cái, sau đó ánh mắt lại chuyển sang nồi canh, không thèm để ý đến kẻ đột nhiên rút gân đầu óc nữa.
Kim Phi Dao lắc đầu, nghiêm trang nói: “Xem ra ta phải nhân lúc mùa đông không có yêu thú quấy rầy mà luyện ra Ngũ Hành Hỗn Nguyên đan thôi, chuẩn bị đánh sâu vào Kết Đan.”
Mập Mạp nghĩ nghĩ, cảm thấy con đường Kết Đan quá mức đáng sợ.
——————–
Lúc này, trên Hư Thanh phong của Đông Ngọc Hoàng phái, lôi minh điện thiểm, bầu trời mây đen dày đặc, mây cuộn từng tầng phía trên Hư Thanh phong.
Trong Hư Thanh điện, Trúc Vô và Trúc Hữu đang ngồi xếp bằng bên cạnh Tứ Tượng Ưu Phiền kính. Tứ Tượng Ưu Phiền kính đang run rẩy, thoạt nhìn như lúc nào cũng có thể vỡ tan. Trúc Vô và Trúc Hữu dùng linh lực để ổn định Tứ Tượng Ưu Phiền kính, giúp nó duy trì linh khí du động.
Tất cả đệ tử của Hư Thanh điện đều chuyển sang một đỉnh núi khác, tụ tập đứng nhìn dị tượng bên này.
Phong Vân Trúc khoanh tay, chậc lưỡi nói: “Bạch sư đệ sắp Kết Đan, không biết có thể thành công không, đến lúc đó Hư Thanh điện chúng ta lại có thêm một tu sĩ Kết Đan.”
“Vân Trúc, đệ có thể nhanh nhanh chút không, ngay cả tiểu sư đệ cũng đã Kết Đan mà đệ cả ngày cứ mải mê với pháp trận. Chờ Kết Đan xong lại đi nghiên cứu pháp trận không tốt hơn sao. Mỗi lần tiến vào Tứ Tượng Ưu Phiền kính rèn luyện tâm trí, đệ đều là người đầu tiên chạy ra.” Đại sư huynh Mạc Ngữ Trúc đứng bên cạnh hắn, nghe hắn nói xong liền không khách khí quở trách.
Mạc Ngữ Trúc đã tiến nhập Kết Đan kỳ từ lâu, hiện tại đang giúp sư phụ xử lý sự vụ trong điện, cả ngày vội sứt đầu mẻ trán, thấy Phong Vân Trúc cả ngày chơi bời lêu lổng liền tâm sinh tức giận, thật muốn kéo hắn xuống nước.
Vẻ mặt Phong Vân Trúc ủy khuất nói: “Đại sư huynh, không phải là ta không muốn Kết Đan, nhưng ta vừa vào Tứ Tượng Ưu Phiền kính là sẽ nhìn thấy ta và Ngọc Châu của Đông Đài điện kết hôn. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng là ta liền cảm thấy muốn chết, không muốn sống thêm một khắc nào nữa cả.”
“Đệ cần phải vượt qua, có lẽ cứ cưới nàng về là ngươi có thể phá tan tâm ma này, Kết Đan thành công, lấy độc trị độc.” Mạc Ngữ Trúc nhớ tới Ngọc Châu sư muội của Đông Đài điện là lập tức có cảm giác mười năm không muốn ăn thịt, hắn không thể hiểu tại sao nữ tu sĩ lại có thể tu luyện thành như vậy, chẳng lẽ là bí thuật?
“Đại sư huynh, độc này á, đừng nói Kết Đan, chỉ sợ đến nguyên thần cũng bị hủy. Huynh hãy bỏ qua cho ta đi, nếu muốn ta Kết Đan sớm một chút thì hãy mau mau gả Ngọc Châu kia cho người khác, ta liền lập tức Kết Đan cho huynh xem.” Phong Vân Trúc tức giận nói.
Phong Vân Trúc oán hận nghĩ, các sư huynh đệ từ sau khi tới Đông Ngọc Hoàng phái thì càng ngày càng tệ, những con người hồn nhiên hàm hậu trước kia đi đâu hết rồi?