Đám người tiến vào mặc trang phục giống nhau, bọn họ không dùng cơm mà đi thẳng tới quầy.
“Ê, trên thuyền các ngươi có thấy một nam tu sĩ có tu vi cực cao, thân hình to lớn, tính cách lạnh nhạt không?” đầu lĩnh là một gã tu sĩ Trúc Cơkỳ, hung dữ nói với chưởng quầy đang gảy bàn tính.
Chưởng quầycũng là một tu sĩ Trúc Cơ do Thượng Tiên lâu phái tới, thấy đối phươnghung hăng như vậy thì có chút không vui nói: “Đạo hữu, nói chuyện vớingười khác cần phải khách khí một chút, ê cái gì mà ê!”
“Kháchkhí? Thật là nực cười, cũng không nhìn xem chúng ta là ai, cần phảikhách khí với các ngươi sao?” Tu sĩ kia giật nhẹ quần áo trên người,khinh thường nói.
Chưởng quầy nhìn quần áo của hắn một cái, nhànnhạt nói: “Hóa ra là người của Kỳ Thiên các, bảo sao lại bá đạo như vậy. Người ngươi nói ta chưa từng gặp, mau đi nhanh đi, đừng đứng đây ảnhhưởng đến việc buôn bán của ta.”
Hiện tại thật ra trong tiệm cũng không có nhiều người lắm, kể cả Kim Phi Dao cũng chỉ có ba. Nghe thấymấy người này đang tìm người, nàng cảm thấy không liên quan tới mình,liền an vị một bên xem náo nhiệt. Mà hai người khác cũng không hề động,vẫn ngồi tại chỗ, lặng lẽ hóng chuyện.
“Chưa từng thấy? Cả hảivực này cũng chỉ có thuyền của các ngươi neo đậu, e là ngươi cố ý khôngmuốn nói thì có.” Không biết có phải hai người trời sinh không hợpkhông, tu sĩ Kỳ Thiên các vẫn tỏ ra khinh miệt, không chịu hạ giọng.
“Thừa An, không được vô lễ.” Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng tráchmắng, tu sĩ trấn thuyền cùng một tu sĩ Kết Đan tầm ba mươi tuổi đi vào.Người lên tiếng quở trách là từ tu sĩ Kết Đan kia.
“Sư phụ.” Người tên Thừa An bị mắng liền mím môi, bất mãn lùi xuống.
“Không phải ta đã nói là khi xuất môn phải khách khí, không thể ỷ vào việcmình là người Kỳ Thiên các mà vô lễ với người khác hay sao?” tu sĩ KếtĐan của Kỳ Thiên các mắng hắn vài câu rồi mới nói với tu sĩ trấn thuyền: “Lâm Vũ huynh, thực xin lỗi, làm các ngươi chê cười rồi.”
“Thiên Công chân nhân khách khí quá rồi, người Thượng Tiên lâu chúng ta cũngcó chỗ không phải.” Khóe miệng Lâm Vũ hơi nhếch lên, mang theo nụ cườikhách sáo tiêu chuẩn.
“Cảnh Huy, Thiên Công chân nhân tới đây làmuốn tìm một người, các ngươi ngày thường hay tiếp xúc các tu sĩ nên cóthể đã gặp được người bọn họ muốn tìm.” Sau đó, Lâm Vũ nói với chưởngquầy tên Cảnh Huy kia.
“Tiền bối, ở đây chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ.Tiền bối muốn tìm người có tu vi cực cao, nhưng cao đến đâu? Nếu là KếtĐan kỳ trở lên thì ta chưa từng gặp.” Cảnh Huy không lưỡng lự nói.
Lâm Vũ nghe xong thì nhìn về phía Thiên Công chân nhân, “Thiên Công chânnhân, các ngươi không tìm được dấu vết của người đó thì sao lại tớithuyền của Thượng Tiên lâu ta để tìm? Chỉ sợ người nọ đã sớm về đến địagiới Ma tộc rồi, nếu không thì hẳn là vẫn đang trên đường, tìm hắn ở đây chỉ vô dụng thôi.”
Thiên Công chân nhân trầm tư một lát, sau đóhỏi Cảnh Huy: “Vậy các ngươi có trông thấy người nào dùng hỏa diễm cómàu sắc quái dị không? Ví dụ như màu lam hoặc màu đen, chỉ cần khôngphải là màu hồng hoặc vàng là được?”
“Cái này…” Cảnh Huy nghĩnghĩ, hắn cả ngày chỉ ở trong này tính toán sổ sách, nào có đi ra ngoàimà gặp ai? Các tu sĩ tới đây ăn cơm uống rượu cũng sẽ không biểu diễnpháp thuật nha.
“Có, trên thuyền có tu sĩ như vậy.” Người phục vụ vừa tán gẫu với Kim Phi Dao nãy giờ vẫn đứng bên cạnh, nghe thấy bọn họ nói muốn tìm người có hỏa diễm màu sắc khác lạ thì lập tức mở miệngđáp.
“Ngươi đã gặp hắn?” Thiên Công chân nhân có chút kinh hỉ, vội vàng hỏi.
