Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 64: Hỗn chiến tứ phương



Ra khỏi Tàng Long Các, Diệp Thành và Hùng Nhị cứ thế đi vào dòng người.  

“Này, cầm lấy”, Hùng Nhị đưa hai tấm thiên phù cho Diệp Thành, “khi gặp nguy hiểm thì dùng Thiên Linh Chú trước rồi đến Thiên Hành Phù sau, những con người hung ác kia đều đi cướp Thiên Tịch Đan rồi, thông thường sẽ không có mấy ai làm phiền đến chúng ta đâu”.  

“Sao ta lại thấy có dự cảm chẳng lành nhỉ?”, vừa nhận lấy Thiên Hành Phù, Diệp Thành lên tiếng luôn.  

“Không sao đâu, đi theo ta, ta đảm bảo ngươi được an toàn”, Hùng Nhị tự tin đầy mình, kéo Diệp Thành đi ra ngoài.  

Phía trước đã là lối ra của chợ đen U Minh, đám người đông như trẩy hội, vả lại chỉ cần là người tới đây tham gia đấu giá thì đều có sự chuẩn bị, phần lớn đều dùng các loại phù chú Thiên Hành Phù tương tự, vừa ra khỏi chợ đen là đã thấy từng toán người xô nhau chạy, tốc độ nhanh chóng mặt.                Những tu sĩ hạ đẳng này đúng là rỗi việc. Mà cũng đúng thôi, Thiên Tịch Đan đã được lấy đi rồi, chỉ cần là kẻ mạnh thì đều mong muốn được may mắn, lúc này ai mà nhàn rỗi đi đụng tới mình làm gì.  

Đi thôi!  

Vừa ra khỏi chợ đen, Diệp Thành và Hùng Nhị đã dán Thiên Hành Phù lên người, đi một mạch về phía Hằng Nhạc Tông.  

Chẳng mấy chốc, cả hai đã đi được mấy chục dặm.  

“Nhìn kìa, ta nói không sai chứ?”, Hùng Nhị vừa chạy, và không quên rút ra một cái chân gà từ trong túi quần.  

“Hy vọng có thể an toàn trở về”, Diệp Thành lại cảnh giác hơn, hắn chăm chú quan sát xung quanh.  

Rầm!  

Rầm!  

Phía sau cả hai chợt vang lên tiếng động lạ, bọn chúng quay lại nhìn thì thấy một ngọn núi nhỏ ở phía xa bị người ta tung chưởng đánh sập.  

“Khai chiến rồi”, cả hai vừa điều khiển tốc độ, vừa liếc về sau.  

Việc này khiến Diệp Thành phải tặc lưỡi. Nhìn từ xa về phía chợ đen U Minh, bóng người trong hư không thoắt ẩn thoắt hiện, huyền thuật diệu kỳ, ánh sáng mờ ảo trông rất náo nhiệt.  

“Hay là chúng ta tới xem?”, Hùng Nhị nghiêng đầu sang hỏi Diệp Thành.  

“Đừng có nhiều chuyện”, Diệp Thành mắng một câu, “đều là kẻ ác đánh nhau, quay lại đấy để chịu chết à?”  

“Ta cũng chỉ nói thế thôi mà”.  

Rầm! Bụp!  

Hùng Nhị vừa dứt lời, phía xa lại có ngọn núi nhỏ sụp đổ, vả lại âm thanh còn to hơn ban nãy. Cả hai đưa mắt nhìn thì kinh ngạc vì đây là một cuộc đại chiến trong hư không, cứ đánh liên tục về phía bọn họ, vả lại số lượng người còn không hề ít, cứ đánh như vậy, trong hư không vang lên từng tiếng động to khủng khiếp, cho nên chỉ cần đi qua là có thể thấy máu tươi bắt vọt ra ngoài, vầng trăng hôm nay như được đeo thêm lớp mặt nạ máu mới.  

“Sợ cái gì?”, Hùng Nhị hùng hổ, cứ thế ném cái chân gà đi rồi tăng tốc.  

Diệp Thành cũng không lạc hậu, tốc độ của Thiên Hành Phù mặc dù rất nhanh nhưng một đám người đang đại chiến phía sau kia lại đều ở cảnh giới Không Minh, nếu luận về tốc độ thì còn nhanh hơn bọn chúng gấp mười mấy lần.  

Quả nhiên, mới đó mà một đạo Thần Hồng đã xuất hiện rẽ ngang trời, một cơ thể người đầy máu, trông bộ bị thương không nhẹ.  