“Đã gặp, dọc đường tới đây ta thấy nàng dùng hỏa diễm màu lam giết yêu thú, vừa rồi nàng còn hỏi thăm ta về ma đan huyết, nàng đang ngồi ở bàn đằng kia. A? Người đâu rồi? Lúc các ngươi tiến vào thì nàng vẫn còn ở đây.”Người phục vụ chỉ vào chỗ Kim Phi Dao ngồi, lại phát hiện không thấy Kim Phi Dao đâu.
“A, vừa rồi có một nữ tu sĩ đi ra, còn bảo tanhường đường, ta liền cho nàng đi ra ngoài.” Một gã tu sĩ đứng phía sauđột nhiên kêu to lên.
“Đầu đất, mau mau đuổi theo, đừng để nàng chạy thoát.” Thiên Công chân nhân hô to một tiếng, vội vàng ra lệnh cho đám đệ tử.
Hắn vội vàng nói với người phục vụ: “Nàng tên là gì? Trông như thế nào? Mặc quần áo màu gì? Có đắc thù gì không?”
“Nàng… nàng khoảng hai mươi tuổi, mặc quần áo màu lam, trên đầu cài hai đóahoa trắng, không biết tên, ngày thường cũng không thấy tiếp xúc với ai.Đặc thù… à, bình thường bên cạnh nàng đều có một con ếch màu trắng rấtto, đặc biệt ăn rất nhiều cơm.” Phục vụ bị hắn hỏi một tràng liền pháthoảng, lắp bắp nói.
“Các ngươi lập tức đuổi theo xem có người nào vừa mới rời khỏi thuyền không, bất kể nam hay nữ đều phải đưa về đây.”Thiên Công chân nhân ra lệnh, hơn mười đệ tử liền chạy ra ngoài, ngựpháp bảo, thả thần thức ra rồi lao ra khỏi thuyền.
Sau đó, hắnlại nói với Lâm Vũ: “Lâm đạo hữu, chuyện này quan hệ trọng đại, hy vọngngươi có thể giúp chúng ta tróc nã người này.”
“Ta biết, Thiên Công chân nhân hãy yên tâm, ta lập tức sẽ điều tra toàn bộ người trên thuyền.” Lâm Vũ đáp.
Thiên Công chân nhân nghe xong liền dẫn người đuổi theo. Theo phán đoán củabọn họ thì sau khi biết có người đang đi tìm mình, Kim Phi Dao chắc chắn sẽ lập tức rời thuyền, biển rộng bao la nên cơ hội trốn thoát cao hơn.Tuy nhiên, hắn cũng để năm tên đệ tử ở lại cùng với Thượng Tiên lâu tìmkiếm trên thuyền.
“Ngươi nói nàng hỏi thăm ngươi tin tức về mađan huyết?” Lâm Vũ không vội vã đi ra ngoài mà gọi người phục vụ kialại, cẩn thận hỏi.
Phục vụ không dám giấu diếm, một năm một mườikể lại, còn nói cả chuyện Kim Phi Dao cho hắn linh thạch. Tuy đau lòngnhưng hiện tại không phải là thời điểm để tư tàng.
Coi như maymắn, Lâm Vũ cũng không thu linh thạch của hắn, chỉ cầm lên nhìn nhìn,không phát hiện ra gì dị thường lại trả lại cho hắn.
Ma đanhuyết… Xem ra chính nàng đã thả Lang ma đầu đi rồi nhận lại được ma đanhuyết. Nhưng không biết là mấy giọt, chắc là không nhiều lắm, tuy nhiênta chỉ cần một giọt là đủ rồi. Lâm Vũ sờ sờ cằm, nghĩ nghĩ, khi nãyThiên Công chân nhân cũng nghe thấy việc về ma đan huyết, vậy thì hắncũng sẽ không buông tha cho thứ tốt này. Xem ra hiện tại ai tìm đượcngười kia trước là có thể lấy được ma đan huyết.
“Không cần ở đây nữa, các ngươi lập tức ra ngoài tìm nữ tử kia cho ta. Ngươi đã từng gặp nàng, ngươi cũng đi, nhất định phải tìm ra nàng. Trên thuyền không cóthì ra ngoại hải tìm, hẳn là nàng chưa trốn được xa.” Lâm Vũ vội ném lại mấy câu rồi liền đi ra ngoài, chuẩn bị tụ tập người của Thượng Tiên lâu trên thuyền để tìm kiếm Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao lúc này đangđứng trong phòng mình, nhìn qua kính cửa sổ thấy rất nhiều tu sĩ phákhông mà đi, bao gồm cả Thiên Công chân nhân Kết Đan kỳ kia. Cả nhữngngười Thượng Tiên lâu cũng đều bỏ hết công việc, chạy tới chạy lui trênthuyền, thấy nữ tu sĩ nào đều cẩn thận kiểm tra. Ngay cả nam tu sĩ cũngkhông buông tha, nhất là những người mặt trắng môi đỏ, chỉ thiếu nướccởi quần áo ra xem có phải là nữ phẫn nam trang hay không thôi.
“Phải làm sao bây giờ? Những người này tìm ta làm gì, ta đâu phải là người Ma tộc. Chẳng lẽ là do ta đã thả Lang ma đầu đi? Nhưng khi đó đâu có ainhìn thấy, bốn người kia cũng đã chết, sao lại biết là do ta làm?” KimPhi Dao không biết chuyện về Khốn Ma tinh thạch, tự nhiên là không thểlý giải nổi.
Nhưng hiện tại không phải là thời điểm để nghĩchuyện này, bên ngoài thì đầy rẫy tu sĩ canh phòng nghiêm ngặt, bêntrong lại nghe thấy tiếng của người Thượng Tiên lâu đang kiểm tra từnggian phòng một. Thi thoảng còn nghe được tiếng kêu bất mãn của các tu sĩ và tiếng tranh cãi với người Thượng Tiên lâu.
“Không mở thì sẽphá cửa.” Thượng Tiên lâu từ trước tới giờ chỉ ghi danh chứ không nhớdiện mạo, hơn nữa cũng không quản giờ giấc, thế nên chỉ biết người trong phòng tên là gì mà không rõ diện mạo và hành tung.
Vì thế bọn họ đi gõ cửa từng phòng một, nếu không có người mở sẽ mạnh mẽ phá cấm chếmà vào. Cũng coi như bọn họ vận khí tốt, không có tu sĩ nào chịu hạ cấmchế lên căn phòng tồi tàn này, lại có không ít tu sĩ đang ở ngoài chưavề nên đều thuận lợi phá cửa.
Tuy nhiên việc này cũng quấy rầyđến những tu sĩ đang ở trong phòng, tiếng tranh cãi, trách móc vang lênkhông ngừng, khiến cho những tu sĩ Thượng Tiên lâu mồ hôi đầy đầu, vừaphải phá cửa lại vừa phải trấn an đám tu sĩ bị quấy nhiễu.
Chỉmột lát sau, bọn họ đã tới trước phòng của Kim Phi Dao, tu sĩ cầm danhsách thấy tên của tu sĩ ở gian này rất giống tên nữ nhân liền kêu thêmvài người tới.
“Mở cửa, Thượng Tiên lâu kiểm tra phòng, có nghekhông? Không ra thì sẽ phá cửa.” Hắn há mồm nói hai câu, sau đó liền lui lại một bước để những người khác phá cửa.
Những người khác vừalấy vũ khí ra chuẩn bị phá cửa thì cửa cạch một tiếng mở ra, sau đó liền có một nữ tử lao tới, hung tợn nói: “Sao các ngươi dám thừa dịp lãonương tắm đến phá cửa nhìn lén?”
Không đợi mấy tu sĩ Thượng Tiênlâu kịp phản ứng, nữ nhân này liền nâng tay lên cho mỗi người một bạttai, sau đó chỉ vào tu sĩ cầm danh sách mà mắng: “Là ngươi cầm đầu đúngkhông? Dám nhìn lén lão nương, muốn chết hả?”
“Ngươi dám đánhngười?” tu sĩ Thượng Tiên lâu đã phá nhiều cửa như vậy cũng chỉ gặp phải tu sĩ tranh cãi ầm ĩ chứ chưa từng bị ai bạt tai.
Bọn họ cầm các loại pháp bảo pháp khí, tập trung nhìn vào, nữ tử đứng ở cửa chỉ khoácmột tấm vải trắng âm ẩm lên người, hai chân trần lộ ra dưới sàn nhà, mái tóc ướt xõa tung sau người, vừa nhìn là biết đang tắm. Bảo sao người ta lại tức giận đến vậy, người khác đang tắm mà ngươi lại phá cửa xôngvào, không phải là gọi đòn sao?
“Nhìn cái gì vậy? Cẩn thận lãonương móc mắt các ngươi ra.” Nàng trừng mắt lên, một đôi trường kiếmtrong suốt xuất hiện phía trước, bay trong không trung ông ông táchưởng.
“Đạo hữu, ngươi hiểu lầm rồi. Chúng ta chỉ đang điều tramột tên Ma tộc, không cẩn thận quấy nhiễu ngươi. Chúng ta đều là suynghĩ cho an toàn của mọi người, ngươi đừng giận.” Đám người nhìn nhaumột lúc, không biết phải làm sao, trận này dường như bản thân có chútđuối lý.
“Ma tộc?” Nữ tử này hơi chau mày, liền thu hai trường kiếm phía trước ra sau lưng, bắt chéo vào nhau.
“Là kiếm tu.” Nhìn thấy động tác tra kiếm ra sau lưng của nàng, những tu sĩ này đều nhận ra đây chính là động tác yêu thích của kiếm tu.
Người khác đều để pháp bảo bản mạng trong thần thức để ôn dưỡng, chỉ có kiếmtu mới thích để kiếm sau lưng. Có người còn bày kiếm trận, sau lưng treo hơn mười thanh kiếm giống như con nhím, trông cứ như phô bày dấu hiệu,sợ người khác không biết hắn là kiếm tu vậy.