“Mau đi”, thấy vậy, Diệp Thành và Hùng Nhị tăng tốc, điên cuồng tháo chạy.  

“Trốn đi đâu?”, giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau, mười mấy bóng hình đuổi tới, một người tay cầm thanh kiếm tím chém tới khiến người lúc trước cứ thế bị chém làm đôi.  

Máu tươi đỏ rực cả bầu trời, một cái túi đựng đồ rơi lơ lửng trong không trung bị người kia đoạt lấy.                “Sao nào? Còn muốn thôn tính một mình à?”, điệu cười lạnh lùng vang lên, người vừa ra tay lập tức trở thành đối tượng bị tấn công, cả bầu trời ngập trong binh khí hỗn chiến, yêu thuật cứ thế được tung ra.  

A….!  

Tiếng hét chói tai vang lên, cho dù là thế lực mạnh thế nào thì cũng rất khó có thể cản lại được cuộc tấn công liên tiếp của mười mấy người ở cảnh giới Không Minh.  

Rầm! Rầm!  

Đùng!  

Cả mặt đất hoang tàn còn Diệp Thành và Hùng Nhị lúc này vì làn sóng của cuộc hỗn chiến nên đã bị đẩy bay đi.  

Hùng Nhị ngã về phía đông, cơ thể tên béo va vài mười mấy cái cây phía sau rồi mới ngã vật ra đất, còn Diệp Thành lại thảm hơn, hắn ngã vào một tảng đá to, suýt chút nữa thì mất mạng.  

Hự!  

Vừa bò dậy, Diệp Thành ói ra cả miệng máu. Cuộc đại chiến khiến hắn mờ mắt, cũng có lẽ vì ở khoảng cách quá xa nên hắn không thể tìm thấy Hùng Nhị.  

“Đáng chết”, thầm mắng một tiếng, Diệp Thành nép vào sau một tảng đá lớn, khuôn mặt hắn tái nhợt nhìn vào hư không.  

Giữa không trung, mười mấy tên cảnh giới Không Minh vì một cái túi đựng đồ mà đánh nhau khốc liệt. Không chỉ có vậy, có lẽ vì bảo bối bên trong túi đựng đồ bất phàm nên thần hồng tứ phía bay tới, không cần nói cũng biết tất cả đều tham gia vào cuộc tranh đoạt.   

“Đúng là một đám súc sinh”, Diệp Thành lại lần nữa ói ra máu, nhưng không dám nói to, hắn cố gắng hồi phục thương thế.  

Phụt!  

Phụt!  

Liên tiếp hai đường máu giao nhau giữa không trung, cuộc hỗn chiến quá thảm khốc, cả hai tên ở cảnh giới Không Minh đánh nhau đến bại thân.  

Rầm! Rầm!  

Tiếng động trong hư không vang lên không ngớt, không chỉ ở đây mà những nơi khác cũng không yên bình. Không lâu trước đó, những người còn ung dung ngồi ở Tàng Long Các đấu giá, lúc này lại đánh nhau ầm trời, nơi nào cũng chỉ toàn bóng người.  

“Tiểu tử, còn sống không?”, sau tảng đá to, truyền âm phù đằng sau lưng Diệp Thành chợt phát sáng, bên trong đó vang lên giọng nói của Hùng Nhị.  

Nghe vậy, Diệp Thành thở phào, có truyền âm chứng tỏ Hùng Nhị còn sống.  

“Suýt thì ta bị ngươi hại chết rồi”, Diệp Thành mắng vào truyền âm phù.  

“Ngoài ý muốn, chỉ là sự cố thôi”, trong truyền âm phù, Hùng Nhị ho hắng, “mau chuồn, nơi này không ở được lâu, ngươi đi về phía tây, ta đi về phía đông, chúng ta gặp nhau ở Hằng Nhạc Tông, cẩn thận đấy”.  

Phía tây, một thanh phi kiếm chém rẽ không trung, trên mỗi một thanh kiếm đều có một người đứng trên đó, mục tiêu rõ ràng là lão già tóc đen kia.  

Rầm!  

Phía nam, mây và sương mờ mịt, như có hàng nghìn binh vạn mã đang lao tới, sát khí ngút trời.  

Roẹt!  

Phía Bắc, thần hồng bay tới không ngớt, tốc độ nhanh vô cùng, trên phần đầu của nó còn mang theo binh khí.  

Hay rồi! Đông tây nam bắc, tứ phía đều có kẻ mạnh sát phạt, không cần nói cũng biết tất cả đều hướng về phía Thiên Tịch Đan.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv